Chương 2: Kịch tình.

Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái

Chương 2: Kịch tình.

Đương lúc thanh thiên bạch nhật lại có kẻ to gan lớn mật gửi một xác chết đến.
Cẩm bào nam tử Tiếu Diện hoảng hốt quàng ra sau lưng lam y nữ bộ phái Tiểu Vũ, hai tay hắn vòng ra trước, ôm lấy eo nàng, giọng run run nói:
- Ây da. Sợ chết ta rồi...!
Vừa động khẩu vừa động thủ, hắn lại xiết chặt hơn vào vòng eo mền mại của nàng.
- Chàng sợ lắm à? Nàng ngây thơ hỏi.
- Tất nhiên rồi!
- Vậy em giúp chàng này!
Tiếu Diện tức khắc có linh cảm chẳng lành, tinh thần cảnh giác vừa ý thức được mối nguy hiểm trong đầu thì đồng thời từ dưới chân cũng truyền đến một cảm giác đau buốt.
- A!
Tiếu Diện bị nàng dẫm lên bàn chân trái, xem chừng nát hết mấy ngon chân.
Hắn lui về sau cả chục bước, co chân lên nhảy lò cò, hai tay cứ ôm mu bàn chân, vừa xoa vừa la ó than đau.
- Ây da, ây da, đau chết ta rồi.
- Cứ có chuyện là lại giở trò, chàng xưa nay làm việc không thấy nghiêm chỉnh gì cả.
Tiểu Vũ mắng.
Nàng quay lại xem điệu bộ của hắn cứ như trẻ con, bèn chỉ tay vào thi thể trong xe, hờn dỗi nói:
- Chàng xem kìa, lớn chuyện rồi đó, còn ở đó mà đùa.
Ngược lại với lo lắng của nàng, hắn lại tỉnh bơ đáp:
- Thế gian có cả ức người, chết một kẻ không liên quan, sao ta phải tỏ thái độ?
Dứt lời, hắn thè lưỡi giả mặt quỷ chọc tức nàng, xong quay lưng bỏ chạy.
- Aaa, chàng dám trốn, em không tha cho chàng đâu, mau đứng lại.
Liên Cước Phi Bộ là tuyệt kỹ chuyên dùng rược đuổi tội phạm của Tiểu Vũ, tuy không được xếp vào năm cướp bộ nhanh nhất, nhưng dùng đối phó với tiểu tướng công của nàng lại vô cùng hiệu quả.
Mặc cho Tiếu Diện là đạo tặc siêu phàm, chạy một vòng cũng hụt hơi với nàng.
Hắn dừng lại ở một nơi khá thoáng mát, ít người qua lại, vừa thở dốc vừa nói:
- Nàng là nữ nhân sao mà nhanh thế?
Tiểu Vũ đáp:
- Chàng coi thường thiên hạ đệ nhất nữ bộ phái ư?
Tiếu Diện thở hỗn hễnh, hắn than:
- Hèn chi ông bà xưa dạy, nam nhân không nên lấy nữ nhân quá ưu tú, thật khó dạy bảo.
Tiểu Vũ lườm hắn, nàng hỏi.
- Chàng có ý gì.?
Ầm!
Tiểu Vũ còn chưa kịp định thần, liền thấy Tiếu Diện như mũi tên lao thẳng vào bức trường bên mé trái.
Ở đó là một bức tường củ kỷ, meo mốc xanh rì, thoạt trông không rắn chắc lắm nhưng người thường mà đâm đầu vào không nát như tương mới lạ.
Riêng Tiếu Diện thời rất vô tư đẩy sập bức tường, nhanh như cắt lôi một trung niên nhân sau bức tường ra. Chân dẫm lên ngực gã, hắn cười hắc hắc hỏi:
- Ta bị tiểu nương tử rược chạy mấy con phố, ngươi thấy thú vị lắm hay sao mà bám theo soi mói?
Trung niên nhân kia co rút mặt lại, dáng người gã thon gọn trong bộ y phục thô sơ của lương dân. Nhưng không thể dấu đi phong thái võ nghệ trên người. Gã vờ không biết chuyện, nói:
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Tiếu Diện dẫm mạnh hơn trên ngực gã, hắn đơn giản nói.
- Ngươi thuộc Hoàng Kỳ hội, là một Tử Thi Tin Tặc. Cái tổ chức chuyên đi soi mói chuyện riêng tư của người khác, đôi lúc kẹt tiền cũng nhận thêm vài vụ ám sát. Ta nói đúng chứ.?
Trung niên nhân ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao ngươi biết!?
