Chương 9: Mộc Độc Long Lão Đầu

Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái

Chương 9: Mộc Độc Long Lão Đầu

Lão già mặt sẹo ném cái xác lão bà sang một bên, cũng không bận tâm mà đối phó với hai đứa tiểu đồng đang ngơ ngác chưa biết làm gì. Lão phi thân về hướng Tiểu Vũ, ý định ra một đòn dứt điểm cho bớt tốn thời gian.

"Phặp!".

Một tiểu đao lóe lên băng ảnh, nhanh như chợp giật chọc thủng lưng lão già mặt sẹo.

"Ầm!".

Hai bãi vai lão già mặt sẹo rung lên bần bật, bụi cát bốn bên tung tóe bay, cả thân thể lão như nhũn ra trong chốc lát rồi khụy xuống.

Phía sau, mụ già vừa bị lão bẽ gãy cổ đang nắm lấy cán tiểu đao, vừa nhe răng cười vừa dụng lực đẩy cho mũi đao đâm sâu hơn, sắc mặt mụ cười ta giác, trông quỷ dị vô cùng khiến người khác nhìn mà kinh hãi.

Không chỉ vậy, cả hai tên gầy vừa bị lão đá bay mấy chục trượng cũng xuất hiện kế bên, song cước tung ra cực mạnh, gần như đánh nát bả vai lão.

Lão già mặt sẹo nhất thời choáng váng, hoàn toàn bất ngờ trước thực lực của ba người này. Gương mặt vốn dĩ xem thường kẻ khác của lão nhăn nheo thấy rõ. Lúc lão cau mày, trong mắt hằn lên những tia máu xanh. Dưới ánh trăng mờ, lão rú lên dữ dội rồi đưa dần tay phải ra sau lưng, từ từ rút lấy tiểu đao đang cắm xuyên thân thể mình.

Cảnh tượng kinh dị khiến Tiểu Vũ biến sắc.

Nàng hít vào một hơi, kinh hãi trong lòng: "Thật sự, bọn họ đã không còn là con người nữa rồi."

Sở dĩ nàng nghĩ như vậy cũng không sai, bởi một người vừa bị bẽ cổ như lão thái thái kia thì làm sao mà sống được. Chưa kể, bà ta không những không bị thương mà còn có thể tiếp tục công kích đối phương. Lại nói, nàng biết rõ thanh tiểu đao đang cắm trên sống lưng lão già mặt sẹo cũng không phải vật tầm thường. Nó là tiểu đao của Ám Môn, trên sóng đao có ngạnh, trên mỗi ngạnh có độc, một khi đâm vào thì không thể rút ra, nếu cố chấp rút đao ra sẽ lâm vào cảnh liên tục xuất huyết mà chết, không cách nào cầm máu được, dù có phong huyệt đạo cũng không được.

Một thời gian trước, Ám Môn cùng Huyết Sát Tông thực lực chấn động bốn phương. Hai thế lực này hành sự trên phương diện chánh tà lưỡng lập nên rất khó phân thị để tiêu diệt. Ngay cả ba đại thế gia đương thời cũng không dám can dự vào nội bộ của họ, du cho không thuận mắt với bọn họ chút nào.

Cũng không biết sau đó xẩy ra tranh chấp chuyện gì mà Ám Môn cùng Huyết Sát Tông tương tàn lẫn nhau. Khiến một đại thế lực như Ám Môn chỉ vỏn vẹn có ba tháng mà biến mất khỏi Văn Lang đại lục.

Tiểu Vũ không cách nào diễn tả được cảm xúc hiện tại. Nàng rất muốn biết lão thái thái kia có phải là người của Ám Môn đã mất tích hai mươi năm trước không. Rồi thì nguyên nhân gì khiến họ bị Huyết Sát Tông huyết tẩy.

Dằng sự hiếu kỳ trong lòng xuống, Tiểu Vũ quyết định nhanh chóng rời đi trong khi Bùi Kiệt đang giúp nàng chống đỡ hai lão già mặt xanh lá đằng kia.

