Chương 5: Vô Địch (2)

Mạt Nhật Siêu Cấp Bá Giả

Chương 5: Vô Địch (2)

Hoàng Anh né tránh móng vuốt 1 con Zombie, nhẹ nhàng tách mở ra bên trái, dao ngắn nhanh nhẹn vuốt qua sau cổ nó. Ánh mắt hắn liếc về bên lề đường.

Ngồi trên lề đường dựa vào 1 chiếc ghế đá, Trần Thanh ung dung thoải mái cầm 1 bịch bánh phô mai bốc ăn, lâu lâu không quên cầm 1 điếu thuốc lên rít 1 cái thể hiện cực kỳ thỏa mãn.

Ánh mắt hắn thủy chung chăm chú về 1 bên, 1 thân ảnh vũ động cực, không kém phần huyết tinh, chăm chú, tập trung về 2 ngọn núi lớn cứ văng lên lại hụp xuống trên thân ảnh đó.

Yến Nhi cô bé này mặc một bộ đồ thể dục, áo trắng quần dài bó sát, Trần Thanh vì lý do chính đáng mà xé đi phần chân từ đùi trở xuống, kết hợp cùng với cặp chùy ra sức vung vẩy cùng... núi non trập trùng khiến cho Trần Thanh càng nhìn càng nhiệt huyết sôi trào.

Hoàng Anh cũng cạn lời, hắn biết Trần Thanh rất mạnh, nhưng chả thể nào nắm bắt được suy nghĩ của Trần Thanh.

Sau khi kích thích tiềm năng cho đồng đội, Trần Thanh chỉ cho mọi người mua vũ khí phù hợp với mình để chiến đấu.

Hoàng Anh mua cho bản thân 1 cặp dao găm với Dị năng cùng Thiên phú thì phải nói Hoàng Anh vô cùng thích hợp, Quốc Minh thì chọn 1 cây đao, Thanh Thảo 1 cây cùng 1 túi tên, Thảo Trang lại là... 1 cây roi (do chính Trần Thanh chọn đấy ='''=)

Yến Nhi là 1 cặp chùy, Thủy Tiên thì Trần Thanh bảo không cần còn Thiên Quân, Thanh cho hắn hẳn 2 cái khiên, chỉ chịu trách nhiệm 1 việc thôi... bị đánh!!!

Nhưng bất đắc dĩ chính là Trần Thanh chỉ cho 7 người mượn với cái giọng:
- Mỗi ngày tính lãi suất 60% - Thản nhiên và không chút ngập ngùng nào từ trong miệng Trần Thanh nói ra.
- Ta phản đối - Yến Nhi, cô gái duy nhất não hơi bé trong đội la lối lại với Thanh: - Cao như vậy chúng ta làm sao trả hết nợ được - Khuôn mặt mập mập hơi tức giận kèm bộ ngực... vĩ đại khiến anh Thanh suýt chút nữa xóa nợ!!

Trần Thanh xoa đầu Yến Nhi cười tà: - Dùng thân thế nợ cũng được mà!!!

- Hứ... mơ tưởng!!! - Hơi đỏ mặt, quay đầu qua 1 bên...Nhưng vẫn để Thanh xoa đầu. Rõ ràng cô bé đã bị rơi vào ma trảo của tên khốn này.

-Nhưng mà...- Hoàng Anh lên tiếng - Sao mày lại mua bộ đồ này? Trong cửa hàng rõ ràng ghi chỉ là đồ thời trang thôi mà?

Hiện tại Trần Thanh nhìn như 1 chiến binh chuyên nghiệp, áo da ba lỗ đen khoe cánh tay cơ bắp tràn ngập tính bạo tạc, quần quân dụng đen xám, ủng chiến đấu da màu đen, 1 thanh katana dài ở sau lưng, chuôi thò ra từ vai phải, 1 thanh katana ngắn treo ngang eo (1 áo, 1 quần, 1 giày, 2 bao kiếm)

Đây là trang phục hắn mua ở Cửa Hàng với giá 10 điểm giết chóc và nó không có bất kỳ tác dụng nào, 1 món vũ khí cơ bản cũng chỉ 10 điểm thôi.
- Vì nó khiến tao đẹp!!! Công nhận phải không?- Nhẹ nhõm, Trần Thanh không coi nó là việc gì.

