Chương 3: Nhận Nuôi Bạch Hổ
Leo đến tán cây sum suê gần trên cùng của cây đại thủ hắn nhìn về phía xa, người bình thường nếu nhìn với khoảng cách chục trượng dưới làn bụi và sương mờ quần vũ thế này thì rất khó khăn nhưng Lăng Tiêu vì có luân hồi thiên kinh cải tạo cơ thể giúp thị lực hắn vượt xa thường nhân. Nhìn vào nơi quần vũ hai mắt Lăng Tiêu không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi mà hắn cũng hiểu được vì sao cánh rừng này lại không có một con thú nào vì cánh rừng này có lẽ là nơi cư ngụ của thần thú bạch hổ. Bạch hổ và Ba Xà đang đánh nhau nhưng điều khiến Lăng Tiêu khó hiểu vì sao hai con thần thú này lại đánh nhau. Đây lại là vùng đất nào lại có những sinh vật truyền thuyết, Lăng Tiêu có thể biết những thần thú này đều đọc từ sách của cổ nhân. Đây vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy hai con thần thú này. Cả hai con thần thú trên người đều mang đầy vết thương nhưng Ba Xà có vẻ vẫn còn nhiều sức lực, ngược lại bạch hổ đã bắt đầu kiệt sức trước ngực nó vết thương chảy ra máu đen cực kì chật vật. Ba xà tính cách tham lam thứ gì có thể thu hút nó để nó quyết tâm liều mạng với bạch hổ như vậy? Thân thể ba xà trên phần vảy rắn vì vuốt của bạch hổ sắt nhọn nhiều nơi đã chảy cả huyết phi thường thảm khốc. Một khắc sau đó vì đuối sức bạch hổ bị ba xà quấn thân, tiếng gầm thét bi ai vang vọng cả cánh rừng trong sát na đó như thiêu thân lao vào lửa bạch hổ dung hết sức cuối cùng của mình cắn vào phần bụng của ba xà. KHi chiến trường chỉ còn là một mãng tĩnh lặng Lăng Tiêu từ cây đại thụ chạy đến phương hướng đó cho dù sống hay chết bạch hổ đều là thần thú trên người đều là trân bảo hắn sẽ không bỏ qua.
Khi đến nơi Lăng Tiêu phát hiện một động phủ sau thân xác bạch hổ, một con tiểu hổ ở trong động phủ nó nhìn về Lăng Tiêu lại nhìn về phía hổ mẹ. Thì ra ba xà là muốn lấy tiểu hổ làm bữa ăn trong lúc bạch hổ tìm thức ăn ba xà liền tiến vào nhưng nó không ngờ bạch hổ lại về mau như vậy ngoài động huyệt chứa một viên châu. Viên châu này phát ra ánh sáng thuần khiết mà ôn hòa càng đến gần cảng cảm giác được bất phàm, Lăng Tiêu thu viên châu vào thất tinh tháp sau đó hắn trầm mặc nhìn mẫu tử bạch hổ. Năm xưa Lăng Tiêu là một kẻ không ý chí suốt ngày lêu lỏng nhưng cha của Tâm Nguyệt cũng là sư phụ hắn đã đưa hắn về núi dạy hắn đạo lý làm người, lúc đầu hắn oán trách người khắc khe với hắn đến khi trưởng thành hiểu biết rồi lại ra đi bẵn mười năm đến lúc bị hại những lời trong lòng vẫn không có cơ hội nói với ân sư. Nghĩ đến đây hắn tiến lại mẹ con bạch hổ, hổ mẹ giờ chỉ còn sức tàn thoi thóp, Lăng Tiêu mở miệng ta sẽ thay ngươi chăm sóc con ngươi nên ngươi hãy yên tâm ra đi trừ phi ta vong nếu không sẽ bảo đảm hắn đời này bình an. Bạch hổ thông linh nghe hiểu tiếng người nó trút mạnh một hơi cuối cùng rồi không động đậy nữa. Sau khi chôn bạch hổ, Lăng Tiêu ôm tiểu hổ vào lòng nói với nó ta và ngươi gặp nhau là duyên từ nay về sau chúng ta dựa vào nhau mà sống, một người một hổ tiến về hướng tây dần thoát ly khu rừng.