Chương 10: Hi vọng của nhân loại (3)

Mạt Nhật Siêu Cấp Bá Giả

Chương 10: Hi vọng của nhân loại (3)

Đang lúc Trần Thanh lảm nhảm thì cả bầy khỉ lao vào tấn công Thanh để giải cứu vua của chúng. Lần này khác hoàn toàn với khi chiến đấu trong bầy Zombie.

Ở dưới chỉ số gần bằng, thậm chí điểm linh hoạt còn cao hơn do đang ở trên cây cao, Trần Thanh không thể nào cuồng loạn như lúc đánh với Zombie.

Chậm rãi thả nhẹ hơi thở, kích hoạt 15% tế bào não với trạng thái nhẹ nhàng. Tập trung rung động những phần cơ linh hoạt như eo, vai, cổ chân, đùi.

Trần Thanh nhẹ nhàng đi tới, nhìn hắn đi thản nhiên thong thả cứ như đang dạo phố chứ không phải trong bầy quái vật.

Cùng 1 lúc 5 con Ma Hóa Khỉ lao đến chỗ Trần Thanh. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt thanh katana trên tay phải. Đong đưa 1 chút thân hình nhẹ nhàng lách qua móng vuốt của từng con.

Tay nâng, kiếm hiện. Kiếm của hắn rất nhanh, như từng đạo Trăng rằm thoáng qua. Không còn là công kích chí mạng nữa, từng đạo trăng rằm đó nhẹ nhàng vạch qua phần cổ của những con quái vật.

Không sâu lắm, vừa đủ cắt đút động mạch cổ từng con.
Máu ào ạt chảy.

Mặc kệ máu xối xả lên người, Trần Thanh liên tục bỏ qua từng con quái vật, chỉ để lại từng đạo máu trên cổ chúng nó... những dòng suối nhỏ từ cổ bọn chúng phóng ra, rơi liên tục trên từng cành cây....

Trần Thanh đạp nhẹ vào 1 đầu cành cây lớn, lợi dụng lực đàn hồi phóng lên cao. Tầm mắt lướt nhìn lên từng con khỉ đang dùng dây đu tới.

Nhanh như thiểm điện, thanh kiếm của hắn cắt đút dây của con Ma Hóa khỉ đầu tiên, đạp mạnh vô thân thể nó... búng người phóng về phía Vua Khỉ.

Thấy Trần Thanh lao tới, Vua Khỉ hoảng sợ, cố sức dãy dụa, làm cho nơi chân của nó bị thanh katana găm vào cành cây càng chảy máu nhiều hơn.

Trần Thanh liên tục búng nhảy giữa các cành cây, càng ngày càng tiếp cận Vua Khỉ, số lượng Ma Hóa Khỉ càng lúc càng đông, càng lúc càng khó tiến lên.

......
.........
......

Trong lúc Trần Thanh vật lộn với đám khỉ đít đỏ....(đừng nghĩ về mông đám khỉ nhé)....

Hoàng Anh, cùng 6 đồng bọn dưới sự trợ giúp của Thủy Tiên đã hồi phục lại thể lực.

- Hoàng Anh ơi!!- Thanh Thảo gọi.

-Sao? - Hoàng Anh đáp tiếng

-Tớ thấy bên kia càng lúc càng tập trung nhiều Zombie hơn rồi, nếu không qua chúng ta sẽ khó khăn khi giúp bọn họ lắm!! - Thảo nhảy từ trên nóc lều đá xuống.

-Tớ đồng ý. Giả thuyết bên kia có súng- Quốc Minh suy luận - Thì tức là của quân đội Việt Nam hoặc thuộc CA hình sự, quản chế của Việt Nam rất nghiêm ngặt, khó có người nào có thể thu giữ súng chính qui lắm.

- Đúng vậy đúng vậy, với bộ luật....- Tên béo Quân vừa định nói chuyện, Yến Nhi quay qua phang cho hắn 1 cái chùy khiến hắn bay ra khỏi lều đá. Trên vách lều in rõ 1 hình ảnh tên mập mạp nhìn rất mắc cười.

- Tên đó da dày thịt béo, không chết đâu - Yến Nhi thản nhiên mở miệng - Thật nhức đầu!!!!

Tất cả mọi người đổ mồ hôi hột, cùng lúc xuất hiện 1 ý nghĩ trong đầu: Càng ngày Nhi nó càng giống Thanh, làm sao nó quay đầu là bờ đây....