Nhìn Trần Thanh giờ như 1 người chiến binh, làn da hơi vàng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong suốt có hồn cùng cơ bắp bạo tạc khiến Thảo, Trang, Nhi rung động, vội vàng quay mặt qua để mọi người không thấy khuôn mặt đỏ chót của mình.

Điểm giết chóc với người khác vô cùng thiếu, chỉ là vì họ không thể giết Zombie 1 mình. Với Trần Thanh, việc nhảy vào đàn Zombie kiếm Liên Sát tích lũy điểm giết chóc quá dễ dàng, nên hắn k hề bận tâm về việc này.

Hoàng Anh mặt tối sầm lại khi nghe Trần Thanh nói, dù sao cũng quen với lối tư duy của Thanh, Anh không còn phản ứng lại làm gì nữa.
Chỉ có Yến Nhi - Anh Thanh ơi!! - Giọng cực kỳ nũng nịu.
-Sao cưng!!

-Mua cho em với!!!- Yến Nhi vừa nói vừa dựa sát người Trần Thanh.
- Ok!! Tối nay vô lều anh mua cho!!! - Chảy dãi thành dòng Trần Thanh đưa ý kiến.
Yến Nhi lập tức quay lưng đi.
......

Nhớ xong đoạn đối thoại đó, Hoàng Anh cũng không biết phải nghĩ gì, Hắn vẫn là hắn, nhưng bá đạo, lẫm liệt, hiếu sát và tùy ý hơn nhiều - Vẫn là huynh đệ mình thôi... Hắn cứu mình với Tiên - Hoàng Anh thầm nghĩ.

Tiểu đội 7 người đã dọn dẹp xong con đường này, là con đường trước cổng trường, có vài chiếc xe hơi cùng rất nhiều xe máy. Zombie du đãng khắp nơi vài chục phút trước, giờ chỉ còn là những cái xác cùng bãi máu tàn tạ văng khắp nơi.

Thanh Thảo phụ trách xạ thủ, Thảo Trang chuyên không chế, Hoàng Anh nhất kích tất sát bảo vệ bên trái Thiên Quân, Thiên Quân phụ trách chống đỡ cho cả đội, bên phải giao cho Quốc Minh, Còn Yến Nhi thì xông thẳng vào bầy, Thủy Tiên cứ đứng sau dùng Khôi Phục để giúp đỡ thể lực mọi người là ổn.

Hắn cũng không lo lắm cho Yến Nhi, với Việt Nữ huyết mạch thì thời kỳ đầu bất cứ quái vật nào cũng không thể chiến thắng Nhi được, phối hợp thiên phú Chiến Đấu của nàng thì đảm bảo ai đến là đập... nát......

Trần Thanh cảm thán - Thật sự là hoàn mỹ tổ đội mà!! -

Rồi hắn đứng lên, đi về phía 7 người. Yến Nhi xử lý xong con Zombie cuối cùng, nhìn lại, tung tăng chạy đến bên Trần Thanh cất giọng nói thánh thót:
-Thanh, anh thấy em giỏi hông? - Yến Nhi hỏi với vẻ mặt mong đợi.
- Giỏi đó, hôm qua anh chỉ em Chiến bộ giờ đã có 1 chút quen thuộc rồi nè - Trần Thanh vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Yến Nhi.

Yến Nhi đã không còn bực như lúc đầu, mà có vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ. Nhưng không được bao lâu, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kì lạ, vội vàng tránh thoát tay Thanh, hét ầm lên:
-Nhìn cái gì hả, bộ lạ lắm sao!!! - Rồi quay qua Thiên Quân - Ngươi đó, tên mập mạp này, nhìn ta với cặp mắt bỉ ổi vậy???

