Chương 10: Giải quyết

Ngao Du Linh Giới

Chương 10: Giải quyết

Trung dựa sát vào tường tức giận nhìn qua Thanh Trí. Một chưởng vừa rồi mặc dù hắn đẩy lùi được nhưng kình khí từ chưởng đó đã va chạm vào hắn. Hiện tại, nội thể của hắn rối loạn thành một đoàn, rất khó vận dụng được nội lực.

Thanh Trí cùng Thanh Toàn và các trưởng lão bị đẩy bay ra liền chật vật đứng dậy. Mặc dù đoàn gió vừa nãy không có chút sát thương nào. Nhưng lực đẩy nó quá lớn khiến cho năm người đều bị va chạm chút ít khi tiếp đất. Thanh Trí nhíu mày nhìn vào Trung. Hắn xác định phải bắt người này về. Sự kì lạ cùng những linh kĩ khó hiểu của Trung làm hắn nổi lòng tham. Hắn mở lời.

- Tên hỗn đản kia dám đả thương người trong gia tộc. Chúng ta phải bắt hắn. Thế mà các ngươi đứng ra giúp đỡ là sao?

- Ngươi không phải chấp pháp sự của gia tộc ngươi có quyền gì bắt hắn.

Thanh Toàn nhíu mày phản bác.

- Ta lấy danh nghĩa Đại trưởng lão kêu gọi tộc nhân, hộ vệ trong gia tộc bắt tên hỗn đản mạo phạm gia tộc ta.

- Ta là tộc trưởng của gia tộc này chứ không phải ngươi. Người này với Thanh Thần chỉ là giao hữu vào chiêu. Mặc dù có chút xây xát nho nhỏ nhưng Thanh Thần vốn không làm sao mà!!

- Ai mà biết được, nhìn ngoài đâu thể đoán được trong. Trước khi xem xét chúng ta phải bắt hắn nhốt lại rồi xử lý sau.

- Không được. Chính người này đã ra tay cứu con ta. Ta không thể để ngươi bắt nó được.

Thanh Tân quát to.

- Ha, con ngươi bị hắn đánh trọng thương nặng. Ngươi còn không xem xét kĩ càng chỉ bằng một vài cái vẩy tay của hắn mà cũng bị lừa. Ngươi xứng làm cha của Thanh Thần không?

- Chính ta đã đi qua xem xét. Con ta căn bản không có làm sao hết. Các ngươi không tin sao?

- Biết sao được. Nhỡ hắn dùng ma thuật đánh lừa ngươi thì sao?

- Không thể nào. Ta đường đường là một Linh Thể cường giả, muốn đánh lừa được ta trừ khi hắn có tu vi cao hơn ta hẳn một cảnh giới.

Hai bên rằng co một hồi không dứt được.

Với người ngoài, nhìn qua gia tộc Thiên Thanh tưởng rất đoàn kết, nhưng thực ra bên trong lại đấu phá lẫn nhau. Trong gia tộc Thiên Thanh có ba phe phái. Phe đầu tiên là của tộc trưởng Thanh Toàn cùng Thanh Tân ngũ trưởng lão đứng ra lo công việc nội địa trong gia tộc, từ các đan dược, linh dược tu luyện cùng công pháp và đấu trường của gia tộc đều được hai người quản. Phe thứ hai là phe của Đại trưởng lão Thanh Trí, Thanh Hỏa cùng Thanh Khang lo ngoại địa gia tộc, quản các phường thị, mua bán, khai thác nguyên liệu. Còn riêng Thanh Huyền – tam trưởng lão người đứng đầu của chấp pháp sự gia tộc thuộc phe trung lập không theo ai, mà cũng không nhất định sẽ giúp đỡ phe nào.

Hiện tại, nếu so sánh ra thì bên Thanh Trí vẫn là hơn hẳn bên Thanh Toàn, tiền bạc ai cũng muốn. Nhưng bên Thanh Toàn lại có địa vị trong gia tộc, thế nên, hai bên luôn cân bằng một mức nhất định. Mặc dù có chút tranh chấp nho nhỏ nhưng chưa bao giờ dám làm to chuyện.

Hiện tại, Thanh Trí vì sự thần bí cùng mạnh mẽ của Trung mà hắn muốn trở mặt với Thanh Toàn. Nhất là sau vụ việc đả thương Thanh Thần vừa rồi. Rất nhiều hộ vệ đã đứng về phía của Thanh Trí.

Thanh Tâm lúc này ở ngoài đi tới. Mặc dù tới chậm một lúc nhưng nàng đến đúng lúc nghe được vụ cãi lộn giữa hai bên. Nàng cảm thấy khó hiểu liền chạy tới bên Thanh Toàn nhẹ hỏi.

