Chương 4: Biến Cố

Luân Hồi Thánh Đế

Chương 4: Biến Cố

Ôm tiểu hổ trong lòng, Lăng Tiêu nhẹ nhàng cất lời: " Mẹ ngươi trước khi ra đi giao ngươi cho ta trên cõi đời này thân nhân của ta cũng chẳng còn ai, ngươi là bạch hổ thì gọi ngươi là tiểu Bạch vậy. Từ nay về sau ta là thân nhân của ngươi ". Như hiểu được tiểu Bạch lấy đầu mình cọ cọ vào ngực Lăng Tiêu, vì có tiểu Bạch đi khỏi rừng không khó khăn như ban đầu nữa, một phần khí thế của thần thú nên độc xà, thú dữ không dám đến gần. Đến buổi chiều hắn cùng tiểu Bạch săn một đầu lợn rừng, tuy còn nhỏ nhưng tiểu Bạch đã có thể chập chững săn mồi nhưng vì heo rừng hung hãn nên cả hai cũng phải khá vất vả. Trời thấm thoắt đã tối, Lăng Tiêu nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt. Lưỡi dao đá được mài sắc được Lăng Tiêu dùng cắt thịt chuẩn bị nướng, thời gian dần trôi qua chẳng mấy chốc trời đã tối, thịt cũng bắt đầu chín, từng đợt mùi hương thơm ngát truyền vào không khí. Vốn tiểu Bạch vẫn ngồi ngoan ngoãn đôi mắt tròn vẫn ngắm theo thủ pháp điệu nghệ của Lăng Tiêu nhưng dần dà mùi hương quá hấp dẫn tiểu Bạch không nằm lười biếng nhìn thịt nướng nữa mà ngồi lên nhìn chằm vào thịt đang tỏa mùi hương đến cả nước miếng cũng sắp chảy ra.
Nhìn tiểu Bạch dáng vẻ tham ăn đến đáng thương Lăng Tiêu cười cười, nhìn lớp da vàng óng hắn cắt cho tiểu Bạch. Vốn đã đợi lâu phần thịt vừa được cắt ra, tiểu Bạch cũng chẳng sợ nóng lao vào nhai ngấu nghiến, chẳng mấy chốc phần thịt đã hết, như vẫn chưa đã thèm, hai mắt tiểu Bạch nhìn về phần đùi đang ăn dở của Lăng Tiêu quệt miệng tỏ vẻ muốn ăn thêm. Nhìn dàng vẻ tham ăn của tiểu Bạch hắn cắt một phần thịt khác rồi ném cái đùi ăn dở về phía tiểu Bạch. Sau buổi ăn uống, tiểu Bạch thỏa mãn rồi dựa vào Lăng Tiêu ngủ, tiếng lách tách bủa bếp lửa hòa vào sự im lặng của đêm tối càng tang thêm sự vắng lặng. Những hồi ức tốt đẹp luôn ngắn ngủi, bên lửa trại năm xưa tám vị sư huynh của hắn sẽ cùng Tâm Nguyệt ăn thịt uống rượu vui vẻ cùng nhau. Nhưng hiện tại bên cạnh hắn chỉ còn tiểu Bạch, Tâm Nguyệt vẫn hôn mê trong thất tinh tháp không có biện pháp cứu tỉnh, các vị sư huynh không biết ra sao còn có cả sư phụ lão nhân gia người khi hay tin hắn và Tâm Nguyệt không còn thì người có tái phát thương thế không? Sư phụ Lăng Tiêu là Thiên Phong lão nhân, một trong ngũ đại trưởng lão của Thái A thần tông, năm xưa đại chiến yêu tôn ba ngày ba đêm cả hai trọng thương nên những năm này các sư huynh luôn luôn thuốc thang để duy trì sức khỏe cho người. Thương thế của sư phụ nghiêm trọng nên Lăng Tiêu mới ra đi chống lại yêu tộc cũng là tìm thiên kinh để từ thiên kinh tìm cách chữa trị cho sư phụ, mỗi lần thương thế phát tác thân người như ngâm trong hàn băng ngàn năm.
Từng dòng suy nghĩ thổn thức cứ quấn lấy tâm trí hắn, đêm dần chìm sâu vào hắc ám hắn triệu hồi thất tinh tháp từ đan điền, tiến vào tháp hắn cẩn thận bước vào tầng đầu rồi lại tiến lên tầng cao nhất, nơi băng sương này lạnh thấu tâm can nhưng tiếu ý trên khuôn mặt vẫn không thay đổi giang tay sờ vào khuôn mặt giai nhân, bàn tay run rẩy, khi đối mặt kè thù tay không run tâm không gợn sóng nhưng giờ đối mặt giai nhân ngủ say vì cái gì lại run rẩy? Là hổ thẹn, nuối tiếc hay lại là đau khổ. Trong lúc suy tư thì viên ngọc tìm trong