Bỗng nhiên Yến Nhi quay lại: - Các cậu thấy tớ giống Thanh phải không? - Mặt cười cùng sát khí tỏa ra khiến đồng bạn rụt rụt cổ lại, không ai dám nói lời nào.

Hoàng Anh vỗ đùi: - Được rồi, chúng ta đi cứu bọn họ đi, phải cẩn thận - Quay qua Yến Nhi - Nhi, cậu cũng phải cẩn thận, theo hiểu biết của tớ về Thanh... nếu cậu xảy ra chuyện gì - Hoàng Anh dừng 1 chút, thở dài - Tớ sợ nhân loại sẽ thất bại trong tận thế này mất.

Mọi người giật mình. Hoàng Anh nói tiếp - Với tính cách của thằng đó,haizzzz, chắn chắn nó sẽ làm vậy!!! -.

Yến Nhi khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt hạnh phúc. Nàng cầm lên song chùy, hăng tiết như đánh máu gà lao vào phía trước:
-Cái gì mà tớ xảy ra chuyện gì? Hừ! ai thèm để cho hắn lo lắng cơ chứ!!!!

Mọi người nhìn về Yến Nhi phóng đi như bay, lắc đầu, rồi cả bọn cùng chạy về phía đó.

....
Qua vài khúc rẽ, mọi người thấy 1 cái siêu thị Coop Mart nằm trong vòng bao phủ của Zombie, đông vô cùng.
Từng tiếng súng phát ra từ bên trong đó, nhưng rõ ràng đã ngắt quãng, cho thấy số lượng đạn dược đã không còn nhiều nữa.

- Không qua được, phải tìm cách khác!!! - Hoàng Anh nói sau khi xem xét xung quanh.

- Không cần tìm, để tớ!!!- Đột nhiên, Quốc Minh lên tiếng - Các bạn theo tớ lên nóc nhà nào.

Cả bọn nhìn nhau, rồi theo Quốc Minh lên nóc nhà.

Quốc Minh đứng ở sân thượng 1 tòa nhà đối diện khá xa siêu thị. Hắn nhắp mắt lại, chạm tay xuống sàn nhà.

Từ sàn nhà bỗng nhô ra 1 tấm đá -Mọi người đứng lên trên nào - Quốc Minh bảo.

Khi tất cả mọi người lên, Minh chạm tay xuống tấm đá, nó bắt đầu kéo dài ra, đẩy mọi người tiến về phía siêu thị.

-Tuyệt thật, ha ha ha, thế này thì chúng ta sợ gì bị bao vây nữa - Thiên Quân giọng nói mừng rỡ.

Quốc Minh lắc đầu, hắn nói với giọng có 1 chút xíu mệt nhọc:- Không dễ dàng như vậy đâu, vì đây là ở khoảng không, không có đất đá ở phía trước, nên mới di chuyển được như vậy. Ở dưới mặt đất vì từng tầng từng tầng đất xen kẽ vào nhau, nên muốn điều động phải tốn nhiều tinh thần lực lắm!!-

Tên mập xìu xuống ngay lập tức, khuôn mặt hắn bí xị như mấy ngày không được ăn cơm. Vì vấn đề thực lực, hắn luôn là người bị ăn hiếp trong nhóm: - Thôi kệ, có ăn là được!! - Ngày đi theo Thanh hắn nghĩ trong lòng

- Tới rồi - Quốc Minh run giọng, thở hổn hển.

Sau khi mọi người tới được siêu thị,chiếc cầu bằng đá không có sự gia trì tinh thần lực của Quốc Minh sụp đổ xuống, mọi người nhìn nhìn. Hoàng Anh ngay lập tức chỉ huy:

-Giờ xuống dưới hội họp với những người ở đó, ráng kéo dài thời gian tới khi nào Minh hồi phục -

Hoàng Anh vừa nói xong thì Quốc Minh ngã xuống đất, Thủy Tiên ngay lập tức kiểm tra:
-Không sao, chỉ là tinh thần lực điều động nhiều mà ngã xuống thôi -

-Vậy thì kéo dài đến lúc Quốc Minh tỉnh lại - Hoàng Anh nhún vai- Cũng không sao cả, luyện 1 chút sức bền cũng được!!

họ đi xuống tầng dưới, ở dưới đó Zombie cũng rất đông, nhưng không hề bằng 1 góc biển Zombie ở bên ngoài cả.

Toàn đội bắt đầu tràng đồ sát. Yến Nhi không nói không rằng, nhảy xổ vào đám Zombie mà đập mà phang, máu, não, tay cụt chân gãy văng khắp nơi.

