Chương 5: Yếu ớt

Ngao Du Linh Giới

Chương 5: Yếu ớt

- Sao vậy?

Ánh mắt Trung lập lòe khiêu khích nhìn Thanh Tư. Hắn muốn tên Thanh Tư trước mặt ra tay với mình. Hắn vốn không hề biết được sự phân biệt sức mạnh ở nơi này, nghe qua nghe lại không bằng thử sức. Sau bài quyền hắn luyện buổi sáng, hắn mơ hồ cảm nhận được cơ thể hắn có thể chiến đấu được với người trung niên hôm qua. Nhưng đó chỉ là hắn mơ hồ nhận biết qua chứ chưa thử. Thế nên, hiện tại hắn muốn xem xem, bản thân mình mạnh như thế nào.

Thấy ánh mắt khiêu khích của tên nhóc trước mặt. Thanh Tư tức giận gầm lên. Một thân linh khí hiển lộ, quần áo của Thanh Tư vẫy động theo từng luồng linh khí màu đỏ nhàn nhạt phát ra, hắn tu luyện hỏa linh khí, thế công mạnh mẽ. Trong ngũ hành, hệ hỏa là hệ đứng đầu khả năng bộc phát tấn công. Người có linh khí hệ hỏa thường là chủ công nhược thủ luôn luôn phát ra lực bộc phát vượt tu vi bản thân một hai cấp nhỏ. Thế nên, người có linh khí hệ hỏa thường có khả năng khiêu chiến vượt cấp. Mà hiện tại, Thanh Tư bộc phát ra thân linh khí mạnh mẽ, hầu như đã bước nửa bước vào cảnh giới Linh giả.

Thấy sự mạnh mẽ của Thanh Tư, ánh mắt Trung lóe lên sự vui vẻ. Hắn không ngờ, tên tiểu thái tử trước mặt lại có khả năng bộc phát sức mạnh như vậy. Thật là đáng để khiêu khích mà.

Ở đằng sau Thanh Tư, mấy thiếu niên liền thấy sự xấc xược của Trung thì cũng tức giận không nhỏ. Nhưng thấy Thanh Tư tức giận bùng phát liền cười nhạt với thái độ xem kịch. Bởi vì bọn hắn biết thực lực của Thanh Tư, hơn nữa, nhìn tên tiểu tử xấc xược kia hầu như không có một tia linh khí nào. Bọn hắn liền xác nhận hôm năm tên tiểu tử kia liền chết chắc rồi.

CÒn Mạc Hương vừa nhìn thấy Thanh Tư gầm lên liền sợ hãi ngã xuống. Nàng vốn nghe tên người này làm đủ mọi chuyện ác với gia nhân mà không ai có thể chống lại được. Giờ với hoàn cảnh trước mặt nàng đã xác định trong lòng hôm nay chết chắc rồi. Nhưng nàng mới có mười mấy tuổi, chưa làm được gì nhiều, chưa tìm được người mình thương cũng chưa sống được bao nhiêu mà đã chết. Nàng đau lòng rớt nước mắt. Trung ở bên thấy vậy liền cười gạt nước mắt trên má nàng.

- Đừng khóc, có đại ca ta đây. Ngươi đừng lo.

Mạc Hương mặc dù không ngừng khóc được nhưng nàng nhớ lại hôm qua. Gia chủ đối với thanh niên này rất cung kính. Nàng cũng bắt đầu yên tâm dần.

Thấy Trung hoàn toàn bỏ lơ mình. Thanh Tư tức giận lao lên.

- Liệt Hỏa Quyền.

Nắm đấm của Thanh Tư đi trước, tập trung những dòng linh khí đỏ nhạt xung quanh lại. Ngọn lửa màu đỏ nhàn nhạt bốc lên từ quyền của hắn lao tới Trung.

... Oành...

