Chương 3: Mai Phục.

Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái

Chương 3: Mai Phục.

Chương 3.

Dưới ánh trăng mờ, đứng giữa cái sân loang lỗ máu, Tiếu Diện còn chưa kịp định thần.

- Vụt vụt!

Tầng tầng lớp lớp phi tiêu, ám khí liên hoàn bắn vào người hắn. Trong lòng đang hết sức lo lắng cho Tiểu Vũ, lại thêm trạng thái bị động, Tiếu Diện rơi hẳn vào thế hạ phong. Hắn chật vật tránh né công kích, nhào lượn qua lại giữa vườn hoa trong sân. Thoáng cái, mười bốn chậu hoa yêu quý nhất của Tiểu Vũ đã vỡ tan tác.

Trong nhất thời, Tiếu Diện tiến thoái lưỡng nan, hắn hoàn toàn không thể phản công khi chưa biết thực hư kẻ địch và an nguy của Tiểu Vũ. Ngoài việc tránh né công kích, Tiếu Diện đành phải dụng tâm quan sát tình hình trong nhà

Hắn thầm nghĩ:"Nếu bọn chúng thực sự khống chế được Tiểu Vũ, ắt là đem nàng uy hiếp mình rồi, cần gì mai phục kiểu này, xem tình hình chỉ còn hai khả năng. Một là bọn chúng để nàng chạy mất, hai là trong lúc giao tranh đã lỡ tay giết nàng".

Khả năng thứ hai làm Tiếu Diện vô cùng lo lắng, hắn cố gắng trấn tĩnh, trong lúc hắn đang suy nghĩ hành động tiếp theo nên làm gì.

Bỗng chân trời lóe sáng.

- Rầm.

"Tựa Nguyệt Truy Tung kiếm".

Ở đằng xa, kiếm quang chói rọi che cả ánh trăng. Tiếu Diện cười cười ra mặt, hắn đã nhận ra người sử dụng chiêu kiếm kia là ai. Trong tức khắc, Tiếu Diện xem mấy cái khả năng vừa nghĩ như chưa từng tồn tại, hắn thảnh thơi vận dụng nội lực vào chân phải, tức khắc cuồng phong bạo phát, du động một cước thật mạnh vào mặt đất.

- Ầm.

"Long Cuồng Dạ Vũ".

Đất đá ngoài sân cùng đám mảnh sành mảnh sứ vỡ ra từ mười buốn chậu hoa, theo lực bạo phát mà bay thẳng vào gian nhà phía trước. Khổ thân mấy kẻ ẩn nấp bên trong, ngay cả tiếng la đau đớn cũng bị căn nhà đổ sập đè mất.

Biết được Tiểu Vũ bình yêu vô sự, Tiếu Diện đương nhiên xuất thủ chẳng lưu tình. Đối với hắn mà nói, hiếu sát không phải là bản tính, nhưng vô tình lạm sát thì xem như lỡ tay.

Tiếu Diện nhếch môi cười hưng phấn, cơ mà hắn nhìn lại hỗn cảnh vừa gây ra. Chỉ thấy căn nhà của Tiểu Vũ hoàn toàn sụp đổ, vài cái cột trụ vững chắc cũng siêu vẹo ngã nghiêng. Vườn hoa giữa sân thì khỏi nói, ngoài mấy cánh hoa bay trong gió đêm, ngay cả gốc với rễ một cây cũng không còn.

Tiếu Diên cười hắc hắc, hắn phi thân về hướng Tiểu Vũ ở đằng xa, trong bung đắc ý than:"Tiểu nương tử à, nhà của nàng, hoa của nàng là do bọn kia phá hủy, ta hoàn toàn vô tội a. Hắc hắc".

Nói đoạn, Tiếu Diện đứng cách Tiểu Vũ mấy gian nhà lớn. Hắn đang quan sát nàng giáp đấu với sáu tên hắc y nhân.

Tiếu Diện xem chừng trận chiến cũng có phần gây cấn, hắn xoa xoa cằm đánh giá chiêu thứ, chiêu số đôi bên, quả như dòng thác vô tận, cứ ào ào tuôn ra. Nhưng ưu thế hiển nhiên thuộc về Tiểu Vũ, mặc dù trong lòng có nhiều lo lắng không yên, kiếm ý của nàng vẫn chuẩn xác và đẹp đẽ.

Miệng không ngăn được, Tiếu Diện hô lớn trêu:
- Tiểu nương tử à. Kiếm pháp của nàng dạo này thiếu tinh tế vậy sao?