Gã buột miệng hỏi lại. Hiển nhiên không ngờ được Tiếu Diện lại biết một cách chính xác thân phận của mình. Trong lòng có nhiều suy đoán, nhưng gã không thể hiểu,bởi trên đại lục rộng lớn này, các tổ chức theo dõ, ám sát không hề ít, phải nói là nhiều như sao trên trời. Làm sao hắn có thể nhìn một cái là biết được gã là người thuộc tổ chức nào.
Gã buồn rầu nhìn gương mặt ngạo nghễ của Tiếu Diện, bực dọc nói:
- Nếu không phải ta bị tiêu hao quá nhiều nội lực, tin chắc cũng không rơi vào tay ngươi.
Tiếu Diện cười hì hì nói:
- Ngươi tiêu hao nội lực không phải vì bọn ta làm hay sao?
Lúc bấy giờ Tiểu Vũ mới từ đằng xa bước đến trước mặt gã, gã cười khổ trông qua bộ dáng thướt tha của nàng, lòng mới hiểu ra. Với Mê Tung Ảnh Bộ, trên Văn Lang đại lục, những kẻ muốn bắt được Tử Thi Tin Tặc, e rằng chẳng có mấy ai. Tuy võ nghệ không cao nhưng tẩu thoát trong hiểm cảnh thì người của Tử Thi Tin Tặc là số một, chẳng ai có thể sánh bằng. Gã tkhông cam tâm nói:
- Thì ra hai người lừa ta bám theo hàng chục con phố là muốn làm nội lực ta suy kiệt. Lại thừa lúc ta phân tâm, chăm chú nghe hai người nói nhảm mà đột kích ta. Chỉ là, từ lúc nào mà hai người biết để phối hợp diễn trò cho ta xem?
Tiểu Vũ cười tươi, nàng nói:
- Là lúc chàng ôm eo ta, tay chàng đã ra hiệu cho ta biết.
Cùng lúc, Tiếu Diện lại chau mày nói:
- Biết là diễn trò mà nàng còn động thủ mạnh chân với ta như thế?
Tiểu Vũ mắt đẹp chớp động, nàng đáp:
- Diễn trò gì chứ, chàng thừa nước đục thả câu, mượn cớ muốn xàm sở em thì có. Hừ.
Trúng ngay tim đen, cẩm bào nam tử Tiếu Diện chẳng dám nhìn nàng, hắn bèn quay sang gã trung niên nhân đang nằm trên đất, giận cá chém thớt, giẫm mạnh lên người gã, gằng giọng hỏi:
- Đến lượt ngươi nói cho bọn ta biết, ai thuê các ngươi theo dõi bọn ta?
Trung niên nhân mặc nhiên khước từ, gã nói:
- Thật thứ lỗi! Bảo toàn thông tin là quy tắt bất di bất dịch và tối quan trọng của Tử Thi Tin Tặc.
- Rắc.!
Tiếu Diện đá mạnh vào miệng trung niên nhân, một cái răng từ miệng gã bay ra.
Tiếu Diện lạnh lùng nói tiếp:
- Rơi vào tay lão Tiếu này, muốn xuống địa giới e là không đơn giản.
Trung niên nhân giận thét lên, gã mắng:
- Ngươi. Tên chó má nhà ngươi...
Vốn là người của Tử Thi Tin Tặc, tất cả đều được trang bị một loại dược độc trong răng, khi cần thiết sẽ tự sát để bảo toàn thông tin. Tiếu Diện thừa biết điều này, hắn chẳng chần chừ mà bứng luôn mấy cái răng của gã, lại cười cười nói:
- Mắng khó nghe thế, giờ ngươi hết đường chết rồi, khai cho lẹ. Bằng không, đường sống lại chẳng còn.
Trung niên nhân lạnh buốt xương sống, nhìn nét mặt Tiếu Diện tươi cười như không có chuyện gì, gã hiểu là dùng biện pháp chửi rủa, chọc giận đối phương tức giận mà hạ sát chính mình là vô ích rồi. Mặt khác, gã cũng hiểu rõ ý Tiếu Diện. Một người không có đường chết, cũng không có đường sống, đương nhiên là dùng thủ đoạn khiến người đó sống mà không bằng chết. Cái thủ đoạn này nghe thì cũ rích, thế nhưng, ai dám một lần nếm thử, đương nhiên ai dám thì dám, chứ gã không dám.
Trước lúc gã kịp suy nghĩ nên làm gì, Tiếu Diện lấy trong người ra một xấp kim phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng, lại nói:
- Ở đây có ít ngân lượng, chỉ cần ngươi cung cấp thông tin chính xác về lũ người thuê ngươi cho ta biết, nó là của ngươi. Với số tiền này, ngươi có thể cao bay xa chạy, không cần làm Tử Thi Tin Tặc nữa. Đương nhiên, ngươi có quyền từ chối, nhưng hậu quả thì ngươi tự gánh lấy.
