Chương 1: Thiên Hạ đệ nhất bổ phái, thế gian đại đạo tặc.

Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái

Chương 1: Thiên Hạ đệ nhất bổ phái, thế gian đại đạo tặc.

- Tiếu Diện chàng ơi, em nhớ chàng quá đi à.!!
- Oaoa, Tiểu Vũ nàng ơi, nàng có biết ta đây từng khắc từng giây đều da diết nhớ nàng.
Một nam tử tuấn tú, một nữ nhân diễm lệ....
Cẩm bào nam đạo tặc, lam y nữ bộ phái....
Hai người đứng đối diện nhau, giữa thanh thiên bạch nhật, chuẩn bị chu môi hôn nhau.
- Khoan.!
Cẩm bào nam tử tuấn tú xoay người lại, phong nhã ném một cái nhìn hướng ra cửa, trong ánh mắt đính kèm mười tia sát khí, thẳng thừng rọi lên người kẻ vừa làm hỏng chuyện tốt của mình.
Trung niên nhân đầu gấu miệng hùm vừa lên tiếng chợt thấy lạnh sau gáy, vội vội vàng vàng xua tay nói:
- Vậy hai người cứ tiếp tục, bọn tôi chờ ngoài cửa.
Thấy lão đại toát mồ hôi đi ra, hai tên mặt mũi kỳ đà cùng đi với gã cũng không dám ngốc nghếch mà manh động, chỉ dám tỏ vẽ sốt sắn nhìn gã. Một tên gầy đứng bên phải, nhấp nhô chỏm râu dưới cằm nói:
- Đại ca, giáo chủ đã có lệnh, nếu còn trễ nải, e cái mạng của chúng ta....!. hắn nói đến đây thì ngưng lại.
Ba cái mặt thộn khẽ lắc đầu rồi buồn buồn nhìn nhau, nhưng không dám nán lại mà chầm chậm lui ra.
Khi cánh cửa chuẩn bị khắp lại, Lam y nữ bộ phái xinh đẹp, làn mi khẽ nhíu, nàng hỏi:
- Có chuyện gì?
Trung niên nhân đầu gấu vui như mèo thấy mở, cuối cùng cũng có cơ hội thưa lại chuyện mà giáo chủ đã căn dặn. Nhưng trong lòng vẫn còn đắn đo cẩm bào nam tử kia nổi nóng, bèn lén đưa mắt dò xét sắc mặt đối phương một chốc, thấy không biểu hiện sát khí, mới mừng rỡ gom cái mặt thộn lại mà thưa chuyện, gã tiến lên hai bước nói:
- Dạ, Chuyện cũng không có gì lớn, chỉ là vị Tiếu đại hiệp đây, vào ba ngày trước, có đến tệ xá của chủ nhân chúng tôi mượn một món bảo vật tên là Thiên Ma lệnh. Giáo chủ chúng tôi đã có điều căn dặn, nếu gặp Tiếu đại hiệp thì thỉnh đại hiệp có thể nhanh chóng trả lại.
Nói đến đây thì gã im phăng phắc, song cột sống đã đẫm mồ hôi. Thực tình mà nói, gã chỉ là một tên lâu la tiểu tốt trong giang hồ. Gia nhập Thiên Ma giáo bất quá vì miếng cơm manh áo, có chỗ để che mưa trú gió qua ngày. Bản thân gã nào dám đắc tội với những đại nhân vật như Tiếu Diện hay Tiểu Vũ.
Trên giang hồ kẻ đui cũng lắm mà người điếc cũng nhiều, chỉ là những kẻ không biết đến lam y nữ bộ phái và cẩm bào nam đạo tặc, chỉ có hai loại, một là chưa sinh ra, hai là đã chết. Tất nhiên, gã không thuộc loại thứ nhất mà cũng không ngu dốt muốn trở thành loại thứ hai nên sợ hãi âu cũng là lẽ thường tình.
- Phải chăng, chàng lại ngứa tay ngứa chân?
Tiểu Vũ khẽ xoay người ngồi lên đùi Tiếu Diện, tay nàng nâng cằm hắn, mắt nàng trong veo như làn thu thủy, mị lực dời núi lấp sông. Chỉ là giọng nói nhu mì của nàng có mang theo lãnh ý, khiến kẻ bị tra hỏi như Tiếu Diện không thể thoãi mái mà chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
- Chuyện này tạm thời tính sau, ta chợt nhớ ra, hôm nay là ngày vui của một vị bằng hữu thâm giao, nên ta đi trước đặng trễ giờ.
Tiếu Diện cười huề, bụng bảo dạ:"Nữ nhân đúng là khó hiểu, mới đó mềm như lụa thoáng cái trở mặt thành cọp. Đã như thế, ta đành chuồn lẹ mới là thượng sách. ". Dòng suy nghĩ vừa dứt, ánh mắt Tiếu Diện chuyển sang phía cửa sổ.
Dự là thoát thân một cách an toàn, Tiếu Diện dời người Tiểu Vũ đang ngồi trên đùi mình xuống chiếc ghế bên cạnh, vội vã đứng lên, động tác vô cùng nhanh lẹ, xoay người, nghe "vù" một cái bay ra cửa sổ.
- Chàng muốn trốn..?
"Vù" một cái rất oai phong bay ra cửa sổ nhưng "vèo" một cái, hắn đã rất thê thảm nằm trên sàn nhà. Chẳng biết từ lúc nào, ngón tay cái của cẩm bào nam tử đã bị lam y nữ bộ phái dùng Kim Tằm Tơ cột lại.
Vừa bay ra đã bị giật ngược kéo vào, Tiếu Diện té lăn trên sàn, hắn cười cười nói.
- Nàng có cần mạnh tay với tướng công như vậy không?. Ui da, đau quá đi!