Đáng thương Thiên Quân... bị nữ la sát...Cự Nhũ cầm chùy rượt liên hồi khiến mọi người cười đứt hơi, hình ảnh hoạt kê quá, 1 thằng Tròn béo ú to cao cầm khiên to lớn bị 1 cô bé loli vác cặp chùy còn to hơn đầu của mình rượt khắp nơi!!!

Bỗng Trần Thanh nghiêm mặt: - Được rồi, hiện tại có chuyện muốn nói với mọi người, nghe cho rõ nhé!!!

Mọi người chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy, thu hồi vẻ cười đùa tập trung lắng nghe.

-Tui nói 3 việc, thứ nhất quan trọng là giờ tui sẽ rời đội 1 thời gian, không thể lúc nào cũng phải làm bảo mẫu cho mọi người được - Trần Thanh nghiêm mặt.
-Nhưng mà...- Yến Nhi nói với vẻ xoắn xuýt.

-Cường giả không có được từ trong bảo hộ, mà từ chiến đấu bước ra.Anh có thể bảo vệ em cả đời, nhưng...anh không chỉ có mình em, em hiểu không? - Câu đầu Trần Thanh nói với mọi người, câu thứ 2 hắn nói cho Yến Nhi, Thảo Trang... có lẽ tính cả Thanh Thảo nghe.

Yến Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.ánh mắt trong suốt, vẻ mặt kiên định gật đầu. Mọi người nhìn về Yến Nhi, ánh mắt dần dần tăng lên vẻ quyết tâm.

- Điều thứ 2... tui quên nói cho mấy người gọi điện về nhà...- Hắn nói càng lúc càng nhỏ - Sau tận thế thì điện thoại vẫn xài được, chỉ là thu hút quái vật thôi, khi xài nhớ núp trong phòng là được.

Trần Thanh vừa nói xong thì mọi người hét ầm lên, nhao nhao gọi điện về cho người thân, chỉ có Thảo Trang, thấy Trần Thanh không hành động gì thì lại dừng lại:
- Bộ cậu không gọi điện cho người nhà à? - Thảo Trang mặt hiện lên vẻ tò mò.

-Tớ là cô nhi - Trần Thanh nói bâng quơ.

-.... xin.... xin lỗi, tớ không biết - Thảo Trang hơi hốt hoảng trả lời

-Không gì đâu, quen thuộc rồi, à mà nè!!

-Chuyện... Chuyện gì?

- Tớ nhớ hình như ba mẹ cậu ở Hà Nội, kêu ba mẹ cậu ra hồ Hoàn Kiếm nhé, xung quanh nó trong vòng 5km 1 tháng sau tận thế sẽ không có bất kì con Zombie nào đâu.

Thảo Trang nghe xong, nghi hoặc vì sao Thanh lại biết điều đó. Nhưng rồi cũng làm theo vì từ đầu đến giờ hắn chưa sai khi nói về 1 điều gì cả.

Sau khi mọi người ổn định lại. Thanh mới nói tiếp:

- Điều cuối cùng, ở bên công viên Tao Đàn gần đây, có 1 tế đàn, xung quanh bán kính 4km tế đàn đó sẽ là khu vực an toàn tạm thời, không có Zombie nào đi vô trong đó - Trần Thanh ngưng 1 chút - mấy cậu cố gắng nhanh chóng hết mức lên tới cấp 10, rồi đi chuyển chức ở trong các tế đàn đó, lúc đó mấy cậu sẽ có tư bản đầu tiên sống sót ở tận thế này.

Yến Nhi định nói gì, nhưng Trần Thanh cắt lời - Nên nhớ, nhớ kỹ, trừ khi tớ về, không được bước chân 1 bước vào Thảo Cầm Viên, nghe rõ không????

3 chữ cuối hắn gằn giọng rất nặng, Hoàng Anh đầu tiên trả lời hắn: - Tao hiểu rồi, mày yên tâm, tao biết chuyện gì quan trọng!!

Trần Thanh cười: - Đó là lý do tao chọn mày làm đội trưởng, nhớ kỹ lời tao nói!!

Xong hắn quay người, nhún nhảy liên tục qua các mái nhà thấp, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của 7 đội hữu.