Chương 8: Giao tranh

Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái

Chương 8: Giao tranh

Ba lão già dị hợm lặng lẽ bước ra giữa màn đêm tịch mịch khói sương. Thủng thẳng đi trước là một người tóc bạc xõa lồng theo gió, gương mặt hằn lên vô số vết sẹo khiến cho người khác trông mà kinh hãi. Thoạt nhìn thân thể lão có vẻ gầy yếu nhất trong ba người nhưng lại không chống gậy như hai người phía sau mà hai tay rất tự nhiên chắp sau lưng.

Lão dừng chân trước mặt Tiểu Vũ rồi nhìn nàng như hiển nhiên sẽ có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Một lát sau, lão nhếch cặp môi mỏng dính, lạnh nhạt mở lời:

- Cuối cùng cũng tìm được Thi Cổ Cực Phẩm.

Tiểu Vũ kinh ngạc vô cùng, nàng không biết mà cũng chưa từng nghe qua cái gì là Thi Cổ Cực Phẩm. Nàng muốn giải thích, nhưng không rõ bản thân đang vướng phải chuyện gì nên chẳng thể mở lời. Mặt khác, cơ thể nàng hiện tại cứng đơ, ngay cả đầu lưỡi cũng không cử động được.


Mãi đến khi thoảng vào tai nàng một thanh âm khàn khàn của lão già mặt sẹo:
- Hút hết máu của nó đi.

Lúc bấy giờ, trong lòng Tiểu Vũ mới dâng lên một nỗi sợ hãi khôn cùng. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi đến vậy, càng nhìn vào ba cặp mắt đỏ ngầu trước mặt càng sợ, tinh thần ý thức cũng dần lu mờ.

Tâm trí của nàng liên tục chống cự áp chế, nàng quằng quại muốn dãy ra khỏi sự trói buộc của một sợ dây vô hình. Nhưng mỗi lần nàng cố gắng thì ràng buộc lại thắc chặt hơn, vốn muốn buông xuôi nhưng khi thấy hai lão già mặt xanh như lá đang hướng về cổ nàng cắn tới. Trong tiền thức chợt sinh ra một cổ lực lượng mạnh mẽ hỗ trợ nàng.

Nhanh như cắt, ồ ạt trong tiềm thức Tiểu Vũ không ngừng tuôn ra vô số văn tự lằn ngoằn. Những văn tự ấy liên tục được sinh ra rồi hòa nhập vào huyết mạch khiến cho thân thể nàng không ngừng bị chấn động, huyết khí như cuồng phong bạo vũ luôn chuyển, kinh mạch dường như sắp nổ tung. Toàn thân nàng đang chịu đựng sự thống khổ tột cùng, tuy nhiên cơ thể lại có sự biến hóa vô cùng lớn.

Tiểu Vũ có thể cảm nhận được điều này một cách rất chân thật, ví như thị giác, thính giác đều trở nên vượt trội, có thể trông xa nghe rõ hàng trăm dặm.

Thậm chí, Tiểu Vũ hiện tại không cần dùng tai, dùng mắt, dựa vào cảm giác cũng có thể nhận biết không gian xum quanh như thế nào.

"Đây ruốt cuộc là gì, tại sao lại như vậy".
Dòng suy nghĩ vừa đến, thân thể nàng đồng thời chuyển động, chỉ một di chuyển nhẹ đã như u hồn dạ quỷ, biết mất tại chổ.

Nàng mỗi lúc một ngạc nhiên về những chuyển biến trong thân thể mình, kèm theo đó là niềm vui vì có thể thoát khỏi tay ba lão già quái dị kia.

- Thanh Lão. Đồng Lão, giết nó.

Lão già mặt sẹo nhếch miệng ra lệnh cho hai lão già chống gậy kế bên. Tức thì hai lão già ấy như hai mũi tên tiếp tục lao thẳng vào người Tiểu Vũ, tốc độ công kích thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của mũi tên bay.

Tiểu Vũ vẫn còn trong trạng thái tiếp nhận một dãy dài các văn tự nên không thể trực tiếp đối chiến mà chỉ liên tục tránh né. Phải mất gần nữa giờ nàng mới hoàn thành tiếp thu hết một chuổi dài văn tự trong tiềm thức. Khi ấy, khung cảnh xum quanh đã trở thành bình địa.