Hai mắt lam y nữ bộ phái tròn soe nhìn hắn, khóe miệng hiện nét yêu mị, nàng nói:
- Tất nhiên là em đối sử với tướng công chàng mười phần tốt mà. Trong nhà lao luôn có một chỗ sạch sẽ thoáng mát, sáng có thể nghe gà gáy, tối có thể nghe dế kêu. Em luôn chừa chỗ đó cho tướng công chàng!
Ba gã trung niên nhân nghe mà đơ cả người, bọn họ chẳng hiểu chuyện gì đang xẩy ra trước mắt. Tuy vậy, bọn họ có thể hiểu cái nhà lao thoáng mát mà chỉ toàn nghe gà gáy với dế kêu, tức là quanh năm không ánh sáng, ủ dột âm u, nào phải là chỗ tốt lành. Nhưng ruốt cuộc lam y nữ bộ phái với cẩm bào nam tử kia có quan hệ gì. Bọn họ trố mắt nhìn nhau, chẳng biết nói gì mà cũng không dám xen ngang, mặt càng lúc càng ngu.
Một lúc sau, cẩm bào nam tử mới kéo cái ghế lại, từ dưới sàn, leo lên ngồi chỉnh tề. Hắn khổ sở hướng về phía lam y nữ bộ phái giải thích:
- Ta nào có rảnh rỗi mà đi trộm Thiên Ma Lệnh của tên hộ Chưng đó làm gì, chẳng là sự việc cấp bách, ta cần nó để cứu sinh mệnh của một vị bằng hữu, thế nên mới tính "mượn" trước nói sau.

- Mượn?

Lam y nữ bộ phái đưa ánh mắt chứa vài tia giận, rọi nên gương mặt vờ khốn đốn của Tiếu Diện, nàng hỏi lại:
- Thế sao chàng không trực tiếp đến hỏi mượn, hà cớ chi lại lén la lén lúc vào nhà người ta lấy đồ.