Tiểu Vũ đang quyết đấu cùng đám hắc y nhân, liền vọng vào tai một câu trào phúng của Tiếu Diện. Đáng lẽ nàng phải nỗi giận, bởi lẽ hắn nói như vậy, tức là quan sát nàng đã lâu, mặc nhiên khoang tay không giúp lại còn buông lời châm biếng. Trong lòng Tiểu Vũ muốn giận lắm, muốn mắng hắn một trận cho hả. Kỳ lạ thay, nàng lại cảm giác ấm áp lạ thường, nàng nhận thấy một cổ tượng đài to lớn vẫn luôn đứng phía sau mình, chỉ cần nàng mệt mỏi liền được che chở. Bởi vậy, không cách nào nỗi giận được.
Nàng gấp gáp mắng một câu:
- Tiếu Diện, chàng đi chết đi.

Không nhận thấy chút nào nguy hiểm từ sáu tên hắc y nhân kia, Tiếu Diện là cười trêu, hắn nói:
- Nàng không sợ thành quá phụ à?

Tiểu Vũ đáp:
- Em kiếm tướng công khác. Hừ!

Tiếu Diện mắng:
- Nàng dám.

Tiểu Vũ vừa luồng người tránh né một đường kiếm khá hiểm của địch nhân xong, nàng lại bảo:
- Chàng chết thử đi rồi biết.

Tiếu Diện ở đằng xa, hắn cười cười nói:
- Chết rồi, biết thế nào được?

Nàng đáp:
- Cái đó em không quan tâm, hừ.

Tiếu Diện cười đắng, hắn nói:
- Nàng thật là nương tử tốt....quá tốt. Mà này... Từ từ thôi, chừa một tên còn sống cho ta.

Tiểu Vũ vẽ những đường kiếm tinh xảo dưới ánh trăng, nàng khiến sáu tên hắc y nhân khốn đốn tột cùng.

Dường như cuộc giao tranh đã đến hồi kết.

Thấy vậy, Tiếu Diện nhảy xuống một khoản sân nhỏ gần đó. Hắn ngó xiên ngó xéo một lát rồi tiện tay vơ mấy nắm táo rừng bỏ vào túi áo, xong lại bay lên nóc nhà ngồi ăn. Đám dân thường chum quanh nơi này, hễ nghe đánh nhau là rúc vào gầm giường trốn hết, riết rồi thành quen. Tiếu Diện biết rõ như thế nên chẳng buồn quan tâm nữa. Có điều, hắn vẫn lo lắng còn phục kích đâu đây nên tiện thể quan sát một lượt.

Ngồi trên một nóc nhà cao nhất dãy, Tiếu Diện phun hạt táo lung tung, dưới ánh trăng hắn lại ung dung nói:
- Tiểu nương tử đánh cẩn thận, chum quanh đây còn mấy chục tên phục kích, tốt nhất nàng phải giữ lại ít sức đặng trốn.

Lời Tiếu Diện vừa dứt, đồng loạt nhiều tiếng động vang lên. Tiểu Vũ biết hắn không nói điêu, lòng nàng nôn nóng lại bảo:
- Lúc nào rồi chàng còn đùa được, mau qua giúp em một tay!

"Choang, vụt vụt".

Tiếu Diện đáp:
- Ta qua thế nào được?

Tiểu Vũ ở đằng xa liếc mắt nhìn hắn, thấy toàn thân Tiếu Diện lúc này bị quấn đầy xích sắt. Bốn gã hắc y nhân đang dụng lực vào đầu mỗi sợ xích nhầm siết chặt hơn. Tiếu Vũ lo lắng không thôi, nàng vừa vung kiếm ra chiêu, lại cố ý lùi về giải cứu.

"Ầm!!".

Một cự hán mặt râu quai nón, nữa thân hình to cao quấn áo, đầu lơ thơ mấy sợi tóc mà đội cả nóc nhà chui lên, cự hán không bận tâm che mặt. Lão cười ha hả nói:
- Muốn cứu hắn, xem chừng qua nỗi lão đây?

Tiếu Diện ở đằng xa cười khanh khách, lại thấy hắn ăn táo nhả hạt, hướng bốn tên giữ xích nói:
- Các ngươi siết nhẹ thôi, mạnh thế sao ta nuốt xuống được.

"Phụt phụt phụt!"

Cự hán nghe hắn nói, tựa hồ chẳng xem lão cùng bọn thuộc hạ ra gì. Lão quay mặt lại định mắng, có điều vừa quay lại liền bị Tiếu Diện phun cho ba hạt táo. Mặt lão sưng phù, đỏ bừng lên vì giận.
Lão tức quá rống lên:
- Ngươi dám..

Tiếu Diện tỉnh bơi đối diện ánh mắt đằng đằng sát khí của cự hán, hắn trêu:
- Đúng là tứ chi phát triển, xưng là lão mà não có đâu.