Ánh mắt Tiếu Diện lạnh lẽo như băng, bấy nhiêu lời vừa nói đã khiến trung niên nhân kia xanh mặt, nhưng đồng thời gã cũng khâm phục thủ đoạn rất thông mình của hắn. Vì muốn có tin tức cực nhanh, trực tiếp đẩy đối phương đến tuyệt lộ rồi mở lối dẫn tới thiên đàng, làm gì có kẻ ngốc nào đủ kiên dũng mà cự tuyệt.
Trung nhiên nhân buông lỏng cơ thể.
Tiếu Diện cũng không cần trấn áp gã nữa, hắn thủng thẳng ngồi xuống bên cạnh gã, chờ đợi câu trả lời.
Nhìn đôi mắt thư thái của Tiếu Diện, trung niên nhân kia không thể dấu đi sự hãi hùng.
Trước khi nhận nhiệu vụ thu thập tin túc về một mục tiêu nào đó, các thành viên của Tử Thi Tin Tặc đều rõ mồn một về gốc gác, lai lịch, quá khứ của mục tiêu. Đồng thời, cũng phân ra các nhiệm vụ theo thứ hạng, rồi từ đó lựa chọn một thành viên phù hợp nhất để thực hiện.
Tất nhiên, gã nhận nhiệm vụ lần này thì không thể không biết một phần quá khứ của Tiếu Diện.
Một mình diệt sát một tông môn.
Khi biết đến chuyện của Địa Ngục Môn, gã đã vô cùng kinh hãi, nay nhớ lại những mô tả về Tiếu Diện trong Tặc Thư, tâm trạng vẫn không kiềm được khiếp đãm.
Chỉ là, cái nhiệm vụ này mang đến cho gã hơn một ngàn lượng, đồng thời cũng do gã tự tin vào Mê Tung Ảnh Bộ. Đây được xem là bộ pháp xảo diệu nhất, đến và đi quỷ thần không hay biết, mà cũng chỉ riêng người của Hoàng Kỳ hội thuộc lớp truy tin mới được học. Gã thiết nghĩ, chỉ cần không phải trực tiếp giao đấu với hắn, liền thoãi mái bám theo ở khoảng cách an toàn. Gã nào ngờ, vừa xuất thủ lại lọt ngay vào tay đối phương.
Sau một khắc nghĩ ngợi, trung niên nhân thở dài ngao ngán mấy cái, rồi từ mặt đất ngồi xổm dậy, tay cầm lấy xấp kim phiếu của Tiếu Diện, lại lấy trong áo ra một mảnh da thú đưa cho hắn, gã nói:
- Đây là thông tin của vị khách hàng kia.
Tiểu Vũ nghe nói, cũng tò mò đưa mắt nhìn tấm da mà gã đưa cho Tiếu Diện, nhưng nàng nhìn mãi trên đó không thấy có chữ nào, cũng chẳng có hình ảnh gì, nàng hỏi:
- Này, sao ta không thấy có chữ nào?
Trung niên nhân đưa ngón trỏ lên miệng, gã cắn một cái rồi nhỏ lên mảnh da thú mấy giọt máu, lập tức xuất hiện vài dòng chữ.
Khách hàng: Hoa Hàn công tử
Mục Tiêu: Tiếu Diện
Thời gian thực hiện: hết mùa xuân
Thành tiền: 2000 lượng.
Tiếu Diện nhìn đi nhìn lại cái tên Hoa Hàn công tử, hắn suy nghĩ mãi mà không nhớ được đã gặp người này ở đâu rồi. Vẫy vẫy tay, hắn nói:
- Ta giữ thứ này, ngươi chuồn đi.
Tiếu Diện lại quay sang nói với Tiểu Vũ:
- Tiểu mỹ nhân, tiểu nương tử, chúng ta về nhà ăn tối thôi.
Nói đoạn, hắn định đưa tay lên véo mũi nàng, nhưng nhìn nàng cười cười lại nhớ đến cái chân của mình lúc nãy, đành ngậm ngùi thu tay lại.
Hai người rảo bước về nhà Tiểu Vũ, trên con phố dài, gió man mác thổi từng cơn lạnh lẽo. Mấy sạp hàng lơ thơ bên đường đã dọn gần hết. Chỉ còn vài lão tiều phu vác củi, chẳng biết từ nơi nào về, vẫn thủng thẳng mà đi.
Tiếu Diện nhìn hoàng hôn đằng xa, ửng hồng mấy đám mây bay, lạc đàn đôi con nhạn chao liệng. Hắn thấy trong lòng có đôi phần trống trãi, chợt hướng ánh mắt về Tiểu Vũ đi phía trước. Nàng đang vui vẻ chào người này hỏi người kia, hắn cười trêu:
- Tiểu nương tử!
Nàng quay lại ngó xiên hắn.

