Chương 8: Hi vọng của nhân loại (1)

Mạt Nhật Siêu Cấp Bá Giả

Chương 8: Hi vọng của nhân loại (1)

Trong khi Trần Thanh đang lao vào bên trong Thảo Cầm Viên, nhóm 7 người Hoàng Anh tiếp tục khiêu chiến với số lượng Zombie ngày một nhiều hơn.

Không những vậy Yến Nhi với thiên phú của mình đã bắt đầu độc thân xông vào quần zombie mở tiệc máu... đương nhiên không có tí hoa mĩ nào với toàn thịt nát.... trừ mớ thịt trước ngực của nàng.

Hoàng Anh nhìn về phía Yến Nhi và hâm mộ cực kỳ.

-Khi nào mình mới có thể được như vậy - Hoàng Anh buồn rầu tự nhủ.

Hắn nhớ lại lúc nói chuyện với Trần Thanh.

.......

- Vì sao mày kêu tao ra đây? - Hoàng Anh hỏi hắn với 1 vẻ ngờ vực.

Trần Thanh run rẩy người 1 chút: - Làm ơn đừng nhìn tao với ánh mắt đó!!!! Lý do tao kêu mày ra đây, là vì tiềm lực của mày rất mạnh, mạnh hơn tất cả mọi người trong nhóm... có khi hơn cả tao.

Hoàng Anh nghe hắn nói, đôi mắt lộ ra 1 vẻ mịt mờ:
-Tiềm lực của tao????

-Là vầy, nhìn vô cái dòng dị năng, thấy 2 chữ Thời Gian không? - Trần Thanh vỗ trán, biểu lộ "mày thật là ngu như heo" ở trên mặt.

Hoàng Anh tức xạm mặt lại với hắn, nhưng rồi cũng theo lời hắn nhìn về phía 2 chữ đó.... Nhìn qua 1 hồi lâu, Hoàng Anh mở miệng:
-Thấy rồi, có gì đặc biệt? - Mặt lộ ra vẻ rất là ngây thơ.

Lần này đến lượt Trần Thanh đen mặt, sát khí ẩn hiện trong không khí.

-Thật là hết nói nổi - Trần Thanh thở dài - Là vầy, theo kinh nghiệm của tao....

- Kinh nghiệm của mày? - Hoàng Anh cắt lời - 16t tao không biết mày "làm" chưa nữa mà mày có kinh nghiệm?

Trần Thanh cứng đờ người. Thật sự hắn làm người rất thất bại, đến năm lớp 10 còn chưa có người cùng nắm tay dù hắn rất đẹp trai. Hắn nhớ lúc lớp 10 hắn đã từng ghen tị với 1 đứa bé tiểu học nắm tay bạn gái trước cửa trường của bọn chúng....

Hắn ngồi xổm xuống đất, biểu lộ tuyệt vọng cùng cực, tay vẽ vẽ vòng tròn trên đất, miệng thì lẩm bẩm: - Kinh nghiệm.... kinh nghiệm.... kinh nghiệm......!!!!!

Hoàng Anh bó tay... hắn cảm giác nói chuyện với 1 đứa con nít còn dễ hơn nói chuyện với thằng "khán nộn" này:

-Rồi mày muốn nói chuyện gì - Hoàng Anh cau mày - Nói lẹ đi tao còn vô lều ngủ.

-Mày nói như 2 chúng ta ở ngoài đây làm cái j vậy - Trần Thanh lẩm bẩm, nhưng khi nhìn thấy gân xanh nổi trên đầu của thằng bạn, hắn nghiêm chỉnh lại lập tức - Lúc nãy tao nói nhầm, theo như tính toán cùng với thôi diễn của tao, thì điều phải làm là mày cần cảm nhận Thời gian lực.