Tiểu Vũ rất muốn biết đến cuối cùng là chuyện gì đang xẩy ra, tiếc là nàng không có cơ hội để hỏi. Nàng luôn trong tình trạng phải tránh đòn công kích của hai lão già quái dị, nếu ngưng một giây thôi, e rằng bản thân sẽ nát như tương bởi những cú đánh như thiên lôi giáng thế.

Nữa canh giờ quả nhiên khó lòng khiến Tiểu Vũ làm quen được với tốc độ hiện tại của bản thân. Nàng có thể dễ dàng tránh né, trực tiếp thoát khỏi công kích của Thanh lão và Đồng lão, ngay cả ràng buộc tâm linh cũng không khống chế được nàng nữa.

Nhưng đột nhiên tiếp nhận sự thay đổi quá lớn, khiến cho Tiểu Vũ còn vô cùng choáng ngợp, phần công kích của nàng hầu như không có chút tác dụng nào đối với địch nhân. Dù có gắng tới đâu, nàng cũng không cách nào phản công được, trong lòng toan chạy thoát thân trước rồi tính. Thế nhưng, Thanh lão cùng Đồng lão quả thật quỷ dị, cho dù không bắt kịp tốc độ của nàng thì cũng gần như bám sát, nàng hoàn toàn không có cơ hội tẩu thoát.

Trong tích tắt, một ý nghĩ lóe ra làm cho Tiểu Vũ mừng thầm. Nàng nhanh chóng dồn hết sức phi thân về hướng Bùi Kiệt đang giao đấu cũng lão yêu bà. Vốn dĩ xum quanh nơi đó đã loạn xạ thì nàng cũng không bận tâm mà cho nó thêm phần hỗn độn.

Do khoảng cách không xa lắm nên chỉ như một cái lật tay, ba phe đối địch đã có một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ. Mục tiêu hiện tại của bọn họ đều là nàng, có điều mỗi bên lại muốn sử dụng nàng theo một cách khác nhau.

Tiểu Vũ có thể mơ hồ nhận thấy, bên Thiên Ma Giáo muốn giữ chân nàng để giành phần chủ động trong việc đối đầu với bọn người thần bí chuyên dùng chiêu trò bắt cóc, uy hiếp. Họ tin rằng, một khi Tiếu Diện không bị uy hiếp, chắc chắn sẽ không bao giờ giaoThiên Ma Lệnh cho đám người thần bí kia. Vả lại, với cái tính khí của Tiếu Diện mà nói, người không phạm ta thì ta cũng tìm cách phạm người, đằng này bọn thần bị kia đã năm lần bảy lượt giở trò. Hắn đương nhiên sẽ quẩy tung mọi thứ lên, nói không chừng bọn họ chẳng cần làm gì thì Tiếu Diện cũng làm tan hoang hết mọi thứ. Đến lúc đó, bọn họ chỉ việc nói chuyện tình cảm, giao lại nàng một cách nguyên vẹn rồi lấy Thiên Ma Lệnh từ tay Tiếu Diện là xong.

Đối với bọn thần bí nhân kia thì không cần nghĩ cũng biết, vẫn là cái chiêu trò bắt cóc uy hiếp. Hẳn là có điều tra, xem xét tỉ mĩ về thân thích của Tiếu Diện nên mới xem nàng là con tim tốt nhất dùng để uy hiếp hắn. Chỉ là Tiểu Vũ còn thắc mắc một số chuyện, vì sao ba gia tộc kia không chịu hợp tác đem ba cái Thiên Ma Lệnh, Huyền Ma Lệnh và Hắc Ma lệnh gộp lại tìm kho báo Âu Lạc rồi chia nhau. Như vậy sẽ giảm thiểu được vô số phiền toát, cũng không xảy ra lắm chuyện rối lắm như ngày hôm nay.

Ai cũng biết, thế lực của ba đại gia tộc Thiên Ma giáo, Huyền Thiên Môn, Hắc Minh đường không phải nhỏ, nó trải khắp trên Văn Lang đại lục. Vậy mà, một đám thần bí nhân lại dám đụng chạm đến họ, thậm chí sử dụng những thủ đoạn bỉ ổn nhằm đoạt lệnh bài trong tay họ nhưng hai đại gia tộc bị mất lệnh bài hình như chỉ làm cho qua chuyện. Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu là vì sao, nếu thật sự mấy cái lệnh bài này quan trọng đến vậy, lẽ nào bọn họ cam tâm mà giao nó cho kẻ khác.

