Chương 5: Khởi Đầu Mới

Luân Hồi Thánh Đế

Chương 5: Khởi Đầu Mới

Sáng ngày hôm sau khi bình minh ló dạng, trên con đường bên bìa rừng có một người đang hướng phía đông bước tới. Thân hình khá chật vật quần áo rách rưới điều đặc biệt là trên cổ người này có quấn một bộ long thú trắng nhưng nhìn kĩ lại thì ra là một con mèo lười nhác đang bám trên cổ người này chính là tiểu Bạch và Lăng Tiêu. Vì tiểu Bạch còn quá nhỏ nên chẳng ai nghĩ nó là thần thú bạch hổ mà chỉ là một con mèo trắng đáng yêu vô hại. Đi được nửa canh giờ Lăng Tiêu gặp được một nhóm mười người thợ săn, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Lăng Tiên gặp nhân tộc. Nghe bọn họ trò chuyện Lăng Tiêu kinh ngạc vì nghe hiểu, khuôn mặt không lộ ra biến hóa Lăng Tiêu cất lời:"Tại hạ là Lăng Tiêu đi xa nhà có việc vài hôm trước vì không biết nên tiến nhập khu rừng rậm này tao ngộ thú dữ may mắn không chết vừa may tìm được đường thoát ly khu rừng này. Không biết các vị có thể giúp đỡ hay không?" Người đứng đầu đoàn thợ săn nhìn Lăng Tiêu rồi thốt ra lời: " Huynh thật may mắn đổi lại người khác sợ là đã mất mạng, Vạn Thú Sâm Lâm này mãnh thú độc xà nhiều vô kể huynh có thể còn sống âu cũng là do phước đức tổ tiên để lại. Bọn ta phải lập một nhóm mười người mới dám tiến vào khu rừng này săn bắt. Chúng ta gặp nhau cũng là duyên nên Lăng huynh hãy cùng bọn ta về thôn đi, thôn bọn ta chỉ cách đây nửa canh giờ đi bộ thôi." Sau khi trò chuyện với Lăng Tiêu người thợ săn đầu lĩnh thông báo với mọi người kết thúc chuyến săn trên vai những người thợ săn đều là lợn rừng và có một con thú khá giống gà rừng nhưng rất to Lăng Tiêu vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Trên đường trở về Lăng Tiêu trò chuyện với A Tam. Người thủ lĩnh nhóm thợ săn là A Tam tính cách hiền lành chất phát, khuôn mặt có vài nét khắc khổ vì phải lo kế sinh nhai nhưng tính cách hào sảng, giọng nói A Tam mang theo vui vẻ vì gia đình có được bũa cơm no ấm. Đối với bọn họ Lăng Tiêu không nói lai lịch bản thân ra mà chỉ nói mình rời nhà đi xa phát triển nhưng gia mẫu mắc trọng bệnh nên phải ngày đêm trở về, Lăng Tiêu không muốn người không liên quan phải dính vào ân oán cá nhân của hắn vì có thể mang đến cho A Tam và nhóm người ngập đầu tai ương. Qua cuộc trò chuyện Lăng Tiêu biết được mình hiện tại ở Thiên Lâm đảo, đảo này rất lớn trên đảo được bao bọc bởi thanh trì để chống ại hải yêu, thôn của A Tam là Thanh Thạch trấn, đi tiếp ba ngày đường sẽ đến Thiên Lâm phủ cũng là nơi có cường giả tu chân bảo vệ đảo này. Chẳng mấy chốc đã đến Thanh Thạch trấn, đây là một thôn nghèo trong thôn này nhà A Tam cũng đã được tính là khá giả nhưng A Tam lại rất hay giúp đỡ mọi người nên ai ai cũng quý. Thê tử của A Tam là Ban tẩu khá vui vẻ tiếp đón Lăng Tiêu nghe A Tam nói về Lăng Tiêu lại càng khen ngợi Lăng Tiêu là hiếu tử. Con trai của A Tam là tiểu Lương lại khá hoạt bát khi nhìn thấy tiểu Bạch thì lại xoa đầu ôm vào lòng mặn dù kháng nghị không thích thì tiểu Bạch vẫn không thể vùng vẫy thoát ra. Nếu