Chương 11: Hi vọng của nhân loại (4)

Mạt Nhật Siêu Cấp Bá Giả

Chương 11: Hi vọng của nhân loại (4)

Minh Đức nhìn mọi người nói chuyện, đầu đầy dấu chấm hỏi:

-Mọi người nói về chuyện gì vậy? -

-Hôm qua đó chú, nếu chú có nhìn ra bên ngoài - Mai nói, vẻ mặt toát ra vô tận cuồng nhiệt - Người đó, 1 mình,tàn sát gần như toàn bộ Zombie trong vùng này, anh ta vừa đánh, vừa mở nhạc vừa múa theo điệu nhạc nữa!!! Nhờ anh ấy giết rất nhiều như vậy, nên tụi cháu mới chạy qua đây được đấy.

Đến lượt Hoàng Anh mặt đầy nghi hoặc,mọi người trong nhóm (trừ Quốc Minh) đều gom góp lại gần nghe chuyện.

- Là vầy, hôm qua...... - Mai, Trúc 2 người 1 lời nói kể về câu chuyện hào hùng như thế nào, mở loa nhạc ra sao, chiến đấu, tàn sát, hình ảnh vĩ đại như thế nào một năm một mười kể hết ra.

Sau khi nghe xong, Minh Đức thở hắt ra: - Ta nhớ. hôm qua ta cũng thấy. Vợ và con của ta bị biến thành Zombie, ta phải tự tay kết liễu bọn họ - Ông ta vừa nói vừa khóc - Nếu không phải hắn cho ta thấy cái gì là sức mạnh, ta đã tự sát từ lâu rồi. Ta muốn giết hết Zombie trên thế gian này!!!!!!!

Một người đàn ông khóc đến tê dại, khóc đến tan nát cõi lòng mọi người, ông ta khóc đến bất tỉnh. Trung Hiếu xin lỗi mọi người, rồi dìu Minh Đức đi về 1 góc nghỉ ngơi.

Mai quay qua hỏi Hoàng Anh: -Anh ấy tên gì? Anh ấy là người như thế nào? -

Hoàng Anh trầm ngâm 1 chút: - Tên Trần Thanh, người như thế nào sao...... -
Rồi hắn quay qua hỏi Thảo Trang: - Ý kiến của cậu?-

Trang đáp lời lập tức:- Háo sắc,đê tiện -

-Biến thái - Yến Nhi tiếp lời.

Tên mập Thiên Quân: - Rất có khiếu đóng hài kịch - *Rầm* và bị Yến Nhi đánh khảm lên tường.

Giọng yếu ớt, nhỏ nhẹ của Thanh Thảo vang lên:- Không.... không phải, thực sự ra Thanh tốt lắm -

Thế là 14 cặp mắt đổ dồn về phía Thảo, nàng hoảng hồn:
-Tớ nói thực sự đó, tại... tại các cậu không biết thôi.-

-Chúng tớ biết gì? - Hoàng Anh thắc mắc.

-Tối hôm trước mới bắt đầu tận thế, mọi người vì mệt mỏi quá ngủ rất say, không ai canh gác cả - Thanh Thảo nói làm mọi người giật mình đổ mồ hôi - Thanh đi ra ngoài chém hết mấy con Zombie bên ngoài và cậu biết không?.

Thanh Thảo ngừng 1 chút: - Cậu ấy chém Zombie vẫn còn sống, nhưng đứt hết tay chân!!

-Hả?? - Hoàng Anh khó hiểu.

- Lúc đầu tớ bám theo cũng khó hiểu lắm,nhưng rồi Trần Thanh kêu tớ tiến lên đi cùng cậu ấy - Thảo cười nhẹ nhàng - tớ mới hỏi vì sao? Cậu ấy trả lời
" Xung quanh đây có lẽ còn vài gia đình, nếu bọn họ có dũng khí cầm lên vũ khí thì sẽ sống sót, điều tớ làm rất đơn giản với tớ, nhưng đối với những người đó sẽ là hi vọng sống sót " -

Thanh Thảo càng nói, quang mang trong mắt càng hiện lên rõ rệt, má đỏ ửng dễ thương vô cùng.

