Chương 1: Thân hình máu me

Ngao Du Linh Giới

Chương 1: Thân hình máu me

Ở một không gian kì lạ nào đó.

Crắc....Crắc.... Ầm ầm..

Trong dòng không gian hỗn loạn. Một thanh niên với khuôn mặt non choẹt của tuổi mười lăm đang cố hết sức chống chọi lại lực hút từ lỗ đen màu đỏ đậm kia. Nhưng mọi sự cố gắng đều hầu như muối bỏ biển, không có chút tác dụng nào. Càng ngày thanh niên càng bị kéo vào trong lỗ đen một cách chậm dãi.

Biết mình sẽ không thể chống cự lâu dài. Đôi mắt đen sáng lóe lên sự tuyệt vọng. Thanh niên tức giận gào thét.

- Cái đkm... Bố mày thề, dù bị hút vào, bố cũng phải thoát ra. Bố phải thoát ra.... phải thoát raaaa.....

Sau khi hét lớn, thanh niên liền bị lỗ đen đỏ đậm hút vào kéo theo từng âm thanh gào thét của thanh niên kia vào trong lỗ đen.

*****

Trong một khu rừng kì lạ. Khu rừng này là Loan Nhĩ Sâm Lâm. Khu rừng lục cấp của đế quốc Lâm Thiên. Vì sao khu rừng này lại là lục cấp. Đơn giản là bởi vì trong này có một con Ngạo Cuồng Sư lục giai cao cấp làm vương, đem cả khu rừng này trở thành địa bàn của nó. Thế nên người của đế quốc mới đưa ra cấp bậc lục cấp cho khu rừng này. Với cấp bậc của thú linh thì lục giai tương đương với cường giả Linh thể Linh giai của nhân loại. Mà con Ngạo Cuồng Sư kia là lục giai cao cấp sức chiến đấu của nó tương đương với cường giả Linh Thể Linh giai cao cấp đỉnh phong.

Dưới khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang chật vật trốn chạy. Trong đó có ba nam và hai nữ. Bộ dạng họ không mấy tốt đẹp cho lắm. Ba nam hoàn toàn bị thương khắp nơi, thân thể đầy vết máu mới, tựa như vừa mới bị thương cách đấy không lâu. Còn hai nữ thì may mắn hơn, thân thể không có vết thương nào. Nhưng bộ dạng lại mệt mỏi cùng oán hận không ngớt.

Từ đằng sau họ, một nhóm khoảng hơn hai chục người đang đuổi theo. Bọn họ tên nào cũng dữ tợn như tên nào. Chân tay thô to, mặt mày sứt sẹo, đầu tóc bù xù tựa như người rừng vậy. Nhưng chính vì thế họ mới điên cuồng đuổi theo đám người phía trước. Tên cầm đầu vừa chạy vừa gào lên.

- Các anh em, bắt được họ. Ta xí trước tiểu thư nhà Thiên Thanh, còn nữ nhân còn lại để cho các anh em hưởng thụ.

- Hô...

- Hahaha, đại ca nói thế bọn em ngược lại không có ý kiến gì...

- Đúng vậy, phần bọn em chỉ cần nữ nhân kia là đủ rồi...

- Đại ca đừng lo, cứ để bọn em...

Từng tên, từng tên một cuồng nhiệt liếm môi hét lớn mà lao lên.

Chạy phía trước, hai nữ nghe thấy cuộc nói chuyện đầy khiếm nhã kia đều tức giận không thể làm gì được. Nếu không vì lòng tham tinh hạch của quái thú Xuyên Sơn Thử nhị giai trung cấp thì họ đã không bị lâm vào hoàn cảnh đầy nhục nhã như thế này. Nhưng đâu có thuốc hối hận đâu. Thế nên họ đành phải cố hết sức mà chạy trốn khỏi đám người khốn nạn kia.

Sau một thời gian chạy vòng vòng. Đám thanh niên thuộc gia tộc nhà Thiên Thanh mới trốn thoát được sự đuổi bắt rai dẳng của đám thổ phỉ háo sắc kia. Được nghỉ ngơi, đám thanh niên phủ gục xuống gốc cây gần đó. Người thanh niên có sắc mặt tốt nhất mới thở dài nói:

- Thật là nguy hiểm, cũng may chúng ta cắt đuôi được bọn kia chứ nếu không chúng ta không sống nổi mất.