Tiếu Diện phì cười bảo:
- Như con nít mới đi chơi về. Tung ta tung tăng. Há há.

Tiểu Vũ nỗi giận hỏi:
- Ai con nít?
Nàng phồng má lao đến chỗ Tiếu Diện, hắn đương nhiên là co chân chạy một mạch về nhà nàng. Chỉ nghe phía sau mấy tiếng gọi:
- Tiếu Diện, chàng mau đứng lại cho em.

Nhà của Tiểu Vũ ở một góc đường khá yên tĩnh trong thành Hoa Lạc, bởi nàng thích yên tĩnh mà quan trọng nhất là thích một chỗ rộng rãi đặng trồng mấy loài hoa lạ.

Khi Tiếu Diện tung cửa bước vào, hắn cứ lờn vờn quanh mấy chậu hoa xanh lam mà nàng quý nhất. Tiểu Vũ sợ đánh hắn lại làm thương tổn đám hoa, đành hừ một cái rồi bước vào nhà.
Hắn cười trêu, hỏi theo:
- Nàng không chơi đùa cùng ta nữa à?

Tiểu Vũ không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, nàng nói:
- Em đi dọn cơm, tạm tha cho chàng.

Tiếu Diện cười hì hì. Hắn dạo quanh cái vườn hoa nhỏ trước sân của Tiểu Vũ. Hết thảy có mười bốn chậu hoa, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Bốn chậu trong số đó đang nở hoa, hương thơm dịu nhẹ, khiến lòng người cảm giác khoan khoái vô cùng. Đối với hoa cỏ, Tiếu Diện quả thực không chút am hiểu, hắn nghịch nghịch thế nào lại làm rụng mất mấy bông, mắt đảo mấy lượt, sợ nàng thấy, cũng may, lúc này Tiểu Vũ dọn cơm xong không ra sân mà ở trong nhà gọi hắn vào, bằng không, hắn lại bị mắng một trận ra trò.