Trầm mặc 1 lúc lâu, Hoàng Anh mới lên tiếng cười khổ:- Đúng vậy, chúng ta đã quên... quên đây là tận thế, với sự bảo hộ của Thanh chúng ta bình yên vô cùng, đến mức không nhận ra sự tang thương, mà chỉ cảm giác nó giống như 1 trò game thôi!! -

4 người dồn dập gật đầu, Trang nhớ lại lúc hắn cười đùa với mọi người, Yến Nhi nhớ lúc Thanh xoa đầu cô ấy, Thảo thì nhớ Trần Thanh cổ vũ, động viên nàng luyện tập cung.

Theo thời gian, 3 nữ trong đội dấu ấn trong tim về Trần Thanh càng ngày càng đậm, không thể xóa nhòa đi nữa.

Trúc, Mai nghe Thảo kể chuyện, càng lúc càng sùng bái mù quáng, nếu hiện tại Thảo nói Trần Thanh là thần, có lẽ 2 người cũng tin.

-Được rồi... nghỉ ngơi đi, mai chúng ta xông ra ngoài - Hoàng Anh vỗ tay, kết thúc cuộc trò chuyện của mọi người.

...
....
...

- Khà khà khà, mày chạy đi đâu hả cái con đỏ chét kia!!! - 1 thân ảnh phóng vùn vụt trên cây, bám sát theo 1 thân ảnh đỏ khác.

Đó là Trần Thanh, sau khi lợi dụng mưu kế đóng đinh được Vua Khỉ, vì giải cứu Vua Khỉ cả đàn lao vào Trần Thanh.

Từ đầu, hắn không định trốn.

Từ đầu, hắn không phải muốn giết vua hù bầy.

Từ đầu, mục tiêu của hắn là cả bầy khỉ.

Bá giả, luôn luôn đối đầu khó khăn mà không phải tránh qua nó.

Hắn... Vô Địch Bá Giả

.........

Với 1 chi bị thương, "Vua khỉ đít đỏ toàn thân đỏ " không bao lâu bị Trần Thanh giết chết.Cũng vì hắn hơi tự phụ, vua khỉ vùng ra được cành cây bị ghim nên hắn phải rượt theo 1 lúc lâu.

-Đây là đâu nhỉ? - Hắn nhìn xung quanh lẩm bẩm.

Xung quanh toàn là cây với cây. Sau khi tận thế, cây côi phát triển vùn vụt, giờ trong thảo cầm viên như khi rừng rậm.

-Hi vọng đi đúng đường đi!! - Trần Thanh đưa tay lên gãi đầu.

Nhưng hắn quên rằng trong Thảo Cầm Viên giờ toàn là cây với cây thì còn đường đâu mà đi cho đúng.....

Rốt cuộc sau vài giờ đến trời tối khuya, Trần Thanh bước chân đến 1 thảo nguyên đầy cỏ. Hắn nhìn xung quanh:
- Là đây rồi - Chợt, khuôn mặt biến hóa cực kỳ nghiêm túc, lần đầu tiên trong mạt thế Trần Thanh xuất hiện biểu tình như vậy - Ra đây đi!!!!!!!!!!!!!! - Hắn hét to.

Sau tiếng hét của Trần Thanh, bỗng nhiên phía đối diện sau những cây cổ thụ to cao như đã ngàn năm tuổi xuất hiện một bóng đen.

Từ từ, chầm chậm đi ra... Dưới ánh trăng, 1 con Hổ to như voi (chưa ma hóa nhé, nếu bằng con voi ma hóa thì thôi cho main chạy r chứ k đánh làm gì)

Tên gọi: Hổ Trắng Banana (do người chăm thú đặt.....)(Biến dị boss lv25)

Chủng loài: Hổ thuộc họ mèo (Bạch Hổ huyết mạch biến dị 20%)

Sức Mạnh: 3000
Thể Chất: 2000
Linh hoạt: 3200
Tinh Thần: 1500

Thiên Phú: Phong tòng hổ (Khiếu Phong)

Kỹ Năng:
Theo chiều gió: Bạch hổ thích xuất hiện nơi đầu gió, linh hoạt hiệu quả +10%, bị động.

Vồ: 120% sức mạnh + 100% linh hoạt tạo thành sát thương, có thể gây chí mạng.

Hổ gầm: Gầm thét cùng với tinh thần lực tác động tạo thành song trọng hiệu quả chấn thương kèm gây choáng đa mục tiêu.

Chiến đấu bản năng: Tăng cao khả năng chiến đấu nắm giữ. Bị động.

Phong năng: Có thể điều khiển năng lượng gió.

......
........

......