- Đó là điều hiển nhiên. Ta không thể bị làm nhục như thế được. – nữ nhân mặc váy đỏ tức giận.

- Chúng ta cũng vì bảo vệ ngươi với Thiên Tâm mà đã cố hết sức đấy. Ngươi đừng có suy nghĩ ích kỉ vậy không, Ca Vân. – thanh niên với thương thế nghiêm trọng nhất nói.

- Đúng vậy, Ca Vân. Nguyên Lâm ta cùng với anh em nhà Dương Luân, Dương Huân đã bảo vệ ngươi mới ra bộ dạng này chứ. Ngươi đừng có suy nghĩ ích kỉ vậy. – Thanh niên tự nhận là Nguyên Lâm nhíu mày nói.

- Haizz, các ngươi đừng có làm loạn được không? Chúng ta vừa chạy thoát khỏi chúng xong mấy người định cãi nhau để dẫn chúng đến đây à... – Tiểu thư nhà Thiên Thanh tức giận quát.

Sau đó, cả năm người liền im lặng. Họ biết, khi ở trong này, tất cả gia tộc của bọn họ, thân phận dù có cao quý tới đâu cũng đều không có nghĩa lý gì nếu bản thân mình không mạnh mẽ. Với nàng, Thiên Thanh Tâm dù có là tiểu thư nhất tộc của gia tộc nhà Thiên Thanh thì căn bản cũng không thể làm gì được trong này. Trong năm người thì có Nguyên Lâm là tam công tử nhất tộc nhà Nguyên. Nhưng cả hai gia tộc đều rất yếu ớt ở trong này, cường giả của gia tộc cao nhất là Linh Thể Anh Linh giai sơ, trung cấp. Mà vương ở trong này là Ngạo Cuồng sư ngũ giai cao cấp mạnh bằng Linh Thể Linh giai đỉnh phong. Căn bản, hai gia tộc đều vô dụng khi tới đây.

Hơn nữa, hiện tại, trong năm người, có anh em nhà Dương Luân và Dương Huân là Linh Nhân Vận Khí giai đỉnh phong. Còn lại Thiên Thanh Tâm là Linh Nhân Vận khí giai sơ cấp, Nguyên Lầm và Ca Vân đều là Linh Nhân Luyện Khí giai trung cấp. Tuổi của bọn họ chưa tới hai mươi. Họ đều là một trong những kỳ tài được che chở nhất trong Tuân Toa thành.

Không hiểu vì sao, năm người lại kéo tới đây săn bắt linh thú để rồi rơi vào tuyệt cảnh như thế này. Trong này, họ căn bản là một nhóm người có tu vi cực kì bình thường. Còn đám thổ phỉ háo sắc kia có ba gã Linh Giả Hòa Khí giai. Còn lại đám anh em tay chân xung quanh toàn là Linh Nhân Luyện Khí đến Vận Khí. Nhưng may mắn thay, anh em nhà Dương tộc đều tu luyện Phong linh khí, riêng về chạy trốn họ là nhất tuyệt trong năm người. Còn riêng Thanh Tâm, nàng là kỳ nhân ngàn năm của Tuân Toa Thành, người tu luyên Âm linh khí có thể vượt giai khiêu chiến cũng chính là con bài tẩy của nàng khi bị bao vây.


Năm người im lặng thở dài. Họ biết, nếu may mắn, họ sẽ tìm được đường ra trở về trong sự che chở của gia tộc. Còn nếu không, nam chết nữ nhục. Chỉ là căn bản họ lại không có mấy kinh nghiệm về khu rừng này. Nhưng đám thổ phỉ kia quanh năm cướp bóc ở đây. Thế nên sự may mắn của họ hầu như về không.

Bỗng dưng ở trên trời, một hố đen màu máu lờ lững xé rách hư không xuất hiện. Nó không gây ra bất kì một tiếng động nào. Chỉ vẻn vẹn phun ra một thân hình máu xơ xác xuống cánh rừng rậm rạp. Nơi thân hình đó đáp xuống chính là nơi mà năm người đang nghỉ ngơi.