Cự hắn bị phun hạt táo lên mặt, lão mường tượng trên ấy còn dính cả nướt bọt, đã tức không nhịn được, nay đối phương còn bảo bản thân ngu dốt. Cơn giận được thế tăng gấp đôi, lão đùng đùng quát:

- Lên hết, lên hết, giết hắn cho ta.

"Ầm ầm".

Hơn ba mươi tên hắc y nhân nữa nhảy vọt lên, Tiếu Diện ngưng ăn táo, hắn há hốc miệng không nói. Cự hán cho rằng bản thân hắn đã sợ tè ra quần, nào còn dám buông lời chế diễu, lão vênh mặt bảo:

- Vốn chủ nhân bọn ta muốn dùng Tiểu Vũ đổi lấy Thiên Ma Lệnh, bởi lẽ giang hồ đồn đại bản lãnh của ngươi phi phàm, không thể dùng cương mà đối đãi. Lão đây còn tưởng ngươi ghê gớm thật, nay được diện kiến, thật khiến người ta thất vọng. Khà khà.

Tiếu Diện ngó quanh một lát, trước mắt bao nhiêu cái nhìn sát ý, hắn lại moi táo trong túi áo ra, một quả, hai quả táo, ba quả, đưa lên miệng nhai, đồng thời hướng Tiểu Vũ than:

- Nương tử à, đầu của bọn này cứng thật, mấy cái nhà gần đây đều bị chúng đục thủng cả rồi. Ta e bọn chúng là nhóm sát thủ đầu đá, nàng hãy cẩn thận.

Tiểu Vũ tức giận mắng to:
- Chàng, chàng còn định đùa dai đến khi nào?

Tiếu Diện thủng thẳng đáp:
- Đến lúc bọn chúng lôi hết người ra thì ngưng.

Tiểu Vũ liếc mắt, toàn thân dụng lực, mức cảnh giác đề cao thêm một bậc.Theo lời Tiếu Diện, nàng biết chắc bọn chúng vẫn còn người ẩn nấp chưa hiện thân, nàng cũng cảm giác được điều này, bèn quát:
- Ra hết cho ta.

Tiếu Diện ở đằng xa bồi thêm lời:
- Núp lùm chi nữa, hiện thân chào hỏi nhau đi, ta buồn ngủ lắm rồi.

"Bộp bộp".

Trong một căn nhà nhỏ gần đó, một vị bạch công tử nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, y vỗ tay khen ngợi không ngừng.

- Thiên hạ đệ nhất bộ phái võ nghệ không tồi, Thế gian đại đạo tặc ung dung phong thái thật hiếm có.

Đưới ánh trăng mờ, thiệt tình không ai có thể thấy rõ dung mạo y thế nào, chỉ bằng thái độ cung kính của đám thuộc hạ. Tiểu Vũ đoán chừng y đóng vai trò chủ chốt trong vụ việc này. Nàng khiêm tốn nói:
- Ngươi quá khen rồi.

Mặt khác, Tiếu Diện lại dửng dưng nói:
- Y đâu có quá khen, chính xác là y khen còn thiếu. Phải là thiên hạ đệ nhất bổ phái, đệ nhất xinh đẹp, đệ nhất diễm lệ, đệ nhất quyết rủ, ……đệ nhất thông minh mới đúng.

Tiểu Vũ thẹn muốn đỏ mặt, dù cho nàng không phải loại nữ nhân chân yếu tay mềm, hay thẹn thùng xấu hổ. Nhưng ruốt cuộc nàng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp, được ca ngợi hết mực thế kia sao lại không động lòng cho được.
Nàng nói:
- Chàng chỉ được cái nói linh tinh.

Bạch công tử đứng dưới sân nhà nhịn không được, y cướp lời nói:
- Tiếu công tử thật thích đùa, trong hoàn cảnh này vẫn còn tâm trạng đó, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, đêm cũng khuya rồi, phải chăng chúng ta nên đi thẳng vào việc chính.

Đám hắc y nhân giữ yên vị trí, hết thảy ánh mắt đều dồn lên người Tiếu Diện, dường như chúng đều muốn hắn chấp nhận thỏa hiệp. Bởi, bọn chúng không ít thì nhiều đều cảm nhận được từ người Tiếu Diện một luồng sát khí xung thiên, bản năng bọn chúng mách bảo nên tránh xa kẻ này.

Có điều, Tiếu Diện lại mắng một câu rất to khiến bọn chúng sững sờ:
- Thằng lõi này, chỗ người lớn nói chuyện, con nít con nôi xía xía vô là thế nào?

Bạch công tử cố nén giận, y nói:
- Tiếu Diện, ngươi quả không biết thời cuộc.