- Cha, chuyện gì vậy?

Thanh Toàn thấy con gái đi tới liền đứng ra che chắn truyền âm.

- Có chút chuyện xảy ra. Và người thanh niên con mang về là nhân vật chính.

- Hả, giờ sao rồi?

- Thanh Trí muốn gây sự. Con ra xem Thanh Thần đi.

- Vâng.

Thanh Tâm nhanh nhẹn chạy đến bên Thanh Thần. Hắn lúc này đây đang chìm vào trong giấc ngủ sâu rất khó để mà đánh thức. Hơn nữa, qua sự chữa trị vừa rồi, cơ thể của hắn như được thoái thai hoàn cốt. Làn da nâu sạm nắng của hắn giờ trở nên trắng trẻo và mịn màng đủ để khiến cho bao chị em ghen tị. Khuôn mặt chất phác, thô kệch của hắn cũng trở nên nhẵn mịn hơn, mái tóc thô khô ráp hồi trước cũng được bồi dưỡng lại một lần trở nên cứng cáp và sáng mượt. Từng vết sẹo trên khắp người hắn đều biến mất không một dấu vết nào. Nhìn qua cứ như là một cơ thể hoàn toàn mới.

Thanh Tâm thấy sự thay đổi kì lạ của Thanh Thần liền hướng sang Trung lẩm bẩm.

- Chả lẽ là hắn làm?

Nhưng đó chỉ là do Thanh Tâm tự suy nghĩ ra chứ chưa có gì chắc chắn. Nàng bắt đầu sử dịnh linh khí kiểm tra lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch của Thanh Thần. Mọi thứ đều ổn định cả. Nàng liền quay sang Thanh Toàn và gật đầu. Thanh Toàn cùng Thanh Tân thấy vậy cũng yên tâm nhẹ nhõm thở ra một hơi. Chuyện của Thanh Thần đã xong, giờ cũng nên giải quyết nốt chuyện tranh chấp hiện tại.

Hai bên lại rằng co đối cãi nhau. Bên Thanh Trí hoàn toàn khẳng định rằng phải bắt Trung giam giữ. Nhưng bên Thanh Toàn lại không cho, hơn nữa, Thanh Thần hoàn toàn không có việc gì. Không thể nào làm chuyện này từ bé xé to được.

Mặc kệ năm người rằng co lẫn nhau. Thanh Tâm nhẹ bước tới chỗ Trung. Lần đầu hai người gặp mặt là một năm trước. Lúc đó, khi nàng lâm vào tuyệt cảnh, chính người này đã bất ngờ xuất hiện cứu mình. Nhớ lại khi đó, cái câu nói đầy hiển nhiên và mang tính bắt ép kia.

- Ta cứu ngươi thì ngươi nên cứu ta.

Thanh Tâm cười nhẹ. Mặc dù hai người mới gặp nhau nhưng nhìn nàng dễ dàng bỏ mặc người đã cứu mình chờ chết sao? Không đâu. Dù hắn không nói thì nàng vẫn sẽ cứu hắn mà thôi. Chỉ là, vì cái câu nói kia, có lẽ, trong lòng nàng đã đem hắn đã trở nên rất đặc biệt rồi.

Trung đang chật vật, vận chuyển nội công ổn định lại thân thể thì Thanh Tâm tới. Mặc dù hắn không hề nhớ tới nàng là ai, nhưng qua hành động che chở của Thanh Toàn, có lẽ cô gái này chính là Thanh Tâm, người hắn đã cứu. Hắn liền nhìn nàng cười nói.

- Cô là Thanh Tâm đúng không? Cảm ơn cô đã không bỏ mặc tôi ở ngoài kia.

- Ngươi nghĩ ta lại xấu đến vậy ư?

Thanh Tâm có chút giận dỗi nói. Trung chỉ cười trừ lắc đầu.

- Đâu dám, dù sao, thì ta vẫn nên cảm ơn cô một tiếng chứ.

- Đó là điều nên làm. Ngươi cứu ta thì ta nên cứu ngươi thôi.

- Ừ. Thật may mắn khi ta cứu cô.

- Tất nhiên rồi, ta là người ân oán rõ ràng. Không thể lấy oán trả ơn được. Ngươi khá may mắn khi gặp được ta đấy.

- Thế nên ta nên cảm ơn cô thêm lần nữa nhỉ.

- Không cần đâu,...