- "A".

Tiểu Vũ bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi, ngã quỵ xuống đất.

Đừng nói là phi thân rời đi, ngay cả nhích thêm một bước cũng không thể. Khắp thân thể nàng là vô số những cơn đau nhức truyền lên đại não.

Lão già mặt sẹo ở đằng xa nhìn lại, chỉ nhếch môi cười với nàng, trong mắt vẫn giữ nguyên nét thù hận.

Có lẽ, lão đã sớm biết chuyện này nên chẳng gấp gáp đối phó với nàng mà rất chậm rãi ngắm nghía tiểu đao trên tay.

Một lát sau, lão già mặt sẹo nhếch môi mỏng dí nói:
- Đoạt hồn đao, ngươi là trưởng lão của Ám Môn, Nhậm U bà bà?

Nhìn lão già mặt sẹo nhận một loạt công kích trí mạng, tưởng chừng như tử vong cận kề, mà trong nháy mắt lại bình phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.

Lão thái bà trong lòng nãy sinh kinh hãi, vạn lần không thể ngờ được đối phương không những biết được môn phái của mình mà ngay cả tên của mình cũng biết rõ. Trong khi đó, cho đến hiện tại, Nhậm U bà bà vẫn không hề có một chút manh mối nào về thân phận của lão già mặt sẹo.


Trước sự kinh nghi của mọi người, lão già mặt sẹo mới nhàn nhạt nói:
- Dù sao thì các ngươi cũng phải chết, dưới Diêm La điện, nếu có ai hỏi, cứ nói là do Mộc Độc Long lão đầu giết.

Dứt lời, da mặt Mộc Độc Long lão đầu tức thì khô héo, nhăn nheo như bị rút hết huyết nhục, từng đường nét xương đầu, xương mặt, hốc mắt hằn lên rõ ràng, một gương mặt chỉ da mỏng bọc xương thô. Kèm theo đó là một màn sương vụ chứa nồng đượm độc tố không ngừng bay ra từ miệng lão.

Lượng độc tố này được khống chế một cách dị kỳ giữa không trung, hình thù huyễn họa, khi như u hồn khốc lệ đang gào thét, khi lại giống một con mãng xà đang uốn lượn quanh mình chủ nhân. Uy áp cũng theo đó mà tăng dần lên, khiến cho thần trí từng người ở đây dần trở nên lu mờ, trình trạng thật sự nguy kịch.

Ba người Bùi Kiệt đều xảy ra tình trạng thất khiếu chảy máu, tuy định lực từng người đều thuộc hàng nhất nhân cao thủ, xem chừng cũng không trụ lâu hơn được nữa.

Sau chốc lát biến đổi, Mộc Độc Long lão đầu bắt đầu điên cuồng công kích, chưởng phong đánh đến đâu, nơi đó tạo thành hố sâu mấy trượng, đất đá tứ tung bay loạn. Cực độc trên người lão càng thêm khủng bố, theo mỗi bước chân, ngay cả nhành cây chiếc lá cũng hóa tro tàn, theo gió đêm mà bay tứ tán.

Khung cảnh vốn dĩ đã hoang tàn trong trận chiến trước đó, nay phải chịu thêm những đòn công kích đầy uy lực cùng hàm lượng độc tố quỷ dị, đã biến nơi đây
thành bình địa chỉ trong nháy mắt.

Nhậm U bà bà cùng hai tiểu đồng hiện tại cũng chật không kém ba người Bùi Kiệt, hoàn toàn rơi vào hạ phong, chỉ có thể phòng ngự, không cách tấn công.

Tự tin có thể giết chết Nhậm U bà bà, Mộc Độc Long lão đầu hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, chẳng có chút ái ngại xuất sát chiêu. Đương nhiên lần này lão không còn khinh địch nữa, dù nắm chắc phần thắng, chiêu số vẫn hết sức thận trọng.