Tiếu Diện hờ hững đáp:
- Làm gì nhau?

Cự hán theo động tác ra lệnh của bạch công tử, lão quát lớn:
- Bắt hắn cho ta.

Bốn kẻ cầm xích gồng mình siết thật chặt, cơ thể Tiếu Diện thoạt nhìn như bị cố định rồi. Hơn ba mươi hắc y nhân khác nhằm hướng hắn xong lên. Đồng thời, cự hán kia cũng động thủ với Tiểu Vũ, lão chủ yếu muốn ngăn cản nàng ứng cứu Tiếu Diện.

"Ầm".

Chỗ Tiếu Diện đang đứng bỗng nhiên vỡ vụn, tạo thành một cái hố trên nóc nhà, thân hình hắn rơi vào trong hố. Bốn tên hắc y nhân cầm xích cũng bị kéo theo, đám hắc y nhân khác thấy vậy liền tức tốc bám đuổi.

Trăng đêm tròn vành vạnh, mỗi lúc một sáng hơn. Những người đứng xa căn nhà Tiếu Diện rơi xuống, chẳng thể nghe được gì nhưng lại thấy rất rõ ràng. Trước tầm mắt của họ là một người đang chơi tung hứng dưới ánh trăng. Và người tung hứng là Tiếu Diện, còn vật tung hứng là đám hắc y nhân.

Sắc mặt bạch công tử trắng bệch, y không ngờ đám thuộc hạ của mình lại thảm hại đến vậy. Thầm than trong bụng:" Hèn chi thiếu chủ căn dặn phải hết sức cẩn thận khi đối phó với kẻ này".

Bạch công tử tự trách làm việc quá sơ xuất, dù đã tính toán rất kỹ lưỡng thời gian và địa điểm, xui thay lần nào cũng thất bại.
Y đau đớn hướng cự hán đang tranh đấu cùng Tiểu Vũ bảo:

-Rút thôi.

Không chần chừ thêm một khắc, bạch công tử trở vào trong căn nhà nhỏ.

Cự hán nhận được hiệu lệnh cũng xuất kích tháo lui.

Mặc dù Tiểu Vũ có thể đuổi theo, nhưng nàng lo lắng cho Tiếu Diện nên không buồn rược đuổi. Bước đến cái hố trên nóc nhà, Tiểu Vũ gọi:

- Tiếu Diện, chàng sao rồi, có bị thương không.?

"Vù".

Tiếu Diện từ dưới cái hố bay lên, hắn cười hì hì bảo:

- Mấy tên tép riêu, sao có thể khiến lão công của nàng bị thương được.

Tiểu Vũ cả giận mắng:
- Làm người ta lo muốn chết.

Tiếu Diện nói:
Lão công của nàng bất khả chiến bại à. Sao phải lo?

Tiểu Vũ vươn tay nắm tai hắn kéo:
- Lão công gì mà như trẻ nít, đùa dai thì thôi rồi.

Tiếu Diện nhảy lùi hai bước, hắn kêu đau:
- ui da ui da..

Lại xoa tai nói:
- Đâu phải lão công của nàng đùa dai, là ta đang kéo dài thời gian.

Tiểu Vũ chăm chăm hỏi:
- Kéo dài thời gian làm gì, em thấy cứ túm cổ vài tên quăng vào nhà lao tra khảo là được.

Nàng bặm môi nói tiếp:
- Giờ thì hay rồi, người sống thì chạy mất, kẻ chết thì chết queo rồi.

Tiếu Diện cười cười nói:
- Theo ta quan sát, bọn hắc y nhân này không thể bắt, chỉ có thể bắt tên áo trắng kia thôi.

Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
- Vì sao?

Tiếu Diện nắm tay nàng lại gần một thi thể nói:
- Nàng xem, bọn chúng trước lúc đi làm việc đã uống thuốc độc. Nếu đến thời gian nhất định không về, ắt độc phát mạng vong.

Tiểu Vũ xem qua mấy vết tím trên cổ bọn hắc y nhân, theo kinh nghiệm làm bộ phái, nàng liền hiểu những lời Tiếu Diện nói là đúng. Tiểu Vũ ngồi bệt xuống chau mày nói:

- Lần này chàng gây chuyện lớn rồi. Toàn đụng cái thứ xem mạng như cỏ.

Tiếu Diện ngồi kế nàng, vui vẻ an ủi:
- Không sao. Người ta nuôi sát thủ mười mấy năm trời, âu cũng cho chúng có cơ hội sử dụng mà.

Tiểu Vũ mắng:
- Còn đùa được, ngồi xích ra coi!

- Ơ không xích.

- Xích ra! Xích ra!

- Không xích! không xích đấy!