động phủ tiểu Bạch lại tự động bay ra ngoài vốn linh hồn của Mộng Tâm Nguyệt rất yếu ớt chỉ còn lại một tia tàn hồn nhưng viên châu kia lại từ thân thể Mộng Tâm Nguyệt hút sợi tan hồn ấy ra. Nhìn thấy việc này Lăng Tiêu muốn huy động thất tinh tháp trấn áp viên châu này nhưng bất lực. Hắn thà phá vỡ bản mệnh pháp bảo để hủy viên châu này để bản đảm an toàn cho Mộng Tâm Nguyệt cho dù linh hồn tổn thương. Năm xưa lúc đúc bản mệnh pháp bảo mọi người đều tạo ra pháp bảo công kích duy chỉ có Lăng Tiêu đúc ra thất tinh tháp có thể chứa linh hồn cực kỳ trân quý nhưng vì là phòng mệnh pháp bảo nên không ai đánh giá cao. Linh hồn bất diệt thì vẫn có thể tái sinh nhưng nếu linh hồn tan biến thì chắc chắn tan biến khỏi thiên địa ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có. Hiện tại với pháp lực mất hết của mình Lăng tiêu chỉ có thể kích phát linh hồn lạc ấn trong pháp bảo tự bạo oanh bạo viên châu kia tới khi khôi phục thực lực lại đúc tháp.
Nhưng nếu oanh tháp sẽ gây nguy hiểm cho thân xác Tâm Nguyệt nghĩ vậy hắn chuyển giường hàn ngọc và Tâm Nguyệt ra ngoài sau đó hắn kích phát lạc ấn. Từng ngôi sao trên đồ đằng thất tinh sáng rực đến phút tối hậu cuối cùng, ngôi sao thứ bảy sắp phát sáng năng lượng trùng động thì từ hạt châu kia vốn dĩ là tàn hồn mỏng chỉ như một làn khói như có như không thì tại lúc này trong viên châu ngưng tụ thành thân hình của Mộng Tâm Nguyệt rồi lại dung nhập vào thân ảnh của nàng. Lăng Tiêu không thể tin vào mắt mình tang hồn thì thân ảnh rất mờ nhạt nhưng từ viên châu vừa rồi nhập vào lại thân thể Mộng Tâm Nguyệt lại là nhất phách. Phải biết muốn cô đọng linh hồn một người cực kì gian nan nếu không có pháp bảo dưỡng hồn phụ trợ thì cho dù có công pháp thì cũng linh hồn cũng sẽ thất tán trong thiên địa nếu có thức tỉnh cũng sẽ không có tri thức. Pháp bảo có thể cô đọng linh hồn thế này ngoại trừ định hồn châu trong truyền thuyết nhưng không phải nó đã biến mất trong đại chiến nhân yêu ngàn năm trước, độ khốc liệt của trận chiến này sử sách ghi lại cực kỳ thảm liệt viên định hồn châu này là của một vị nhân tộc đại năng cực kỳ khủng bố là Trấn hồn thiên sư. Ông sử dụng viên châu này dung hợp linh hồn trấn sát số lượng lớn đại quân yêu tộc nhưng sau đó vị thiên sư này vì nghịch thiên bảo vật mà tao ngộ ám toán ngã xuống từ đó định hồn châu thất tung. Định hồn châu ngoài khả năng tỏa hồn trấn áp kẻ địch thì có thể hoàn hồn và dưỡng hồn nên nhân tộc càng trên đà thắng lợi ma yêu tộc dần yếu thế nên sau cùng yêu tộc liều mạng vây giết làm trấn hồn thiên sư ngã xuống. Nhưng vì sao định hồn châu lại xuất hiện nơi này vùng đất này lại là nơi nào lại xuất kiện bảo vật đáng sợ thế này. Xác định mọi thứ an toàn Lăng Tiêu vận chuyển mọi thứ lại như cũ vì không biết linh hồn Tâm Nguyệt xảy ra vấn đề gì nữa không nên Lăng Tiêu đặt định hồn châu vào lòng bàn tay Tâm Nguyệt. Nhìn tử y thiếu nữ ngủ say, hắc cẩn thận sờ vào mặt nàng như trân bảo, hiện tại nhất phách vẫn có khả quan cứu tỉnh nàng hơn là một sợi tàn hồn. "Tâm Nguyệt ta nhất định sẽ cứu tỉnh nàng! " Lăng Tiêu thốt ra lời. Rời khỏi thất tinh tháp trời đã gần sáng một ngày mới lại bắt đầu. Tiểu Bạch vẫn ngủ say, động tĩnh tối đêm qua như thế mà tiểu tử này vẫn ngủ ngon như thế Lăng Tiêu thật bội phục.