Tiểu Vũ nặng nề hít thở, chưa nói đến uy áp phát ra từ người Mộc Độc Long lão đầu, chỉ riêng nhịp độ trận đấu đang diễn ra trước mặt nàng cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngợp thở.

"Phanh".

"Ầm! Ầm!!".
Mỗi chưởng phong của Mộc Độc Long lão đầu tựa hồ như trời giáng, đất đá mỗi lúc một loạn xa bay lên, tầng này lớp kia chưa kịp lắng xuống đã bị tầng tầng lớp lớp khác hất tung trở lên, mù mịt một vùng.

Trăng đêm trong sáng cũng vì đám bụi khói này mà trở nên lu mờ.

Giữa lúc tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, ba người Bùi Kiệt bỗng nhiên đấm mạnh vào ngực mình, nghe một tiếng "phụp", cả ba đồng thời phun ra một búng máu dài.

"Huyết Sát Thần Tông, Huyết Sát Quyết. Kinh Tâm Vu Huyết, Nhất Nhân Tất Tử".
Vốn dĩ Bùi Kiệt không muốn phá bỏ lời thề năm xưa, nhưng hiện tại hắn không còn cách nào khác nữa, đằng nào cũng chết, thà cùng đối phương đồng quy vu tận, chứ nhất quyết không bỏ phí tính mạng của mình.

Mộc Độc Long lão đầu trong phút chốc ngưng trọng quan sát, lão vạn phần không ngờ tới ba người Bùi Kiệt lại là môn hạ Huyết Sát Tông. Nên biết, Huyết Sát Tông uy chấn thiên hạ vào mấy năm trước đã bị diệt tông một cách vô cùng thần bí, khiến người ta cứ ngỡ như chuyện này là một trò bịp, nhưng đó lại là sự thật. Nay xuất hiện trước mặt lão ba môn hạ Huyết Sát Tông, mà ngày từ đầu không sử dụng võ kỷ của Huyết Sát Tông, dường như thà chết cũng không muốn để lộ thân phận, nhưng đến lại chờ đến lúc cận kề cái chết, thân tàn ma dại như bây giờ mới dùng đến Huyết Sát Quyết, dù có thắng đi chăng nữa, liệu có thể sống được với những thương tích nghiêm trọng hiện tại sao?

Mộc Độc Long Lão đầu cảm thấy khó hiểu vô cùng, hướng ba người Bùi Kiệt hỏi một câu:
- Không ngờ các ngươi cũng có thân thế hiển hách, chỉ là tại sao đến bây giờ mới dùng đến Huyết Sát Quyết, cho dù các ngươi thắng được lão phu, há có thể sống sót sao?

Bùi Kiệt nở một nụ cười khổ sở, trong lòng đã không định sẽ sống qua đêm này, cười nhạt nói:
- Đã dùng đến Huyết Sát Quyết, ba người bọn ta không định sống qua đêm nay rồi, cẩu lão đầu, chết chung đi.
Không nói gì thêm, Bùi Kiệt cùng hai đồng bạn ngưng huyết thành đao, đao ảnh lăng lệ, nhất kích tất sát, uy lực kinh tâm, đánh đến Mộc Độc Long lão đầu.

Ngay lúc nguy cấp, Thanh lão và Đồng lão tức tốc phi thân đến bên cạnh Mộc Độc Long lão đầu, dốc toàn lực ứng cứu.

« Ầm!! »

Hai nguồn nội lực va vào nhau, không gian hai mươi trượng xum quanh nổ tung, độc ảnh sương vụ của Mộc Độc Long lão đầu bị thổi bay, tư tán khắp nơi. Trên mặt đất xuất hiện vô số những hố sâu hình chữ nhật, xem chừng vừa vặn đặt một cái quan tài vào những hố này.

« Tử Môn ».

Bùi Kiệt rống lên, đao ảnh như mà thần xuất thế, khí huyết trong người cũng theo đó mà sôi sục, khiến cho cơ thể trở nên đỏ rực, từng đường gân nổi cộm lên như sắp nứt vỡ.

« Ầm!! Âm!! Ầm!! ».