Còn một vấn đề khiến Tiểu Vũ đau đầu nhức óc, đó là sau khi bọn thần bí nhân kia lấy được lệnh bài liền giao trả con tim, rõ ràng không để ba đại gia tộc vào mắt, không hề sợ bị trả phụ, hoặc giả là biết chắc chắn ba đại gia tộc sẽ ngồi yên xem chuyện. Vậy, mọi chuyện diễn ra tựa một vỡ kịch mà kẻ xui xẻo bị ép nhập vai nữ chính đen đủi chính là nàng.

Tiểu Vũ không cam tâm, trong lòng lại thầm trách tên tiểu tướng công vô tránh nhiệm của mình. Nàng cắn chặt môi dưới, giận chỉ muốn nắm tai hắn mà kéo một cái cho đứt luôn. Có điều, ba lão già dị hợm đang đuổi theo nàng, có vẻ không liên quan đến kho báo Âu Lạc. Nàng mơ hồ cảm giác được thứ ba lão ấy muốn chính là thi thể của mình, càng nghĩ nàng càng thấy kinh hãi. Đương nhiên không phải nàng sợ chết, mà là ba lão quái nhân ấy sẽ không đi tìm một cái thi thể đem về trưng bày. Tất nhiên, dù chết nàng cũng không muốn thân thể của mình bị biến thành một thứ gì đó. Chí ít, đối với nữ nhân, chết cũng phải xinh đẹp.

Trong lúc ba người Bùi Kiệt cùng với lão bà giao đấu, Tiểu Vũ chợt lướt vèo qua mặt sáu người họ. Hai tiểu đồng nhanh như cắt thu quyền trở về thủ hộ hai mé tả hữu bên lão bà. Bùi kiệt cùng đồng bọn cũng lùi về sau mấy bước, gương mặt cả ba đã lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Vũ thở ra một hơi nói:
- Mấy người muốn bắt giữ ta thì giúp ta đối phó..

Nàng hướng tay chỉ về một lão già mặt sẹo, đồng thời lui dần mấy bước tránh né những cú quật mạnh từ phía Thanh lão và Đồng lão. Hai lão già này hình như chỉ biết công kích, liên tục công kích, công kích không mệt mõi. Tiểu Vũ muốn đứng yên mà thở một hơi trọn vẹn cũng không có cơ hội, nàng cứ như đang chơi trò rượt đuổi.

Bùi Kiệt thấy vậy, liền vòng tay thi lễ rồi nói:
- Xin tiền bối nương tay.

Đối với Bùi Kiệt thì mấy chữ này nói ra rất khó nghe, cũng bởi gã xưa nay chỉ biết giết người chứ không thưa gửi, chào hỏi ai. Nhưng hiện tại gã đã vô năng, không cách nào đẩy lùi được ba tên thần bí nhân trước mặt, nay lại xuất hiện thêm ba ông lão mặt sẹo. Nhìn sát khí trên người quái lão này cũng đủ khiến gã hiểu bản thân đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, buột phải hết sức lễ độ, khiêm nhường.

Lúc này, trong lòng Bùi Kiệt cũng có phần suy nghĩ tựa như Tiểu Vũ, gã ước sao cho lão ông, lão bà đấm đá nhau để mình được yên thân. Thế nhưng, lão già mặt sẹo lại làm Bùi Kiệt sửng sốt, lão nhếch môi nói:
- Cút, ta cần mạng cô ta ngay bây giờ, nhiều lời, giết hết.

Bùi Kiệt tròn xoe đôi mắt, trong cuộc đời gã chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này. Chỉ một đêm mà gặp một bà lão bảo gã cút, chốc sau lại một ông lão bảo gã cút. Thái độ cả hai người bọn họ thực tình kiêu ngạo quá đáng, gã thở dài tự hỏi thế gian thay đổi rồi sao, người trẻ được xem là ngựa non háo đá, nay người già cũng ngựa non háo chiến, thật khó sống.

