Chương 19: Hội họp.

Mạt Nhật Siêu Cấp Bá Giả

Chương 19: Hội họp.

Nhóm Hoàng Anh đi đến gần phía quân đội. Trong quân đội cũng có người là chiến giả, vội vàng tiến lên tách đàn Zombie ra, cho cả nhóm vào trong.

- Thưa anh, thủ trưởng của chúng tôi yêu cầu gặp mặt - Một tên binh sĩ nhìn tất cả mọi người đi đầu Hoàng Anh, vội vàng tiến lên nói, mặc dù nhìn cả nhóm còn rất trẻ nhưng không dám khinh thường... lỡ bị đánh thì không ai ngăn được.

- Được rồi!! - Hoàng Anh gật đầu, quay sang đồng đội - Mấy cậu hỗ trợ binh lính lập vành đai an toàn, tớ đi vào nói chuyện với Cán Bộ đây!! -

Không ai đáp lời, thật thì tính cách của Trần Thanh đúng là nhiễm vào cả đội hơi nặng rồi...

Hoàng Anh xạm mặt lại, hậm hực đi theo binh lính tới phía trước đoàn xe.

Hắn đi về phía trước, gặp một người đàn ông vô cùng uy nghiêm, nhìn lên trên vai áo ông ta, Hoàng Anh giật mình.

- Báo cáo thủ trưởng, đội trưởng nhóm Chiến Giả đã dẫn tới!! - Tên lính lớn tiếng báo cáo.

-Nghỉ, đồng chí về đơn vị hội họp - Người trung niên nhàn nhạt ra lệnh.

Lúc này, Hoàng Anh mới lên tiếng: - Không ngờ ở đây tôi lại được gặp một người Thượng úy nhỉ!!! - Hắn liếc sơ qua vai trái của ông ta.

Người trung niên khá bất ngờ, im lặng một lúc: - Xin tự giới thiệu Thượng Úy Tạ Văn Lềnh, đại đội trưởng Chiến Hổ đội!! -

Hoàng Anh đổ mồ hôi, cảm giác tốt nhất không nên cho Trần Thanh nghe được tên ông này, nếu không hắn chắc chắn sẽ mở miệng ra chăm chọc.

- Vậy tôi xin phép gọi ông là Tạ Thượng Úy nhé!! - Hoàng Anh lập tức mở lời.

Tạ Văn Lềnh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn gật đầu đáp trả: - Được! -

Hoàng Anh nhún vai: - Tạ Thượng Úy, thật sự thì tôi không phải đội trưởng!! -

Tạ Văn Lềnh mắt sáng lên, vội hỏi: - Vậy là ai? -

-Hắn ở phía sau xem trò vui - Hoàng Anh mặt rầu rĩ - Với lại canh một đội ngũ thường dân!!! -

Tạ Văn Lềnh nghe có một đội thường dân, hắn vội vàng nói: - Vậy một mình hắn có sao không? Đại đội của ta đi ra đây với nhiệm vụ là tiếp ứng các thường dân còn sót lại trong thành phố đi về phía ngoại thành, nơi đó thành lập vài cái cơ sở an toàn tị nạn!! -

- Mình hắn? Dư sức - Hoàng Anh phẩy tay - Cứ so sánh hắn với quái thú là được!!! -

Trần Thanh: - Ắt Xì, ắt xì hơi, ắt xì - Hắn ngửa mặt lên trời, lầm bẩm - Tên khốn nạn nào chửi ta?????-

Tạ Văn Lềnh thượng úy nghe Hoàng Anh nói, chân mày giãn ra một chút: -Vậy được, vậy bây giờ ta sẽ hạ lệnh tiến công, đột phá vòng vây Zombie này!!! -

Hoàng Anh hơi băn khoăn 1 chút, hắn hướng về Tạ Văn Lềnh nói: - Thật sự thì... không phải như thế!!! -

Tạ Văn Lềnh đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

- Nếu như... có thể khiến hắn ta ra tay... nhiêu đây Zombie cũng không đủ hắn 1 người giết!!! - Hoàng Anh thở dài.

Tạ Văn Lềnh ánh mắt run rẩy, nhìn chằm chặp Hoàng Anh: - Chẳng lẽ hắn là người đó?? Là Sát Thần???

-Sát Thần?? - Hoàng Anh nghi hoặc.

- Là Trần Thanh, thông báo trên thế giới ai cũng nghe thấy đấy!! - Tạ Văn Lềnh ánh mắt sáng lên - Tuyệt quá, nếu là Sát Thần, vậy thì tất cả ổn rồi!!! -

- Nhưng mà....- Hoàng Anh xoắn xuýt - Nếu muốn hắn ra tay tôi cũng không biết phải làm sao nữa, để tôi gọi đồng bạn hỏi xem -

- Để ta!! - Tạ Văn Lềnh vội vàng nói, sau đó hắn lấy ra bộ đàm, thông báo 1 chút.
...
Khoảng 15' sau, mọi người tập trung đủ, Hoàng Anh hướng về mọi người nói: - Giờ mọi người có cách nào làm cho Trần Thanh ra tay không? Nếu hắn ra tay thì sẽ đỡ tốn hao quân lực nhiều lắm!!