Mọi người ngạc nhiên nhìn. Nắm đấm của Thanh Tư cuối cùng cũng va vào Trung. Nhưng khiến mọi người không ngờ là Trung lại đỡ được. Thủ chưởng của Trung hoàn toàn đỡ được cú đấm vừa rồi. Mặc dù có chút chấn động nhưng hầu như là không tổn thương gì. Hắn cười nhạt.

- Ta tưởng ngươi thế nào. Hóa ra là yếu ớt như vậy.

Nói xong Trung nhanh nhẹn lao lên. Vung quyền thẳng vào ngực Thanh Tư. Ngay lập tức, Thanh Tư dùng tay bên chặn lại.

Ầm..

Một quyền bùng nổ. Mặc dù Thanh Tư chặn nắm đấm của Trung nhưng kình khí từ nắm đấm xuyên qua đập mạnh vào ngực Thanh Tư khiến cho hắn ta lập tức bị đẩy lùi lại vài bước. Không để cho hắn thở dốc, Trung liền bật đến. Không hiểu sao, ngay khi vừa vung ra quyền đầu tiên. Thân thể hắn tự dưng liền biết được hắn muốn làm gì. Trong cơ thể hắn, từng nội lực kì lạ liền tập trung hết vào tay hắn phát ra lực cực mạnh đấm thẳng vào bụng Thanh Tư khiến cho hắn không kịp phản ứng mà bị hất lên không trung.

Trung ở dưới liền cười có chút cuồng ngạo. Hắn cảm nhận được sự bất lực của Thanh Tư. Hơn nữa phảng phất trong không khí có mùi máu tanh khiến hắn hưng phấn lên rất nhiều. Trung nhìn nhanh Thanh Tư ở trên không liền gầm lên, chuyển hết nội lực kì dị ở cánh tay vào chân phải của hắn.

- Nộ. Long. Cước.

Trung tung người lên không, quay một vòng rồi vận hết lực đá mạnh vào ngực Thanh Tư.

Đinh..

Tiếng va chạm của kim thiết vang lên. Trung bị phản lực chấn bay đi vài mét. Còn Thanh Tư thì thảm hơn, bị đá bay xa xa tầm chục mét, ma sát thêm một chút với nền đất mới dừng lại.

Tung ra cước này Trung liền cảm nhận được sự tiêu hao không hề nhẹ của nội lực kì lạ. Nhưng khiến hắn cảm thấy kì quái hơn là khi va chạm vào ngực Thanh Tư hắn khong ngờ lại bị phản chấn lại. Hơn nữa, hình như lực đá của hắn bị hấp thu gần hết, còn lại chưa đến ba thành va chạm vào người của Thanh Tư. Trung đứng dậy nhíu mày nhìn Thanh Tư. Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì, một tia sét màu đỏ lóe qua. Chân tay hắn bủn rủn suýt ngã. Nhưng hắn lại không cảm nhận được sự đau đớn nào cả. Mà giống như hắn nhận được thứ gì đó.

Sâu trong hải não của Trung. Trong hàng ngàn vạn tia sét đỏ tự dưng, có một tia sét ở một góc trung tâm nhàn nhạt dần rồi vỡ ra. Một tia linh hồn nhỏ từ trong đó tuôn ra dung nhập vào chủ hồn của Trung. Ở bên ngoài, Trung liền nhận được dòng linh hồn nho nhỏ kia liền lâm vào một trạng thái bất động kì lạ.

Lúc này, đám thiếu niên đứng xem kịch ngạc nhiên không thốt lên lời. Bọn họ không ngờ với tu vi Linh Nhân Vận Khí đỉnh phong của Thanh Tư lại bị tên tiểu tử với khuôn mặt chưa đầy hai mươi kia không dùng một chút linh khí nào đánh bay. Nhưng ngay lập tức, bọn họ liền hoàn hồn lại hét to.

- Hộ vệ đâu. Có người gây sự với Thanh Tư thiếu gia.

