Chương 18: Có gì đó không đúng.

Luân Hồi Chi Chủ

Chương 18: Có gì đó không đúng.

Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại nữa tháng trôi qua, lúc này Tử Yên thương thế đã khôi phục, hơn nữa tháng, thực lực của hắn cũng tăng nhanh như gió, [Thái ất huyền mộc quyết] đã bị hắn tăng lên tới linh phẩm công pháp, hắn tu luyện tốc độ tăng lên gấp hai không chỉ, đồng thời tu tu vi của hắn cũng có tăng lên tới Chân mạch cảnh sáu tầng, đạt tới Trung thiên vị giai đoạn, hắn đã đã thông thiên nhãn chân mạch, thị lực tăng nhiều, dùng mắt thường nhìn xa ba bốn dặm là chuyện bình thường, nữa tháng này, [Vô ảnh sát] cũng bị hắn không ngừng hoàn thiện, lúc này đây hắn chỉ đưa một số tăng lên tốc độ võ kĩ, dung nhập vào [Vô ảnh sát] trong, theo hắn ' Thiên hạ võ công, duy nhanh không phá ', nếu như hắn toàn lực thi triển [Vô ảnh sát] tốc độ sẽ tăng mười lần không chỉ, đây là một cái khổng bố tăng phúc, nếu như phân loại ra uy lực, như vậy hắn [Vô ảnh sát] cũng đã hơn một chút huyền giai võ kĩ, chỉ là không giống công pháp, huyền giai võ kĩ chỉ có chân hải cảnh mới có thể tu luyện.

Nữa tháng này hắn cũng ra ngoài nghe ngóng một chút Nam Hoang Thành tin tức, tin tức không tốt đẹp cho lắm, phủ thành chủ bị ba gia tộc lớn tiêu diệt, ba đại gia tộc cũng tổn thất nặng nề, Nam Hoang Thành Lý gia với sự trợ giúp của Vạn Bảo Các thu mua lại phủ thành chủ sản nghiệp, một lần hành động trở thành Nam Hoang Thành thứ tư đại gia tộc, trong này được lợi nhiều nhất phải nói đến Vạn Bảo Các.

Biết được tin tức này, Tử Yên cô nàng dù có chuẩn bị, nhưng vẫn thương tâm một hồi lâu, đối với cái này,Vô Danh cũng không biết làm sao an ủi, chỉ hi vọng thời gian đi qua mọi việc sẽ bình thường trở lại.

Lúc này đây, Vô Danh chính là từ bắc sơn thôn trở lại sau núi hang động, nhưng không thấy Tử Yên đâu.

Hắn thần sắc hơi cuống lên, la to: '' Tử Yên, ngươi đâu rồi ''.

Không nghe thấy ai trả lời, hắn chạy vào trong thạch thất thì thấy trên bàn đặt một phong thư, thấy phong thư, hắn cũng thở dài một hơi, Tử Yên là tự mình rời đi, mà không phải bị bắt đi, lật ra trong tay phong thư, bên trong là một hàng chữ nhỏ: '' Xin lỗi Vô Danh đại ca, vì ra đi mà không chào tạm biệt, huynh cũng biết thân thế của ta, cũng biết ta còn thù nhà phải báo, ta cũng không thể đưa vào đại ca mãi được, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, còn đại ca ân cứu mạng, đợi báo được thù, ta sẽ quay trở lại báo đáp. Đúng rồi, lần trước huynh lợi dụng lúc chữa thương, xem thân thể của ta, còn đụng vào ngực của ta nữa chứ, những chuyện này ta biết hết đó, lần sau trở lại ta sẽ tính sổ với huynh, hẹn gặp lại, Vô Danh đại ca ''.

Khép lại bức thư, hắn trong lòng phức tạp đến cực điểm, cuối cùng chỉ có thể thở dài, hắn biết, Tử Yên cô nàng tuy rằng bề ngoài nhu nhược, nhưng trong nội tâm quật cường đến cực điểm, hắn chỉ hi vọng cô nàng có thể mau chóng báo được thù.

Ra khỏi hang động, mang theo một chút vắng lặng tâm tình, hắn trở lại bắc sơn thôn, vốn hắn định đi Vân vụ sâm lâm rèn luyện một phen, nhưng biến cố xảy ra quá nhiều, khiến hắn trì hoãn thời gian, bây giờ không có gì vướng bận, hắn cũng nên tiếp tục lịch lãm hành trình.