Thanh Thảo cầm cung, bắn về phía những con Zombie tiến tới gần, thỉnh thoảng còn quay về phía Yến Nhi hỗ trợ 1 chút.

Thảo Trang những cây roi bay vùn vụt trong không khí, nàng có nhiệm vụ đánh ngã tất cả những con Zombie trong tầm đánh.

Hoàng Anh, sau khi cảm giác được thời gian lực, chỉ thấy hắn ta chạm nhẹ xuống đất thì đã phóng vùn vụt, 2 thanh dao găm liên tiếp cắm vào hốc mắt, sau cổ, sau não bầy quái vật.

Chỉ khổ Thiên Quân, nếu không nhờ 2 tấm khiên, và hắn cũng linh hoạt đỡ đòn, thì giờ này lớp mỡ trên người hắn đã vào bụng đám zombie rồi.

Chỉ thấy hắn quay trái quay phải. Tấm khiên trên 2 tay luôn chính xác đỡ lấy hoặc làm chệch đi hướng trảo, vồ của đám Zombie. Thỉnh thoảng hắn còn dùng khiên đập vỡ đầu 1 con để tăng lên đẳng cấp.

Người duy nhất rảnh rỗi là Thủy Tiên, chỉ phải hỗ trợ mang Quốc Minh, đã được cường hóa 1 chút cơ thể Thủy Tiên mang Quốc Minh không đến nỗi cố sức.

Nhóm 7 người giết dần vô sâu trong siêu thị, hướng về tiếng súng phát ra. Được 1 thời gian, họ thấy 1 đám zombie tiến về 1 cánh cửa, tên mập Thiên Quân nhanh nhảu nói ra:
- Đó là kho đông lạnh, tiếng súng sao có thể từ trong đó? -

Ngay lập tức bên tai hắn vang lên tiếng Hoàng Anh:
-Tao nghi ngờ mày có họ hàng gì với Trư Bát Giới không.... mày không thấy trong đó không có hơi lạnh thoát ra à? Chứng tỏ kho đó đã dừng hoạt động để làm chỗ trú ẩn.

-Vậy tại sao nó lại mở cửa ra? - Thảo hỏi.

-Vô rồi biết - Hoàng Anh trả lời, phát động dị năng tiến công về phía nhà kho.

Yến Nhi không nói 1 lời, không biết vì sao, mỗi khi chiến đấu nàng lại vô cùng hưng phấn, không ừ hử 1 tiếng gì cả, nhưng chiến đấu thì vô cùng nhiệt tình.

Bên trong nhà kho thấy có người tiến đến, tiếng súng vẫn vang lên, nhưng đã rất chậm chạp, hầu như khi nào có 1 con bước vào mới nổ 1 phát súng.

Tiến vào kho đông đầu tiên Hoàng Anh nhíu mày, hắn thấy 2 người mặc thường phục, cầm súng chỉ vào người mình.

Lục tục cả nhóm tiến vào trong kho, đóng cửa lại, khóa kỹ.

1 trong 2 người cầm súng ngay lập tức mở lời:
- Mấy người là ai? Đến đây làm gì? -

5 người nhìn về phía Hoàng Anh - Chúng tôi nghe tiếng súng, chạy đến hỗ trợ mọi người -

Hoàng Anh vừa nói, vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Đó là điều mà Trần Thanh chỉ bảo, ở mạt thế, phải biết kiếm cho được những thông tin ở xung quanh mình, nếu không chờ đợi mình đó chỉ là bẫy rập.

Ở trong kho có 11 người, 7 nam 4 nữ, trong đó 2 người nam là cầm súng chỉ về phía nhóm Hoàng Anh.

Hắn nhìn về phía xác Zombie dưới sàn nhà, giật mình thầm nghĩ: Hèn gì chỉ với 2 cây súng lục cùng mấy chục băng đạn đã cản không cho Zombie vào với thời gian dài như vậy.

Toàn bộ là trúng đầu, không lệch 1 phát nào!!!!

Hai người nghe xong, thở phào, cất súng đi, đưa tay chào theo nghi thức Bộ Đội và nói:

- Đội trưởng đội Cảnh Sát Hình Sự Công An Nhân Dân, Vũ Minh Đức chào quí vị, cảm ơn quí vị đã giúp đỡ trong lúc khó khăn

- Đặc công Đội Trọng Án Sở Cảnh Sát Hình Sự, Lê Hiếu Trung, cảm ơn quí vị giúp đỡ.