-Thời Gian lực? Nó để làm gì? - Hoàng Anh hỏi

Trần Thanh buông tay nói - Ngu như kiki, thì để kích hoạt dị năng của mày chứ làm gì?
Thời gian lực vô cùng mạnh, mạnh đến bất khả tư nghị, đương nhiên nó mạnh nên đi kèm là tiêu hao của nó nhiều vô cùng, nên sau này mày phải tập trung nâng chỉ số tinh thần cho thật cao -

Hoàng Anh gật đầu cái hiểu cái không - Làm sao để sử dụng nó? -

- Cái này thì tao không biết - Trần Thanh nhún vai - Nhưng tao có thể chỉ cho mày vài cách để sử dụng thời gian lực.

Dừng 1 chút, hắn nói tiếp - Thời gian lực có nhiều lắm diệu dụng, nhưng cơ bản đều là thuộc về 2 hướng: Trước thời gian và sau thời gian.

Như ý nghĩa, trước thời gian là làm cho thời gian chi lực luân chuyển về xảy ra trước đó, sau thời gian là làm cho thời gian chi lực luân chuyển nhanh hơn về sau

Tùy theo trường hợp mà dùng, ví dụ như khi mày bị thương không lâu, mày có thể dùng hướng về trước để lành, nhưng điều đó không tốt khi dùng cho việc luyện tập vì như vậy cơ năng sau khi hoạt động của mày vẫn trở lại như cũ, nên sau khi luyện tập mày dùng sau thời gian để hồi phục thể lực.

Hay là dùng đến tầng thứ cao hơn, bám thời gian chi lực lên dao găm nhưng không tác động đến nó, trước thời gian có thể làm áo giáp hoặc đồ phòng ngự của đối thủ trở về lúc nó chưa cường hóa, còn sau thời gian có thể làm cho chúng nó bị lão hóa.

Thời gian lực có thể là sinh mệnh, cũng có thể là tử vong, nắm giữ thời gian lực, mày có thể nói là vô đối nếu như sử dụng đúng cách. Sau này nếu mày tiến xa hơn được... tao nghĩ mày có thể thành Thần!!! -

Trần Thanh nói 1 hơi thật dài khiến cho Hoàng Anh trợn mắt há mồm, hắn lắp bắp không thể tin: - Thần? Tao? -

- Nhưng hiện tại, không phải, ráng lên nhóc - Trần Thanh dội cho hắn 1 xô nước đá - Nếu cảm nhận được thời gian chi lực, trước hết mày thử áp dụng nó vào chiến đấu bằng cách gia tốc thời gian cho bản thân mình đi, nhớ không dùng nhiều... chết đấy!!!

......

Hoàng Anh bừng tỉnh, khát vọng trong hắn sôi sục, hắn muốn mình cường đại, cường đại như Trần Thanh, hắn muốn bước theo chân bạn của mình, sống sót tại mạt thế này.

Trong cơ thể bỗng dưng có 1 chút xíu gì đó thay đổi, nhưng Hoàng Anh không để ý tới, chỉ là hắn cảm giác được, có 1 thứ gì đó xung quanh.

-Chiến giả Hoàng Anh cảm giác được Năng Lượng Thời Gian, dị năng Thời Gian (lv0) thăng cấp thành Thời Gian (lv1)

Dị Năng: Thời Gian(lv1): sơ bộ khống chế được 1 chút thời gian, tiêu hao cực kỳ tinh thần lực.

Một giọng nói vang lên bên tai Hoàng Anh, hắn cảm nhận toàn bộ thế giới, không gian luôn có 1 lực lượng gì đó du đãng, kể cả cơ thể hắn.

Hắn thử điều khiển bản thân bám trên thời gian nhanh lên 1 chút. Bỗng nhiên 1 điều kì diệu xảy ra.

Toàn bộ tầm mắt hắn chậm chạp cực kỳ, hắn có thể thấy được móng vuốt từng con zombie, chiến chùy Yến Nhi vung vẩy mà ngày trước hắn nhìn chỉ hơi rõ, giờ này trong mắt hắn chậm hơn cả con rùa di chuyển.