Bùi Kiệt khôn ngoan hướng lão bà hỏi:
- Lão thái thái nghĩ sao?

Lão bà cười nhạt đáp:
- Cẩu lão tử.

Mục đích của hai phe giống nhau, đều là cần cái mạng Tiểu Vũ còn nguyên vẹn để đổi lấy thứ họ cần. Thế nên, nàng mà mất mạng tại đây thì công sức đôi bên đều đổ sông đổ biển. Còn chưa kể, nếu tên Tiếu Diện kia biết được, bọn họ có liên quan, ắt tìm đuổi cùng giết tận. Dù chẳng muốn hợp tác, thậm chí còn tính toán trong lúc giao đấu, nếu có cơ hội sẽ không kiên dè mà thêm một nhát đao sau lưng đối phương. Chỉ là, sáu người vừa xông vào đánh ba lão già mặt sẹo liền bị mỗi người một bạt tai đau điếng.

Cứ mỗi tiếng "bốp" vang lên, một người văng dài trên đất.

Cảm xúc sau khi ăn một bạt tai của từng người đều như một, đó là tự tôn của bản thân đang bị đối phương chà đạp rất nghiệm trọng. Nói cho cùng, tại đây đều là những kẻ tự cho bản thân thực sự có đủ thực lực để có lòng tự tôn, kiêu ngạo. Đương nhiên, bị người ta tán vào mặt một bạt tai còn đau hơn cả bị chém một đao.

Điều này khiến cho máu trong người Bùi Kiệt sôi lên. Gã chẳng thèm để ý tới lão bà kia nữa mà điên cuồng dốc toàn lực đáp trả ba lão già mặt sẹo. Với sự hỗ trợ của hai tên gầy, Bùi Kiệt quả nhiên trở thành một con mãnh thú, toàn bộ công kỹ tung ra hầu như đều là sát chiêu, nhất kích tất sát.

Lão thái thái xoa xoa cái mặt sưng phù của mình, nỗi hận trong lòng chẳng kém Bùi Kiệt. Có lẽ, đây chính là lần đầu tiên trong đời bà ta bị ăn một bạt tai đau như thế. Hai con mắt già nua chợt hừng lên những vằn máu, cơn giận cũng theo đó mà bộc phát. Khác là, đòn công kích của bà ta không như Bùi Kiệt, hầu như toàn thảy đều là quần công. Theo lý thuyết mà nói, quần công tiêu tốn rất nhiều nội lực vả lại, sát thương khi trực diện giao đấu không cao. So với những đòn tất sát của Bùi Kiệt lại càng kém một bậc. Kỳ lạ thay, đối với bà ta thì chẳng thấy sự mệt mỏi vì tiêu hao nội lực đâu. Ngược lại, các đòn quần công của bà ta còn uy lực hơn cả những đòn tất sát của Bùi Kiệt.

Bị sáu người vây quanh đánh tới tấp, lão già mặt sẹo chỉ nhếch môi hừ lạnh một rồi như bóng ma biến mất giữa màn đêm vô tận. Khi lão xuất hiện trở lại, mọi thứ diễn ra vô cùng chớp nhoáng, đầu tiên là đá bay hai tên gầy, sau đó bẽ gãy tay trái Bùi Kiệt. Cũng trong khoảnh khắc đó, tay phải đã chộp lấy cổ hổng lão bà, nhốc bỗng mụ lên cười nói:

- Toàn là rác rưỡi.

- Rắc!!!.

Tiếng xương cổ lão bà bị bóp vỡ vụm khiến cho tâm niệm những người tại nơi đây chết lặng. Họ đã nhận ra khoảng cách thực lực giữa mình và đối phương xa vời đến mức nào.

Bùi Kiệt ôm cánh tay trái bị bẽ ngang, ánh mắt liếc qua hai tên đồng bọn ở cách đó mấy chục trượng, hiện chưa rõ sống chết ra sao. Cơn giận dữ trong lòng gã lúc này đã tiêu tán, chỉ còn lại một nỗi kinh hãi khôn cùng. Nhưng không ngờ gã lại gào lên:
- Tiểu vũ cô nương mau thoát thân.

Nói rồi gã lại lao ra, toan dùng thân cản lại ba lão già quái dị này, mở đường cho nàng thoát đi.