Oạch...Ầm...

Một màn kinh hãi của năm người khi thấy thân hình máu me be bét kia rớt xuống. Ngay lúc đó, đám người thổ phỉ kia phát hiện ra, họ nhanh chân lao tới hướng năm người. Tới khi năm người kia hoàn hồn lại cũng chính là lúc họ bị bao vây. Tên cầm đầu cười ha hả, căn bản bỏ qua cái xác máu me ở giữa.

- Tiểu thư Thanh Tâm, tại hạ cất công đến đây để đưa tiểu thư về doanh trại của tại hạ một cách an toàn. Đừng có làm nhọc công tại hạ chứ.

Tất cả đám thổ phỉ đều cười một cách dâm đãng nhìn vào Thanh Tâm và Ca Vân khiến hai nàng nổi hết gai ốc lên. Còn ba người Nguyên Lâm, oán hận nhìn vào thân hình máu me kia. Nếu không có nó, thì bọn họ đã có may mắn thoát ra khỏi đây được rồi. Họ nhìn xung quanh bị hơn hai chục tên thổ phỉ vây quanh, một nỗi tuyệt vọng xâm chiếm trí não họ.

Tự dưng, cái thân hình máu thịt kia đứng lên một cách bất ngờ khiến cho tất cả mọi người kinh hãi. Nó nhìn xung quanh một cách mệt mỏi rồi thở dài. Rồi nó nhìn lên trời, một đám mây đen kịt không biết từ đâu đến tụ tập lại xung quanh khu rừng. Nó biết nó không còn nhiều thời gian nữa mà hiện tại, nó lại bị vây ở giữa thế này căn bản hoàn toàn bước vào chữ tử. Nó cũng nhận ra tình hình nơi này không phải chỉ có nó bị vây mà còn có năm người lạ mặt khác. Nó tức giận quát:

- CÚI...

Năm người Thanh Tâm đứng gần nó nhất liền giật mình cúi thấp người xuống. Còn đám thổ phỉ ở đằng xa căn bản chưa biết chuyện gì đang xảy ra liền giật mình tỉnh giấc khỏi sự kinh hãi ngạc nhiên nhìn vào cái xác chắc chắn là đã chết trên nghìn lần kia quát lên. Nó mỉm cười một cách mỉa mai.

- ThunderBolt (Lưới Điện)!!

Nương theo mây đen đang tụ tập. Một màn sấm sét màu vàng tươi tạo thành một tấm lưới rộng lớn mấy trăm mét bao phủ xuống đám người thổ phỉ. Từng tia từng tia sét một lao xuống va chạm vào một thân thể nào đó thì thân thể đó liền cháy thành tro bụi ngay lập tức. Và sau mấy giây, một làn bụi mờ mịt bốc lên từ tấm lưới điện rộng lớn đang biến mất dần dần. Riêng năm người ở bên cạnh thân hình máu me kia là hoàn toàn bình yên không hề bị một tia sét nào chạm tới. Nhưng họ cũng không dám cử động mạnh. Bởi vì họ từ đầu tới cuối nhìn cái cảnh hơn hai chục người với tu vi bằng và hơn họ trong nháy mắt bị biến thành tro bụi mờ mịt. Họ quá sợ hãi, đến nỗi, chân tay tê cứng, não bộ gần ngừng hoạt động.

Thân hình máu me kia khi giết đám người kia xong thì lại vung tay ra bắt lấy Thanh Tâm đang cực độ sợ hãi nói nhỏ:

- Ta cứu ngươi thì ngươi nên cứu ta.

Rồi nó lại vung tay đẩy bốn người đang đông cứng ở dưới đất cùng Thanh Tâm ra xa mấy trăm mét. Thanh Tâm lúc này mới hoàn hồn lại buột miệng hỏi:

- Ngươi là...?

Chưa kịp nói xong chữ "ai" thì một tia sét đỏ tươi giáng xuống. Trước khi đó, thân hình máu me mỉm cười đón nhận, trả lời Thanh Tâm.

- Trung...

.... Oành.....