-Đây là thời gian lực? - Hoàng Anh lẩm bẩm, trong giọng nói xuất hiện vẻ mừng rỡ không cách nào kiềm chế - Mạnh quá!!!!! -

Rồi hắn vung dao lên, lao đến chém giết toàn bộ Zombie.

Yến Nhi đang vung vẩy chùy, bỗng nhiên 1đạo tàn ảnh xẹt qua, toàn bộ Zombie còn lại, tầm 20-30 con dồn dập ngã xuống.

Đứng sững trong đó là Hoàng Anh, hắn thở hổn hển như rất kiệt sức.

Yến Nhi giật mình, toàn bộ người trong đội cũng bất ngờ, nhất là Thủy Tiên. Họ không ngờ Hoàng Anh có thể nhanh đến vậy.

Hoàng Anh hiện tại sử dụng xong thời gian lực, hắn cảm giác đầu đau như muốn nứt ra. Gắng gượng 1 chút, Hoàng Anh nhìn về phía tinh thần lực của mình:

10/250

Chỉ dùng chưa đến 1s, tinh thần lực của hắn gần như đã cạn kiệt. Nếu không phải hắn nghe lời Trần Thanh, cộng hầu như 2/3 số điểm vào tinh thần, thì có lẽ giờ này hắn đã chết rồi.

Thủy Tiên chạy vội lại phía Hoàng Anh, dìu hắn đứng dậy. Hoàng Anh nói:
- Không sao, chỉ là thử nghiệm 1 chút chiêu thức, có điều tiêu hao hơi lớn thôi.

Mọi người gật đầu, bỗng nhiên Quốc Minh lên tiếng:
- Mọi người, tớ cảm giác bên hướng kia có Zombie đang tụ tập thành đàn rất đông!!! Cảm giác từ dưới đất truyền về.

Mọi người nhìn về phía Quốc Minh chỉ, xa xa nghe được tiếng gầm gừ, cùng vài tiếng "đoàng... đoàng" vang vọng.

Tên mập Thiên Quân mở miệng kinh ngạc: -Đây không phải là tiếng súng sao? -

Thảo Trang nhìn hắn: - Sao cậu biết? -

-Ngày trước tớ từng đi qua phòng tập bắn súng của đội Phản Ứng Nhanh sở công an - Tên mập có vẻ tự hào khi nói về việc này.

Thanh Thảo yếu đuối mở miệng:- Vậy... vậy bên đó có người đang gặp nguy hiểm à?? Ta nên cứu họ không?? -

Cô bé này thiện lương thật,nếu không phải gặp Trần Thanh, gặp người khác thì bị bán làm nô lệ mất. Trần Thanh nếu biết việc này, bảo đảm hắn sẽ cười lên mà nói: - Thế là ta vẫn còn là người tốt chán!!! Ha ha ha ha ha!!! -

Hoàng Anh 1 tay giữ trán, 1 tay được Thủy Tiên dìu thở hổn hển:- Xem tình huống đi, hiện tại mọi người mệt rồi, nghỉ ngơi đã, nghe tiếng súng chắc bên đó cũng mới phát sinh, bọn họ còn cầm cự được!! -

Thanh Thảo: - Nhưng mà....-

- Không nhưng nhị gì, nghe Hoàng Anh - Quốc Minh lập tức cắt lời Thanh Thảo: - Hiện tại là mạt thế, nếu bất cẩn chúng ta cũng phải chết, không phải chỉ dựa vào Trần Thanh là chúng ta có thể yên ổn sống sót, phải mạnh lên đã.-

Rồi hắn chắp tay ấn xuống đất, 2 căn lều bằng đất trồi lên, mấy ngày qua mọi người đều nghỉ ngơi trong đây, để nếu bị tấn công bất ngờ vẫn còn địa hình để phòng thủ.

Hoàng Anh ôm đầu được Thủy Tiên dìu đi vào, mọi người tất tả tản ra 2 chiếc lều, nam 1 nữ 1.

Trước khi vào, Thảo còn quay lại hướng tiếng súng, chắp tay lại: - Cầu phật tổ bảo vệ họ bình an!!! -