Chương 2: Tỉnh Lại

Luân Hồi Thánh Đế

Chương 2: Tỉnh Lại

Tỉnh dậy từ trong hắc ám tưởng chừng như vô tận, Lăng Tiêu trầm ngâm trong đầu hắn hiện tại chỉ có hình ảnh Mộng Tâm Nguyệt hương tiêu ngọc vẫn, nàng từng nói với hắn dù hắn có vì chúng sinh mà bỏ qua nàng thì nàng cũng nguyện ý yêu hắn đời đời kiếp kiếp, chờ đợi thế gian bình yên, cả hai sẽ quy ẩn không màng thế sự. Thất tinh tháp trong đan điền Lăng Tiêu tỏa sáng, bên trong đều là vật liệu từ hàn ngọc vì nàng ưa thích chất liệu này nên dù bận rộn hắn vẫn tìm được một khối ngọc lớn rồi làm thành một chiếc giường nhưng còn chưa cho nàng biết thì nàng đã chìm vào giấc ngủ say vĩnh cửu.
Trên giường hàn ngọc tỏa ra khí lạnh bảo trụ thân thể giai nhân, trên mặt nàng vấn vương tiếu ý. Nụ cười thê lương và mỹ lệ đó sẽ ám ảnh cuộc đời hắn từ đây. Tâm tình hắn ngày càng chua chát sinh thời hắn chỉ mang lại khổ đau và bất hạnh, lúc hắn từ biệt nàng để bảo hộ linh hải đại lục. Hắn sao không biết sự đau khổ trong mắt nàng nhưng nếu yêu tộc tiến công nàng sẽ không được bình yên vì vậy hắn dứt áo ra đi thắm thoắt mười năm. Mười nắm đầy sóng gió chống lại yêu tộc ngày một vô vọng thì hắn tìm được luân hồi thiên kinh trong một động phủ hoang vắng nới đáy cốc vô danh khi hắn bị yêu tộc cường gải truy sát. Liều mạng về thánh thành mang việc này nói với người huy nh đệ vào sinh ra tử tưởng rằng chỉ vài năm nữa hắn và nàng có thể ở bên nhau chỉ cần tìm ra bí mật của luân hồi thiên kinh thì yêu tộc không đáng lo nữa. Nhưng gặp lại đã là sinh li tử biệt Hạ Hầu Viên vì muốn quấy nhiễu Lăng Tiêu nên gã gửi thư thông báo Lăng Tiêu bị mai phục. Nhìn giai nhân Lăng Tiêu thề:" Trên thế gian này chỉ có chúng sinh nợ ta, ta không nợ chung sinh bất cứ thứ gì, kiếp này ta sẽ tìm mọi cách thức tỉnh nàng, cho dù nghịch thiên ta cũng phải cứu nàng thiên dám cản ta, ta tất diệt thiên."
Trở lại thực tại Lăng Tiêu thoáng trầm mặc, theo đúng lẽ thường khi tự bạo linh hồn lẫn thể xác đều tan biến thành cát bụi giữa thiên địa nhưng bản thân hắn cơ thể và linh hồn vẫn như thường điều kì lạ là hắn không cảm nhận được pháp lực của mình. hắn tự hỏi chẳng lẽ tu vi mất hết đó là cái giả phải trả do việc thiên kinh được mở ra. Điều này thật đáng sợ bởi vì trước khi tự bạo tu vi của hắn là ở thiên nhân cảnh giới có thể câu thông pháp tắc thiên địa. Thiên kinh thức tỉnh đã sử dụng pháp lực nổ ra của tự bạo thì khi tu luyện thành công thì sẽ kinh khủng đến mức nào. Thảo nào người người đều muốn có nó ai chẳng muốn mình là chúa tể chí cao vô thượng đâu? Nếu đã không còn tu vi vậy ta sẽ khai thiên kinh để tu luyện từ đầu.
Mở ra luân hồi thiên kinh, không như trong tưởng tượng của Lăng Tiêu là công pháp mà lại là một trang giấy không biết dung chất liệu gì dù đã qua vô tận năm tháng nhưng chữ viết giống như vừa được viết ra.
Đây là một loại văn tự kỳ lạ Lăng Tiêu chưa từng thấy bao giờ nhưng hắn lại hiểu bắt đầu đọc những dòng đầu tiên tràn đầy huyền hoặc. Luân hồi có lục đạo bản thân ta trong luân hồi các kiếp trải qua cuối cùng tập hợp tất cả công pháp sáu nhà là thiên đạo, nhân đạo, tu la đạo, súc sinh đạo, quỷ đạo, điạ ngục đạo sau cùng tổng hợp công pháp lại thấy công pháp trăn nhà vốn chảy về một biển. Chúng sinh cầu trường sinh nhưng muốn trường sinh thì phải thoát khỏi luân hồi nhân quả. Ta tu luyện bí thuật các cõi đến cuối cùng một bước thọ nguyên không còn vẫn không thoát khỏi luân hồi vì làm nghịch thiên hướng đi nên bụi quay về bụi đất quay về đất. Hậu nhân sau này nếu được thiên kinh tán thành tất nhận y bát của ta, hãy tiếp tục ý chí của ta tìm được một con đường dung hợp sáu đại thần thuật từ luân hồi thiên kinh đạp lên trường sinh lộ. Từ những dòng chữ này Lăng Tiêu còn chưa hoàn hồn. Trong kí ức của hắn không biết bao nhiêu người vì cầu trường sinh mà thân vẫn đạo tiêu, người thì đi vào tà đạo nhưng chẳng ai nghĩ rằng thế giới rộng lớn vô ngần một mảnh đại lục này chỉ là nhỏ nhoi không đáng nhắc tới trong nhân giới. Càng đáng sợ là công pháp trăm phái ngàn nhà cũng qquy về đại đạo. Một kiếp trước tu hành của Lăng Tiêu giờ đây trong cảm nhận của hắn như kẻ đi trong bóng tối thoáng chốc thấy cực đại quang minh. Nhưng sự thật này quá tàn nhẫn chúng sinh chỉ vì tham, sân, si mà tranh giành người chết ta sống đến cuối cùng cũng trở thành tro bụi đến cuối cùng chẳng ai thoát khỏi luân hồi. Nghĩ đến đây Lăng Tiêu thần sắc có chút vui mừng vì có lẽ tìm hiểu được cách cứu Mộng Tâm Nguyệt. Khép lại luân hồi thiên kinh Lăng Tiêu bắt đầu đi xung quanh tìm hiểu mình đang ở đâu muốn tu luyện phải có tài nguyên và trước nhất là sự an toàn của bản thân vì hắn hiện tại đang ở một cánh rừng mà xung quanh chẳng có một bóng người.