Trở về bắc sơn thôn, nghe bên đường tiếng ồn ào, hắn quay lại nhìn, đúng là mấy người thiếu niên đang đánh nhau, làm hắn bất ngờ là, trong đó lại có Từ Hạo, bây giờ Từ Hạo là Chân mạch cảnh tầng hai, nếu như hắn nhớ không lầm thì Từ Hạo là cửu phẩm không thuộc tính thể chất, vậy mà chưa đầy một tháng tu luyện đến Chân mạch cảnh tầng hai, thật làm cho người bất ngờ.

Cùng Từ Hạo đối chiến, là Quách Lỗ hai cái chân chó, hai người đều là thất phẩm tư chất, tu vi đều là Chân mạch cảnh tầng ba, hai người liên thủ nhưng lại cùng Từ Hạo đánh không phân cao thấp, điều này hắn cũng có chút bất ngờ.

Xung quanh các thiếu niên, bây giờ đã nghị luận ầm cả lên, có một thiếu niên vẽ mặt khoa trương nói rằng: '' không phải chứ, Hạo phế vật mà lại cùng Báo ca với Ngưu ca chống lại, ta không nhìn lầm chứ, hắn không phải cửu phẩm tư chất sao, sao bây giờ lại là Chân mạch cảnh tầng hai ''.

Bên cạnh hắn một thiếu niên khác nói rằng: '' ngươi thì biết cái gì?, một tuần trước ta thấy tên này Chân mạch cảnh còn chưa đạt tới, bây giờ đã Chân mạch cảnh tầng hai, chắc chắn là đã uống thiên tài địa bảo gì?, nên mới gia tăng tu vi, loại này dựa vào thiên tài địa bảo đột phá, dù tu vi có cao hơn đi nữa, thì cũng là một phế vật '', thiếu niên tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng nói tràn đầy ghen tị, một cửu phẩm tư chất, có tư cách gì tu vi cao hơn bọn hắn.

Nghe thiếu niên nói như vậy, bên cạnh hắn một người khác, phản bác lại: '' Ta thấy hắn vượt cấp khiêu chiến, đây rõ ràng là một thiên tài, sao có thể là thế được ''.

Đang lúc các thiếu niên nghị luận ầm ĩ thời điểm, chiến đấu đã đến hồi gây cấn, đang chiến đấu với Hổ Báo và Trâu Bò bất phân thắng bại Từ Hạo, đột nhiên bộc phát, khí thế đột nhiên tăng mạnh, thình lình đạt tới Chân mạch cảnh ba tầng, nhất thời bộc phát ra một quyền đem Hổ Báo và Trâu Bò đánh bay.

Bay xuống đất hai người, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, quay người rời đi, trước khi đi còn không quên một câu ngoan thoại: '' Từ Hạo, ngươi dám đả thương bọn ta, Quách ca sẽ không bỏ qua cho ngươi! ''.

Nghe nói như vậy, Từ Hạo khinh thường nói một tiếng: '' Hừ, ta sẽ tự tìm hắn tính sổ, một tuần sau tế tổ, ta sẽ khiêu chiến hắn ''.

Lúc này xung quanh thiếu niên, đã nổ tung lên, có người không nhìn được kinh hô: '' Thắng, hắn vậy mà thắng, đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết trong chiến đấu đột phá sao?, một tuần sau, thật chờ mong, không biết hắn có thể cùng Quách ca một trận chiến ''.


'' Hừ, Quách ca chính là lục phẩm tư chất, sao có thể cùng tên phế vật này, so sánh, cùng với Quách ca so sánh, chỉ có thể là tứ phẩm tư chất Vô Danh mà thôi ''.

'' Ngươi đừng quên, Vô Danh dù sao cũng là từ bên ngoài nhặt về, hắn cũng không phải trong thôn người, sao có thể tham gia tế tổ được chứ ''.

Nhìn cảnh này, Vô Danh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là cái gì không đúng, hắn cũng đem chuyện này bỏ qua một bên.

Hơi tiến lên, một chút, Vô Danh đối với Từ Hạo nói: '' chúc mừng ngươi tu vi tiến nhanh, Phúc bá biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng, một tuần sau nếu ngươi không nắm chắc, có thể nói với ta một tiếng ''.

Nghe Vô Danh nói như vậy, Từ Hạo khuôn mặt lạnh nhạt, nói: '' chuyện tuần sau ta tự có nắm chắc, không cần ngươi quan tâm ''.

Nghe hắn nói vậy, Vô Danh lông mày hơi nhíu một cái, nhưng không có để trong lòng, hắn quan tâm Từ Hạo, chỉ vì hắn là Phúc bá cháu, nếu không có Phúc bá, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.