Thanh Tâm chưa kịp nói xong thì bên kia đã động thủ. Hai bên rằng co đã lâu, cả hai đều sốt ruột không thôi. Trận đấu vừa nãy rất có thể khiến những cao thủ của Tuân Tòa Thành để ý đến. Động tĩnh nó dữ dội đến thế cơ mà. Thanh Trí hiện tại mặc dù bị lòng tham che mờ mắt nhưng vẫn luôn để ý đến mặt mui của gia tộc, hơn nữa, hắn vốn không muốn chức vụ gia chủ gia tộc mà chỉ không vừa ý cách làm gia chủ của Thanh Toàn mà thôi. Gia tộc vốn đang phát triển mạnh mẽ muốn mở rộng lấn chiếm mấy gia tộc khác rất dễ dàng. Thế mà mấy năm trước, khi Thanh Tân trở về làm trưởng lão. Bỗng nhiên gia tộc trở nên hèn nhát không dám mở rộng thế lực. Điều này khiến hắn có chút khó chịu, hơn nữa, Thanh Toàn không hề nói gì với hắn khiến hắn càng khó chịu hơn. Cảm giác như người ngoài cuộc mà chính mình lại đang vì gia tộc dốc sức phát triển địa bàn khiến cho hắn thấy Thanh Toàn không vừa mắt.

- Thanh Toàn, ta không hiểu sao ngươi lại trở nên như vậy nữa. Có người xâm phạm tộc nhân mà ngươi còn bao che hắn. Nếu chuyện này ra ngoài thì còn gì mặt mũi của gia tộc nữa.

- Thanh Trí, ngươi nên bĩnh tĩnh lại. Dù sao đây cũng là chuyện của Thanh Thần, ta không muốn làm to chuyện này. Còn nếu là người khác thì ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo xứng đáng.

- Chả lẽ Thanh Thần không phải người trong gia tộc sao?

- Không, chỉ là...

- Không có chỉ là gì hết. Nếu ngươi nhất quyết điều đấy thì hôm nay muốn ngăn chúng ta chỉ có thể động thủ.

- Haizz, ta không muốn chút nào.

- Đấy là do ngươi. Thanh Hỏa, Thanh Khang lên.

Nghe Thanh Trí, hai trưởng lão lao lên ngăn chặn Thanh Tân cùng Thanh Toàn. Thanh Tân thầm nhíu mày đứng ra chặn cả hai người bọn họ.

- Hai người, chuyện của gia đình ta. Mong các ngươi đừng nhúng tay vào.

- Rất xin lỗi, chuyện của gia đình ngươi chúng ta không truy cứu. Nhưng đây có con trai và con dâu ta cũng bị tên hỗn đản kia đánh trọng thương. Ta không thể không ra tay.

Thanh Hỏa trưởng lão tức giận quát.

Thế là mình Thanh Tân ngăn chặn hai người lại. Thanh Toàn thì chặn Thanh Trí lại. Hai bên không ai chịu nhường ai.

Trung đứng ở xa nghe qua cuộc đối thoại của hai bến liền cảm thấy nản lòng. Mặc dù hắn muốn ở đây thêm một thời gian nữa để tìm hiểu về bản thân. Nhưng sự việc thành ra như vậy là do hắn. Hắn đứng dậy nhìn sang Thanh Tâm cười trừ.

- Chắc khi khác chúng ta nói chuyện đi.

- Hiện tại ngươi đang bị kẹt trong đây. Muốn giải quyết chuyện này không dễ đâu.

- Ta biết, nhưng ta cũng biết cách giải quyết rồi.

- Ngươi biết? Ngươi định làm gì?

Thanh Tâm liền có dự cảm không mấy tốt. Trung chỉ cười nhạt không nói. Hắn vận nội công, tập trung vào dây thanh quản ở cổ họng và lên tiếng.

- Các ngươi dừng lại.

Âm thanh của Trung vang vọng cả sân. Một luồng uy áp khó hiểu lan tới năm người. Bọn họ ngạc nhiên dừng lại.

- Các ngươi vì ta mà xảy ra xung đột này khiến ta hơi khó xử.

- Hừ, ngươi cứ giơ tay chịu trói ngay từ đầu thì đã không có việc này.

Thanh Trí hừ lạnh.

- Ta không muốn như vậy.

- Thế thì chuyện này khó mà vãn hồi được.

- Nhưng nếu ta chạy mất thì sao?

- Ngươi dám!!

- Sao ta lại không dám chứ.

Nói xong Trung liền dùng lực khá mạnh đẩy Thanh Tâm ra xa. Nàng ngạc nhiên sững sờ. Hắn nhìn nàng lẩm bẩm lời xin lỗi rồi hét lên.

- Bẻ Cong Không Gian. (Realm Warp)

Một vòng sáng xanh dưới chân hắn xuất hiện. Một loạt những dòng cổ ngữ kì lạ hiện lên tạo nên một vòng pháp trận khó hiểu.Mọi người đều giật mình, chả lẽ người này là Trận Pháp sư. Nhưng bỏ qua sự ngạc nhiên đó, Thanh Trí vội động. Hắn đã trở mặt với Thanh Toàn là vì muốn bắt được Trung, nhưng hiện tại, Trung mà chạy được thì hắn sẽ về tay không. Như vậy thật là quá khó chịu cho hắn.