Bước vào nhà, Tiếu Diện vươn vai một cái, nhìn cơm nước đã dọn sẵng lên bàn, hắn thư thái ngồi bốc thức ăn, trong lúc nàng còn loay hoay dưới bếp. Hắn vừa ăn vừa nói:
- Cái này được, cái này cũng không tệ...

Tiểu Vũ đơm cơm từ nhà bếp lên, nàng xem bộ dạng hắn quá khó coi, liền mắng:
- Chàng ăn uống kiểu gì đấy?

Tiếu Diên đáp:
- Ta đói mà.

Tiểu Vũ thúc giục nói:
- Đi rửa tay lẹ cho em!

Tiếu Diện đưa tay bôi bôi sau áo, hướng nàng bảo:
- Tay ta sạch mà.

Tiểu Vũ cắn môi, nỗi giận chằm chằm nhìn hắn. Lúc bấy giờ Tiếu Diện lè lưỡi cười cười, đi ra sau rửa tay rửa mặt.
Hắn nguệch ngoạc một tí là xong, liền vào bàn ăn, ngồi nghiêm chỉnh ăn đàng hoàng. Tiểu Vũ trông bộ dạng hắn, nàng không nhịn cười được, liền gắp cho hắn mấy đũa thức ăn, nàng nói:
- Của chàng này, ngoan em thương, ăn nhiều vào cho chóng lớn.
Tiếu Diện cũng đáp lại bộ dạng đắc ý của nàng, hắn cũng gắp thức ăn cho nàng, cơ mà vừa đưa đến chén nàng, lại quay ra bỏ vào miệng mình, mặc nhiên nói:
- Của nàng này, oaoa ngon quá, ngon quá.

Động khẩu xong rồi động thủ, trong căn phòng nhỏ, võ đũa không ngừng va vào nhau, mấy ngọn nến cũng bập bùng trôi cùng lực gió.

Sau một hồi quyết đấu, tranh giành thức ăn với Tiếu Diện, Tiểu Vũ đương nhiên thua thiệt. Đôi tay đạo tặc của hắn vừa linh hoạt vừa khéo léo, nàng không cách nào chiếm được, dù chỉ là một chút thượng phong.
Tiểu Vũ biết không thể thắng được, liền hờn dỗi một giây xong quay sang nói chuyện khác, nàng hỏi:
- Không đùa nữa, chàng không đi xem xác chết kia tìm manh mối à?

Tiếu Diện vô tư lự đáp:
- Xác chết có gì mà xem?

Nàng lại nói:
- Chàng không thấy cái xác ấy kỳ quặc hay sao, vả lại nhiều khi hung thủ để lại lời nhắn gì đó cho chúng ta.

Nhớ đến cái thi thể kia, Tiếu Diện lại cười nói:
- Lời nhắn ta đã xem rồi.

Tiểu Vũ thắc mắc, lúc nãy không thấy hắn đụng vào cổ xe kia, làm sao lấy được lời nhắn nào, nàng liền hỏi:
- Từ lúc nào chàng lấy được lời nhắn?

Tiếu Diện mặt kiêu ngạo, hắn vỗ ngực nói:
- Tướng công của nàng tất nhiên là thiên tài mà, nhìn là biết.

Tiểu Vũ bĩu môi khinh thường, đoạn hỏi:
- Mau nói em nghe.

Tiếu Diện khoan khoái nói:
- Nàng nhớ bộ dáng tử thi kia không?

Nghe Tiếu Diện nhắc lại, nàng mới nhớ, tử thi kia tay trái cầm ô, ngón giữa chỉ lên trời. Tay phải để hình lưỡi đao đặt lên cổ mình, mặc quần vãi thô sơ sài nhưng áo lại thuộc loại gấm thượng hạng. Nàng đáp:
- Có à, nhưng sao thế chàng?