Tiếu Diện cười cười, nắm tay nàng xoa xoa, giải thích:
- Nàng cũng biết đó, ta không giỏi ăn nói. Vả lại, đi hỏi mượn đồ ắt phải lời qua tiếng lại, nào là ngươi kính ta, ta kính ngươi, rồi thì ân tình nghĩa hiệp, rồi thì rượu chè trò chuyện....mặc dù trong bụng ta không ưa hắn, hắn lại càng không ưa ai đến nhòm ngó bảo vật nhà mình. Việc chi cứ phải diễn kịch cho thiên hạ xem, thế nên ta cứ "mượn" trước nói sau cho chắc, hì hì.
Lam y nữ bộ phái suy nghĩ một chốc lời của Tiếu Diện, suy cho cùng cũng không hẳn vô lí. Việc cứu người vốn dĩ cấp bách, đi mượn bảo vật nhà người khác phải lựa lời mà nói, nói không khéo đôi lúc phải về tay không. Nhưng nàng lại nghĩ đến tính tình bộp chộp của hắn, thật không ra gì. Chưa hỏi mượn liền nghĩ người khác không cho mà tự tiện đến lấy. Lỡ như bị bắt thì không nói, còn xui xẻo đụng phải cơ quan hiểu cảnh, cái mạng nhỏ lại không toàn thì nàng biết tính sao. Nghĩ đến đây trong lòng nàng lại thêm phần giận.
Nhưng thực tế, nàng cũng hiểu là hắn có ý tốt muốn giúp người, nên mới nguôi ngoai đi chút lửa giận, điều này khiến hắn khoái ra mặt. Thấy vậy, nàng liền trở mặt không thương tiếc, nàng bặm môi nói:
- Em không cần biết, trộm là trộm, chàng theo em vào nhà lao rồi tính.
Tiếu Diện như kẻ bị tù chung thân vừa được lệnh ân xá, mừng không tả xiết. Chẳng ngờ sau ba giây, nữ nhân này liền trở mặt phán hắn án tử hình. Người xưa nói, nữ nhân tính tình sáng nắng chiều mưa, nhưng hắn đang vô cùng thắc mắc là quan niệm thời thời gian của người xưa liệu có sai không. Làm gì có sáng chuyển sang chiều mà chỉ bằng một cái chớp mắt. Hắn than ra mặt nói:
- Có phải không vậy tiểu nương tử?
Nàng đáp:
- Chưa cưới, đừng có mà hàm hồ gọi linh tinh. Theo em về nha môn!
Vừa nói, nàng vừa động thủ, tay nhanh như cắt nắm lấy vành tai Tiếu Diện kéo ra cửa.
Ba gã trung niên nhân một lần nữa tái mặt, hai con mắt muốn rớt ra ngoài. Lòng tự hỏi:" Thiên hạ đệ nhất cao thủ Tiếu Diện đây ư?".
Đương nhiên, điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất lúc này không phải là cả hai đại nhân vật đỉnh đỉnh đại danh đang ở cùng nhau, mà là mối quan hệ của hai người họ là quan hệ gì?
Cả ba huynh đệ đứng như trời trồng, thắc mắc mà không dám mở lời, chỉ đành đứng nép sang một bên cho Tiểu Vũ nắm vành tai Tiếu Diện dẫn đi.
Suốt cả chặng đường trên phố, nàng chẳng quan tâm người ta dòm ngó. Cứ lẵng lặng lôi hắn đi, trong lòng Tiếu Diện có phần khó chịu, bèn nói:
- Tiểu mỹ nhân của ta, nàng có thể buông tay được không?
Tiếu Diện cắn răng nài nỉ, nàng mặc nhiên không đáp ứng. Vui vẽ nói:
- Em buông tay, chàng liền trốn thì sao, không đời nào!
Tiếu Diện tỏ vẻ đau khổ, lại nài nĩ:
- Ta không trốn, thật sự không trốn mà, hề hề. Nàng mau buông tay đi, người khác ngó đầy ra kìa!
Tiểu Vũ bặm môi ngó xiên ngó xéo hắn, xong đáp:
- Có ngốc mới đi tin lời chàng, cứ về nhà lao rồi tính.
Cẩm bào nam đạo tặc Tiếu Diện hoàn toàn hết cách trước lam y nữ bộ phái Tiểu Vũ. Hắn bèn chuyển chủ đề:
- Vậy nàng có muốn biết ta dùng Thiên Ma Lệnh cứu ai không?

Tiểu Vũ tò mò hỏi:
- Chàng cứu ai?

Hắn biết cái tính tò mò của Tiểu Vũ, sở dĩ nàng làm bộ phái đi điều tra các vụ án cũng bởi cái sở thích này. Được nước làm tới, hắn liền đặt điều kiện:

- Nàng nới lỏng tay nào, ta kể đầu đuôi câu chuyện cho mà nghe.

Tiểu Vũ thật sự rất muốn giữ phong thái, nhưng thắc mắc trong lòng khiến nàng không cầm được. Quả như hắn nghĩ, nàng nói:

- Chàng biết em hay tò mò nên muốn gạt em đặng trốn?

Tiếu Diện cười tươi như mùa thu được thóc, hắn nói:

- Hì hì, nàng cứ nghi oan cho tướng công ta, làm gì có chuyện đó. Dù ta có chạy khắp chân trời góc bể, há lại không về với nương tử xinh đẹp của mình.

Tiểu Vũ nghe lời nói ngọt ngào của hắn, trong lòng có đôi phần thoãi mái nhưng nàng vẫn chăm chăm nhìn gương mặt hắn một lúc, xem xét thực hư rồi mới buông tay, nàng nói:
- Được rồi, em tạm tin chàng thêm một lần, chàng mau kể em nghe.

Tiếu Diện vuốt vuốt cái vành tai đỏ chót vừa được giải phóng của mình, tự an ủi:" Thiên hạ đệ nhất soái ca như ta mà bị thế này...."