Hoàng Anh bắt tay 2 người, nói:
- Hiện tại bên ngoài cũng vẫn còn Zombie đang tràn vào, mọi người đã kiệt sức, nên bây giờ chúng tôi không hỗ trợ giải cứu được, nên bây giờ sẽ là lúc nghỉ ngơi, ngày mai, chúng ta lập kế hoạch thoát ra, được không?

- Được thôi, vốn tụi anh đã bị giam trong đây 1 ngày rồi, lúc đầu chả còn hi vọng gì hết, nếu không phải tụi em đến giờ này chắc không còn ai sống sót nữa - Hiếu Trung, đặc công hơi trẻ nói lên.

Thì ra, do là Hiếu Trung thấy 1 cặp chị em, bị rựt đuổi bởi 1 con Zombie, vội vàng mở cửa chạy ra giải cứu. Trong lúc giải cứu thì vài lý do khiên cho Zombie tập trung lại. Bí đường nên phải rút súng ra bắn, và nhờ tiếng vang mà toàn bộ vùng này zombie tập trung lại đây.

Mọi người được hoan ngênh vô cùng, bắt đầu trò chuyện với nhau. Nhưng sau 1 hồi thấy nhóm Hoàng Anh không nói nhiều, cùng lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

-Thật là nịnh hót - Yến Nhi nói thầm, bực mình.
Hoàng Anh lắc đầu:- Mạt thế mà, đâu phải ai cũng được như chúng ta!!

Lúc này, 2 vị cảnh sát cùng 2 cô bé gái đi tới nhóm mọi người, ngồi xuống.

Hiếu Trung chỉ vào 2 cô bé: -Đây là Thanh Mai, bên cạnh là Thanh Trúc. đều họ Nguyễn.-

Hai cô bé xinh xắn cực kỳ, lại vô cùng giống nhau, có lẽ là 1 cặp song xing, Thanh Mai để tóc vắt qua vai phải, còn Thanh Trúc để tóc vắt qua vai trái.

-Hai em nhiêu tuổi rồi? - Yến Nhi xoa đầu 2 đứa bé.
-12 ạ - 2 tiếng nói đồng thanh vang lên, giọng nói thánh thót khiến cho mọi người tưởng lầm là 1 người nói ra.

- Hai em dễ thương ghê, xinh đẹp nữa - Yến Nhi càng lúc càng thích 2 đứa bé này, ngồi lại xoa xoa khuôn mặt tròn xoe núng nính của tụi nó.

- Chị cũng đẹp lắm, ai trong nhóm chị đều giống như thiên thần ấy ạ - Thanh Trúc nói, Thanh Mai tiếp lời - Mấy chị mạnh quá, em hâm mộ mấy chị ghê!!!

Trang nghe 2 đứa bé nói, cô ấy cười khúc khích bảo: - Em chưa thấy đội trưởng của bọn chị, anh ấy mới gọi là mạnh!!!
Lập tức Hiếu Trung, Thanh Mai, Thanh Trúc cùng Minh Đức nhìn về phía Hoàng Anh, hành động tín nhiệm của nhóm đã khiến 4 người tưởng nhầm Hoàng Anh là đội trưởng.

-Không phải tui, tui là đội trưởng tạm thời thôi - Hoàng Anh nhún vai bất đắc dĩ - Ngày hôm qua nó bỏ tụi tui chạy đi chơi rồi, thằng vô trách nhiệm đó!! - Hoàng Anh nói với vẻ giận dữ cực kỳ.

Bỗng nhiên Thanh Mai giật mình, nhớ về điều gì đó và nói:
-Đội trưởng của anh có phải 1 người đẹp trai, mang trên người 2 thanh kiếm mặc áo ba lỗ màu đen phải không ạ? -

Hoàng Anh giật mình: - Em biết nó? -

-Dạ không, em không biết ảnh, chỉ là hôm qua em thấy ảnh ạ - Thanh Mai trả lời. rồi quay qua Trúc:- Em nhớ không, cái anh hôm qua đấy!!!

Giọng nói của Mai thể hiện vô tận sùng bái!!!

- Là ảnh??? Thật sự là anh ấy là đội trưởng của mọi người sao? - Trúc trợn đôi mắt to tỏ vẽ khó tin.

Hoàng Anh nhíu mày: - Anh không biết thằng đó đã làm gì, nhưng anh khẳng định thằng khán nộn, chết tiệt, trẻ con, ham ăn, lười biếng, ham chơi đó là đội trưởng của tụi anh!! -
(Trần Thanh: Ắt Xì, ắt xì hơi, ặc ặc sặc nước miếng rồi)