Mọi người suy nghĩ rất lâu, đều chẳng nghĩ ra được gì, Hoàng Anh thở dài, đột nhiên, hắn liếc qua nhìn Thảo Trang, thấy mặt nàng đỏ bừng, vội hỏi:
-Trang, cậu nghĩ được gì rồi hả??? -

Thảo Trang ngập ngùng, lắc đầu, rồi lại gật đầu. Hoàng Anh gân não nhảy lên: - Sao vậy nói đi chớ? -

Thảo Trang nhỏ giọng nói, mặt đỏ chét như sớm mai. Mọi người há hốc mồm nhìn nàng, Yến Nhi lập tức nhảy cẫng lên:
-Không bao giờ, ta sẽ không bao giờ nói như vậy với tên khốn nạn đó!!! -

Thảo Trang cũng lắc đầu: - Tớ cũng không nói, nhất quyết không!! -

Đột nhiên, 1 tiếng nhỏ nhẹ vang lên: - Để... để tớ nói cho -

Tất cả mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn Thanh Thảo. Thanh Thảo đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống bộ ngực phát triển hơi non của nàng.

Yến Nhi cảm thấy có gì đó chặn ngang tim, nhưng vì mặt mũi đã lỡ la hét với mọi người, nàng cũng im lặng.
...
....
...
Một lúc sau, đang khi Trần Thanh ngồi bốc bánh phô mai bỏ vô miệng nhai ngon lành, một âm thanh vang lên:
- Trần Thanh... nếu cậu giải quyết hết đám Zombie này, tối nay tớ... tớ sẽ... ngủ với cậu!!! -

Âm thanh ngập ngừng, nhỏ nhẹ, nhu nhược, khiến cho Trần Thanh máu nóng sôi sục.

Hắn đứng phắt dậy, rút ra 2 thanh katana, lao đến biển zombie, không quên quay lại nói với đoàn dân thường phía sau:
- Các ngươi ở yên đây!! Không được đi đâu, lát ta tới đón.

Với nhanh nhẹn gấp ngàn lần người thường, Trần Thanh gió cuốn lao vào trong đám Zombie. Hai tay kiếm huy vũ, tạo thành một cơn bão của máu.

Hắn càn quét nhanh cực kỳ, chạy ngang qua vung kiếm, hoàn toàn dựa vào man lực nghiền ép, không có bất kỳ tố chất kỹ thuật nào cả.

Chợt hắn thu về 2 thanh katana, móc ra 1 thứ to lớn vô cùng. Đó là Huyền Thiết Trọng kiếm phiên bản Đấu Phá Thương Khung, là cái gì thước quên rồi, nhưng nói chung giống một cây đại kiếm ấy, nhưng lưỡi không có sắc bén.

Hắn xông vào, thanh gậy bự trên tay xoáy thành từng đường vòng. Não văng khắp nơi, ruột bắn tung tóe, tay gãy chân cụt xếp thành đống nơi hắn đi qua.

Chỉ 1 lát sau, Zombie hết sạch không còn một mống. Hắn chầm chậm đi về phía đám quân lính. Bọn họ nhìn hắn, run rẩy hết cả người.

Bỗng nhiên, 1 cây chùy từ phía quân lính phóng ra, ngay mặt Trần Thanh cái cốp, hắn bật ngửa ra, thanh gậy bự đập xuống đất 1 cái ầm, đến mức cả mảnh đất rung lên.

Một giọng nói thanh thúy vang lên:- Khốn nạn, mi làm ít máu tanh lại không được hay sao????? -

Mọi người ánh mắt nhìn qua Yến Nhi, trong lòng ngẫm hình như bà cũng làm đâu thua kém ổng đâu....

Cảm nhận thấy ánh mắt của mọi người, Yến Nhi đỏ bừng mặt, nghẹo đầu qua 1 bên, mắt rơm rớm nước.

Ngay lập tức, Trần Thanh xuất hiện bên nàng, tốc độ nhanh đến mức không ai cảm nhận kịp, trên đầu hắn còn gắn cây chùy của Yến Nhi. Hắn xoa đầu nàng:
- Sao nè, Nhi Chiến Thần của chúng ta sao lại phải khóc vậy? -

Yến Nhi nước mắt rơm rớm, vừa cảm động vừa tức nguýt hắn: - Hừ, ông thì tốt rồi, buổi tối có người làm ấm giường, hạnh phúc rồi chứ gì?? -

Trần Thanh nhìn nhìn Yến Nhi ghen tuông, bật cười, nhẹ nhàng quét mũi nàng 1 cái: - Nếu muốn em cũng có thể lên giường anh mà -

Yến Nhi đỏ bừng mặt, cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng: - Ai muốn... ai muốn chứ, hứ, đừng tưởng bở -

Trần Thanh nhìn thấy nàng như vậy, bật cười.Quay qua, nhìn thấy 1 cặp mắt nhìn mình với tình yêu thắm thiết, hắn nhoẻn miệng cười, nhu hòa vô cùng.

Nơi đó, Thanh Thảo dáng người lung linh, cặp mắt nhìn hắn với tình yêu thắm thiết, chớp mắt không rời.

...
....
...
Tay bị đau:(sr các độc giả nghen:(cố lắm rồi:(

Chương mới hơn