Vụt!

Tiếu Diện còn chưa kịp nói xong câu tự sướng, nàng liền tỏ ý động thủ, hắn bất đắc dĩ thoái lui hai bước, nói:
- Được rồi...ta kể ngay đây!

Dứt lời, Tiếu Diện chỉ chỉ tay, ý bảo nàng cùng qua chỗ bóng râm của một cây đại thụ lớn bên đường, cách nơi đang đứng chừng hai ba chục trượng. Hắn thì tùy tiện ngồi trên một nhánh rễ lớn, sần sùi nhô lên khỏi mặt đất. Còn nàng là nữ nhân, không muốn y phục lấm lem như hắn nên đứng tựa vào thân cây nghe hắn thuật lại nguyên nhân trộm Thiên Ma Lệnh. Hắn kể:
- Chắc nàng biết phía tây thành Hoa Lạc có một sơn trang tên là Minh Kiếm Sơn trang. Chủ nhân nơi đó tên là Minh Kiếm, mỗi lúc tướng công của nàng thấy chán, thường ở lại sơn trang của Kiếm ca chơi. Trong sơn trang ngoài rượu cực ngon còn có một nữa nhân xinh...
- Một nữ nhân xinh đẹp mà chàng nhìn vừa mắt chứ gì…?
Tiểu Vũ nhướng hàng mi cong vút nhìn hắn, sát khí đằng đằng dân lên. Tiếu Diện quơ quơ tay lia lịa, tỏ ý không phải, miệng lại nhanh như cắt nịnh nọt:
- Không không, có một nữ nhân xinh thường thường thôi chứ không đẹp như nàng. Hì hì.
Hắn tí nữa thì lỡ lời, cũng may nhanh miệng, lại nghe nàng thúc giục, bèn kể tiếp:
- Nữ nhân đó không ngờ là Trần Nguyên Uyển, con gái thứ tư của Trần Vương Hạc, chưởng môn Huyền Thiên Môn. Đột nhiên, chẳng hiểu ra làm sao, ả lại mất tích trong Minh Kiếm Sơn Trang. Kẻ bắt cóc ả để lại một mãnh giấy, đòi Trần Vương Hạc phải giao ra Huyền Ma Lệnh mới chịu thả người.
- Nàng cũng biết đó, thế lực của Huyền Thiên Môn tại Văn Lang đại lục này vô cùng lớn. Các thế lực khác dù không ưa gì người của Huyền Thiên Môn nhưng mấy ai dám ngang nhiên đắc tội. Bởi cái tên Trần Vương Hạc kia không những bản lãnh hơn người mà còn thuộc cái hạng nhỏ mọn, thù dai, dùng từ ác bá đầu lĩnh mà diễn tả hắn thì e rằng còn quá nhẹ. Điều đặc biệt đáng nói ở đây là, cái thế lực thần bí kia dám trêu ong trêu rắn, trước mặt toàn dân đại lục uy hiếp tôn nghiêm của Huyền Thiên Môn. Với lòng dạ của Trần Vương Hạc mà nói, hắn không ăn một trả mười mớ lạ. Đương nhiên, Minh Kiếm Sơn Trang chạy trời không thoát nắng.
Nói đến đây, Tiếu Diện ngưng lại ngắm gương mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ một chút. Quả thật nét mặt đang suy ngẫm của nàng, dưới làn nắng nhẹ của buổi chiều rất hồn nhiên quyến rủ, khiến hắn có chút rối tâm:
- A.!
- Chàng nhìn gì đó, mau kể tiếp đi.
Nàng vừa nói vừa đá vào cái chân đang gác trên đùi vẫy vẫy của Tiếu Diện một cái đau điếng. Tâm hồn đang lơ lửng của hắn như người rơi ra từ cõi mộng. Nét mặt có chút hụt hẫn ngắm nàng:" Không ngờ, một đại soái ca như ta lại bó tay trước một nữ nhân như thế này, thật không thể tin được.". Tiếu Diện thở dài thườn thượt lại kể tiếp:
- Chuyện cũng tương tự với Hắc Minh Đường. Con trai đường chủ Lý Hành là Lý Thái, cũng bị bắt cóc và bọn chúng cũng đòi Hắc Ma Lệnh mới thả người. Không phải dạng người ăn miếng trả miếng trực diện như Trần Vương Hạc, Lý Hành là một tên ngụy quân tử thứ thiệt, là kẻ xảo trá với cái miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Hắn rõ là vui tính mà đến tận Minh Kiếm sơn trang thăm hỏi Kiếm ca, mặc dù chẳng có chuyện gì liên quan tới hắn ở đó. Với lại, xưa nay Lý Hành cùng Trần Vương Hạc mặt xuôi đuôi ngược, không có chuyện tốt đẹp mà Lý Hành quan tâm chuyện Trần Nguyên Uyển mất tích ở gia trang của kiếm ca nên đến giúp Trần Vương Hạc điều tra hay đại loại thế. Cái hắn cần là manh mối, những thứ sót lại và tất cả những gì có thể chứng minh rằng không phải Trần Vương Hạc thông đồng với Minh Kiếm nhằm chiếm đoạt Hắc Ma Lệnh của hắn, rồi ngụy tạo chứng cớ ngoại phạm, trở thành những người cùng bị hại.
- Nói tóm lại, hai đại thế lực ấy hiện nay đều nhắm đến Minh Kiếm Gia Trang, Kiếm ca hiện tại là khổ rồi, họa vô đơn chí. Cái yên bình tuyệt mỹ, cái phong cảnh tình thơ mà huynh ấy dày công gầy dựng, nay thành nơi triểm lãm của bọn vô sĩ lưu mạnh, ngay cả mỹ tửu ngàn năm cũng không xua đi được mùi thối.
Tiếu Diện ngưng một chốc lấy hơi lại nói:
- Ai ai cũng biết truyền thuyết về kho báo Âu Lạc cần có Thiên Ma Lệnh, Huyền Ma Lệnh, Hắc Ma Lệnh mới có thể giải khai bí mật. Nhưng ba cái lệnh bài này là bảo vật vô giá của ba đại thức lực Thiên Ma Giáo, Huyền Thiên Môn và Hắc Minh Đường, xưa nay lắm kẻ thèm thuồng nhưng lực bất tòng tăm. Thật không ngờ, lần này lại có kẻ không sợ chết, ngang nhiên mà chiếm đoạt ba cái lệnh bài trước mặt ba đại thế lực, thật thú vị.
Tiểu Vũ suy ngẫm một chốc, nàng thấy khó hiểu liền hỏi:
- Tại sao ba thế gia kia không hợp lại cùng tìm kho báo rồi chia nhau.
Tiếu Diện nghe nàng hỏi một câu đơn giản, chỉ là sự tình bên trong có nhiều uẩn khúc, ngay cả hắn cũng không có câu trả lời xác thực. Hắn từng điều tra nhiều lần, cũng nhờ các bằng hữu trên giang hồ giúp sức, nhưng nội tình của ba gia tộc kia tuyệt nhiên giữ kính như bưng, không một ai biết.
Hắn đành gãi gãi đầu nói:
- Cái này ta cũng chịu, có hỏi qua nhiều bằng hữu nhưng không có câu trả lời. Chẳng biết vì sao bọn họ lại không chịu hợp tác cùng nhau chia sẽ kho báo.
Tiểu Vũ tiến lại gần hắn cười nói:
- Thế chàng nhúng tay vào chuyện này là vì tiểu cô nương xinh đẹp trong Minh Kiếm Gia Trang??
Ngó gương mặt diễm lệ của nàng mà lòng hắn thấy có điều bất ổn, thân thể như sóc vụt lùi mấy bước, Tiếu Diện cười khổ đáp:
- Oan cho ta. Chuyện này đâu có liên quan tới nữ nhân kia. Chẳng qua Kiếm ca nài nỉ muốn ta giúp một tay, chổ huynh đệ kết giao lâu năm không thể chối từ. Nói cho cùng, người mất tích cũng ở trong nhà huynh ấy, không thể tránh miệng lưỡi thiên hạ, mà hai đại thế lực kia thì liên tục gây phiền toái cho huynh ấy, ta thấy cũng tội nên thôi kệ, làm việc tốt một phen.
Tiểu Vũ tỏ ý ngờ vực, lại nói:
- Hừ. Có ma mới tin chàng!
Mặc dù nàng nói như thế, nhưng qua chuyện Tiếu Diện tường thuật, nàng cũng rõ hoàn cảnh Kiếm ca hiện tại rất khó khăn. Cư nhiên trông bộ dạng Tiếu Diện, nàng lại cố chấp tỏ ra không hiểu cho hắn buồn chơi, mỗi lần như vậy là nàng rất thích.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một chiếc xe ngựa màu đen chầm chậm tiến lại gần, nhưng trước xe lại không có phu xe.
Tiếu Diện cùng Tiểu Vũ ngưng trọng nhìn nhau, hai người cẩn thận vén mành xe lên xem.
- Một xác người.