Thanh Trí lao lên hét lớn.

- Hỏa Ngục Khốn.

Một đoàn linh lực hệ hỏa trong không gian xung quanh nương theo linh lực của Thanh Trí làm vật dẫn tạo lên một hỏa ngục màu nâu đỏ đậm màu hoàn toàn ngăn chặn một vùng xanh lam của Trung. Trung nhíu mày.

- Trường Điện Từ. Toàn lực phóng. (Static Fields)

Nội lực trong người Trung lại khởi động. Nó phóng ra ngoài tạo thành một màn điện từ bao quanh người hắn rồi bắt đầu phóng ra.

Loẹt... Xoẹt... Lách... Tách

Một cơn bão điện từ phóng ra. Xung quanh người Trung, hỏa ngục đang được hình thành liền bị phá nát. Thanh Trí lao đến cũng bị những tia điện từ giật làm tê liệt toàn thân rất khó để cử động. Ngay lúc đó, vòng cổ ngữ dưới chân Trung phát sáng lên, nó hút toàn bộ ánh sáng, cùng linh khí xung quanh để làm năng lượng khởi động.

Ánh sáng xanh lam của vòng cổ ngữ bắt đầu sáng chói lên và thu nhỏ lại. Thanh Trí ở xa tê liệt căm phẫn nhìn Trung. Thanh Tâm vừa bị đẩy ra liền lao tới. Nàng lúc này vốn không hề nghĩ được gì cả. Chỉ là trong lòng nàng hiểu rõ, nàng muốn đi cùng Trung. Trung ở trong màn sáng xanh, vô lực nhìn Thanh Tâm lao tới. Cái gì cũng có hạn cả, nội lực của hắn tưởng chừng như vô cùng vô tận nhưng qua mấy lần đối chọi với Thanh Trí thì nội lực hắn đã dùng hết rồi.

Thanh Tâm vào trong vòng sáng. Cùng lúc đó, vòng sáng lóe lên rồi co rút lại trong tích tắc hút cả hai người rồi biến mất.

Thanh Toàn vốn thấy Thanh Tâm lao vào trong vòng sáng liền định ngăn chạn nhưng không kịp. Hắn đứng yên ở chỗ hai người biến mất, mặt âm trầm đè nén tức giận. Thanh Trí lúc này mới được giải khai tê liệt, ở đằng sau Thanh Toàn, hắn cảm giác được sự giận dữ đáng sợ của Thanh Toàn. Hơn nữa, mọi chuyện chỉ vì mình gây sự mà thành ra thế này. Thế nên hiện tại hắn chỉ im lặng mà không dám làm gì. Dù sao, cái chức gia chủ gia tộc cũng đủ để đuổi cổ hắn ra khỏi gia tộc rồi.

Thanh Hỏa, Thanh Khang cùng Thanh Tân sau khi Trung và Thanh Tâm biến mất liền dừng lại. Cảm nhận được sự giận dữ tột cùng của Thanh Toàn. Hiện tại không ai dám làm gì quá phận cả.

Sau một hồi im lặng, Thanh Toàn quay ra, mặt đanh lại, lạnh lẽo nhìn bốn trưởng lão trước mặt.

- Ta cho các ngươi một tuần. Tìm con gái ta về mau. Không thì...

Nói xong, Thanh Toàn liền nhanh chóng đi mất. Đợi đến khi hắn đi khuất tầm mắt, mọi người mới thở ra một hơi. Thật sự rất đáng sợ. Mặc dù Thanh Toàn không nói gì đến hậu quả. Nhưng không ai dám ho he hỏi han. Bởi vì họ hiểu rõ hậu quả sẽ như thế nào. Bốn trưởng lão nhìn nhau thở dài. Sự việc này có lẽ bọn họ đã làm quá đáng rồi. Năm người đành bỏ qua rồi bắt đầu phân chia người đi tìm kiếm. Thanh Tân cùng Thanh Hỏa sai người đưa Thanh Tư, Thư Hương cùng Thanh Thần về phòng nghỉ ngơi.

Sau ngày hôm đấy, gia tộc Thiên Thanh bận rộn vô cùng. Dần dần mọi người cũng bắt đầu tò mò dò hỏi tin tức. Người qua người lại, tin đến tin đi, mặc dù có chút mờ mịt khó hiểu nhưng đa số tin tức đều hướng về một điều: Thiếu nữ Thiên Thanh Tâm, thiên tài âm hệ linh khí, con gái gia chủ gia tộc Thiên Thanh mất tích.

Chương mới hơn