như biết đây là bạch hổ thì cả thôn chắc đã náo loạn rồi. Chẳng mấy chốc đã đến chiều tối Lăng Tiêu dùng cơm với gia đình A Tam nghe những câu chuyện săn bắt thường nhật rồi sau đó lại tạm biệt rồi về phòng mình. Trong lòng Lăng Tiêu chợt nghĩ: " Chẳng lẽ khổ cực như A Tam lại lương thiện chân chất khi có tài phú con người lại thay đổi như thập đại gia tộc. Hắn đã bao lần đối đầu với yêu thú trên bờ vực sinh tử nhưng hắn không sợ. Nhưng đến lúc tao ngộ truy sát hắn đã hiểu được cái đáng sợ nhất trên đời này chính là sự ấm lạnh của nhân tâm.
Đêm dài đằng đẵng, những hạt mưa tí tách rơi xuống tiểu Bạch vẫn như thường lệ làm một bữa no bụng rồi lại lăn ra ngủ. Đúng là một cuộc sống vô âu vô lo, Lăng Tiêu có cảm giác đây là nuôi mèo chứ chả phải là Bạch Hổ. Trong đêm Lăng Tiêu bắt đầu suy nghĩ mình nên bắt đầu tu luyện lại từ đâu linh hồn bản thân vì đạt tới thiên nhân cảnh sau đó lại được luân hồi thiên kinh chữa trị lại còn cường đại hơn xưa nhưng sử dụng linh hồn mà thân thể yêu đuối thì khả năng bị kích sát rất cao. Sau khi cân nhắc Lăng Tiêu quyết định mở ra Luân Hồi bí pháp tu luyện mà không tu luyện bổn môn công pháp vì hắn không chắc kẻ thù có truy sát đến Thiên Lâm đảo hay không. Điều quan trọng hơn là luân hồi quỷ đạo thần thuật có thể cứu Tâm Nguyệt. Đây là nghịch thiên chi thuật cướp đoạt linh hồn người chết trở lại nhân gian cũng tụ hồn phách đã tiêu tán trong thiên địa hợp nhất trở lại nhưng điều kiện vô cùng hà khắc. Linh hồn Mộng Tâm Nguyệt đã có định hồn châu bảo vệ ngoài lại có thất tinh tháp nên có thể tránh được cường giả từ linh hồn nàng mà tìm ra vị trí của Lăng Tiêu. Luân hồi thiên kinh hởi đầu lại nhân đạo, con người vốn từ phàm nhân mà tu hành nghịch thiên cải mệnh nếu muôn nghịch thiên phải nắm giữ trước nhất là nghịch thiên thân thể. Vì thế nhân đạo công pháp là luyện thể công pháp là bất diệt thiên kinh chia làm ba giai đoạn kim thân, thánh thể, thần thể. Tu luyện kim thân thân thể như bàn thạch thương thế mau lành, thánh thể giai đoạn xương cốt cứng cáp như thiết bích mà lại mềm dẻo cương nhu đều đủ, đến thần thể tu luyện lục phủ ngũ tạng đản sinh vô thượng thần lực sử dụng bất diệt thần quyền. Quyền kình phách thủng thiên, núi cao cũng bị phách thành đất bằng. So với công pháp này thì sức tàn phá của công pháp hỏa diệm đao của bản bôn chỉ là đứa con nít ba tuổi Lăng Tiêu càng thấy thiên kinh đáng sợ nhân tộc công pháp tối cao hắn không phải chưa nhìn qua nhưng hủy thiên diệt địa thế này thì thật đáng sợ chỉ mới tu luyện thân thể đã đáng sợ thế này thì các công pháp sau còn kinh khủng bao nhiêu. Khép lại suy nghĩ Lăng Tiêu bắt đầu tu luyện pháp quyết, kim thân yêu cầu không hà khắc chỉ cần máu yêu thú trước tu pháp quyết rồi lại vào vạn thú sâm lâm giết yêu thú tăng cường nhục thể. Nghĩ thông suốt Lăng Tiêu đặt lưng đi váo giấc ngủ để sáng hôm sau cùng A Tam săn bắt. Bước đầu của cứu Tâm Nguyệt đã thông, tâm tình hắn không khỏi được an ủi. Lăng Tiêu dần chìm vào giấc ngủ ngoài trời cơn mưa vẫn rả rít không ngừng.