Trung vốn đang ở trong trạng thái kì lạ kia. Nhìn như là hắn vẫn đang còn sống. Nhưng mọi hoạt động trong cơ thể hắn đều ngừng. Dòng linh hồn nhỏ kia mất một lúc mới dung nhập hoàn toàn vào chủ hồn của hắn. Một loạt tin tức truyền vào trong đầu hắn khiến hắn có chút choáng váng mà khồng hề biết rằng bên cạnh hắn xuất hiện một loạt những tên hộ vệ của nhà Thiên Thanh. Mạc Hương thì đang quá đỗi ngạc nhiên ở ngoài vòng vây thất thần nhìn ra thân hình nằm xa xa của Thanh Tư.

Trung choàng tỉnh giấc. Ánh mắt mơ hồ nhìn lên trời hầu như không hề thấy những tên hộ vệ ở xung quanh. Hắn lẩm bẩm.

- Rốt cuộc, sao ta lại đến đây?

Trung thẫn thờ nhìn xuyên qua bầu trời, xuyên qua những rào cản không gian hướng về một nơi nào đó đến chính hắn cũng không nhớ rõ. Qua kí ức mà mảnh linh hồn vừa rồi. Hắn có đôi chút rõ ràng rằng hắn vốn không phải người ở đây. Hắn vốn từ ngoài kia lạc vào. Mơ mơ hồ hồ hắn hoàn toàn bỏ qua những tên hộ vệ xung quanh mà thẫn thờ ở giữa sân. Một cảm giác bi thương khó hiểu dâng lên trong nỗi lòng. Cảm giác bi thương này là sao? Sao hắn lại thấy bi thương đến vậy?

Đám thiếu niên theo đuôi Thanh Tư giờ rất tức giận hầm hừ nhìn vào Trung mà quát lên với đám hộ vệ.

- Bắt hắn. Chính tên này đã gây sự với Thanh Tư thiếu gia.

Những tên hộ vệ nghe lệnh bắt đầu tiến tới, mỗi người đều có một thân hình lực lưỡng to gấp đôi Trung. Hơn nữa, trong đó có hai tên hộ vệ cận thân của Thanh Tư, Lương Hạn và Từ Nha. Vừa nãy vốn không để ý mà để cho Thanh tư thiếu gia bị đánh không biết ra sao. Giờ bọn hắn muốn bắt Trung nhất, với ý định lấy công chuộc tội. Hai tên này vốn là được gia tộc phân phó cho việc bảo vệ Thanh Tư nên bọn hắn có tu vi nhất định, Đan Linh Kết Đan giai khí cấp.

Đang trong sự hư vô mờ mịt đầy bi thương Trung tỉnh giấc. Nhìn xung quanh thấy hai tên đại hán mặt hầm hầm xông tới. Hắn có chút bất ngờ liền nhẹ nhàng né đi. Hai tên đại hán vồ hụt trong chốc lát liền tức giận dùng tốc độ Đan Linh cảnh lao đến. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là dù có làm như thế nào đi chăng nữa thì hai cao thủ Đan Linh cảnh không thể bắt được tiểu tử kia. Từng bước, từng bước một rất quỷ dị, hầu như trở nên mơ hồ khó nắm bắt khiến hai tên này một hồi chật vật mà không hề chạm được vào vạt áo của hắn. Lòng vòng một lúc cả hai liền tức giận nhưng không có chỗ phát liền gầm lên.

- Anh em, vây nó.

Thế là cả một đoàn hộ vệ đứng ở ngoài giờ thu gọn vòng vây chặn hết đường lui của Trung. Trung nhíu mày, hắn không muốn bị bắt chút nào. Hơn nữa, hắn có cảm nhận rằng nếu bị bắt, chắc chắn hắn sẽ thảm không còn gì để nói. Nhưng hiện tại hắn muốn phá vòng vây cũng khó. Mặc dù với cước bộ quỷ dị của hắn việc né tránh là rất dễ. Bất quá, hiện tại bị vây chặt lại thế này, né đi đâu cũng bị tóm, hắn có chút đau đầu suy nghĩ lỗi thoát.