Tiếu Diện nói:
- Đơn giản thôi, bọn chúng muốn gửi lời đe dọa ta rằng:"Dù sang hay hèn, dám chống ý trời liền tự chuốc vạ vào thân".
Tiểu Vũ liên tưởng mấy cái cử chỉ với quần áo của tử thi, nàng hiểu ngay, lại nói:
- Em hiểu rồi. Nhưng bọn chúng quả thực quái dị, việc kỳ cục vậy cũng nghĩ ra được.

Tiếu Diện vuốt vuốt cằm ngắm nàng, hắn nói:
- Của ba loài, người bảy thứ mà, âu cũng là sở thích phô trương quá mức, thành ra mấy người cọc tính xem trò này thật nhảm nhí.

Tiểu Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nàng cũng cho rằng cái trò nhìn xác đoán ý nghĩa kiểu này không khác gì trò con nít. Vả lại, nó còn quá đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến người ta lầm tưởng kẻ bày trò là một tên ngốc.
Nàng còn định nói thêm ít chuyện, lại thấy Tiếu Diện quay người đi vào trong.
vội la lên:
- Chàng đi đâu đó?
Tiếu Diện uễ oãi đáp:
- Tắm rồi đi ngủ.

- Vèo.

Tiểu Vũ chắn ngay trước cửa không cho hắn qua, nàng cười nói:
- Chàng ra khách điếm ngủ.

Tiếu Diện há hốc mồm:
- Có phải không vậy tiểu nương tử.

Tiểu Vũ cười đáp:
- Chính xác là vậy á tướng công tương lai.

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ tương lai. Đương nhiên muốn nhắc khéo Tiếu Diện, bởi lúc này hai người vẫn chưa thành thân.

Tiếu Diện cười khổ nói:
- Ta cứ ở lại đấy.

Tiểu Vũ bặm môi nói:
- Chàng dám!

- Này, nàng đừng có dùng ánh mắt quyến rũ đó nhìn ta, ta thực không kiềm lòng được đâu!

- Để em giúp chàng kiềm lòng.

- Aaa thôi, ta xin, được rồi, được rồi.

Cuối cùng Tiếu Diện vẫn không thuyết phục được nàng, hắn đành thui thủi đi tìm khách điếm gần đó nghĩ tạm.

Phố đêm cất bước riêng mình
Sương dăng có hiểu tâm tình riêng ta
Mây thưa để ánh trăng nhòa
Rọi lên khuôn mặt hào hoa Tiếu này.
........
Miệng ngâm nga tự sướng, chân rảo bước dọc theo một dãy phố cũ kỹ, Tiếu Diện dự định đến một khách điếm quen thuộc. Hắn trước kia vẫn thường trọ lại trong khách điếm này, phòng ốc khá rộng rãi, giá cả phải chăng, đặc biệt cái tên khách điếm vô cùng lãng mạn: Khách Điếm Chợt Nhớ.
Đương lúc Tiếu Diện thủng thẳng bước đi. Bỗng nhiên.
- Rầm.!
Một cổ thi thể bị quẳng ra từ một con hẻm nhỏ bên đường. Chính là thi thể của trung niên nhân thuộc Hoàng kỳ hội mới gặp ban chiều, chỉ mấy canh giờ trước vẫn là một con người vậy mà lúc này đã thành một thi thể lấm lem máu nằm trước mặt Tiếu Diện.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Tiếu Diện hừ lạnh trong lòng, mắt chứa hung quang, tức khắc vận dụng kình lực vào cước bộ, muốn rược đuổi kẻ vứt xác nhưng hắn liền nghĩ ngay đến Tiểu Vũ, nàng đang ở nhà một mình.
- Lỡ như?!
Ý nghĩ vừa thoáng qua, cước bộ của Tiếu Diện chuyển hướng, hắn như điên như cuồng cắm đầu cắm cổ phi hết tốc lực đến nhà nàng.
Tung cửa bước vào, chỉ thấy máu tươi lai láng khắp sân nhà!!