Chương 24: Cường giả quyết đấu.
Tự múc cho mình một chén canh, Vô Danh cũng không cấm cảm thán, Vân Vụ rừng rậm đúng là tài nguyên phong phú, chỉ dùng một ngày là hắn đã đột phá Chân mạch cảnh tầng bảy, chỉ là Vô Danh thắc mắc là, như vậy phong phú tài nguyên địa điểm, tại sao lại không có một bóng người.
Vô Danh không biết là, Vân Vụ rừng rậm đi vào người, Chân mạch cảnh đi vào đây chính là thập tử nhất sinh, chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị vẫn lạc, còn Chân hải cảnh đi vào ba người, sẽ có hai người táng thân nơi đây, đối với Ngự không cảnh mà nói, trong đây tài nguyên lại không có tác dụng gì, nếu có đi chăng nữa, thì chắc ở Vân Vụ rừng rậm nơi sâu xa nhất, nơi đó ngay cả một số Pháp Tướng cảnh đi vào cũng chết, cho nên nơi đây rất ít người qua lại.
Đang lúc hắn đang ăn, thì cảm giác nơi sâu xa truyền đến khủng bố khí tức, một mạnh mẽ khí tức từ đằng xa truyền đến, Vô Danh không dám nhiều suy nghĩ, thu dọn phía trước vật phẩm, không giám có chút giữ lại, Tinh Thần Lĩnh vực bao phủ toàn thân, thu liếm toàn thân hơi thở, tìm một thô to đại thụ núp phía sau.
Oanh! Oanh! Long! Khủng bố chấn động từ phương xa truyền đến, mặt đất ầm ầm rung động, nương theo đó là một hỏa hồng sắc ánh sáng cùng một băng lam sắc ánh sáng tại không trung bay vọt, hai đạo ánh sáng đụng vào nhau, trong không khí nhấc lên khổng lồ sóng khí, sóng khí nơi đi qua, phía dưới bị san thành bình địa, khủng bố dư âm, làm Vô Danh kinh hãi không thôi.
May mắn núp ở khá xa, nên dư âm lan không đến hắn, nếu không không chết cũng phải bị lột da, hơi ngẫng đầu lên, lúc này hắn mới thấy rõ ràng phía trên là một mặc hỏa hồng sắc trang phục cô gái một mặc băng lam sắc trang phục hai cô gái xinh đẹp.
Hai người ngự không mà đứng, khủng bố khí cơ trên thân thể hai người, áo đỏ cô gái quanh thân bốc lên hừng hực ngọn lửa, như phần thiên chi hỏa, xung quanh người nàng không khí vặn vẹo, vậy mới biết nhiệt độ sao mà kinh khủng, áo lam cô gái không có như vậy thanh thế, quanh thân nàng dâng lên xanh biếc ánh sáng, phía trên truyền đến tĩnh mạch vắng lạnh khí tức, quang hoa chiếu lên người nàng, như mộng như ảo, phảng phất như Quảng Hàn Cung tiên tử, đẹp không sao kể xiết.
Nhưng đẹp đã bên trong lại dấu kinh người sát cơ, chỉ thấy áo lam cô gái ra tay trước, xanh biến ánh sáng quanh thân nàng hội tụ, hóa thành một vầng trăng khuyết hư ảnh, một cỗ lạnh lẽo thê lương khí tức từ hư ảnh bên trong truyền ra, môi đỏ khẽ nhếc, cô gái áo lam đưa tay ra, đạo kia hư ảnh hướng về cô gái áo đỏ chém tới.
Tàn Nguyệt!.
Nhìn thấy như vậy, cô gái áo đỏ không cam lòng yếu thế, quanh thân ngọn lửa hội tụ tại nàng sau lưng, hóa thành một đôi dài tới mười lăm mét, thiêu đốt hừng hực ngọn lửa cánh chim, cánh chim co lại, đem nàng bao lại bên trong.
Thái Dương Chi Dực!.
Phá không mà đến hư ảnh đụng vào hỏa hồng cánh chim, nổ tung lên hóa thành đầy trời ánh sáng, như lưu tinh hỏa vũ, trút xuống đại địa, trên đất lưu lại từng cái hố to.
Nơi xa xem chiến vô danh sắc mặt hơi trắng, hắn nơi này cũng bị dư âm lan đến, tuy rằng được Tinh Thần Lĩnh vực bảo hộ, tình huống không đáng ngại, nhưng cũng không dễ chịu gì.
Lúc này hỏa dực mở ra, ở bên trong cô gái áo đỏ không bị chút nào tổn thương, nàng hơi tiến về phía trước, sau lưng nàng cánh chim đập mạnh, nhất thời phía trước sóng lửa dâng trào, hóa thành một ngọn lửa bảo táp, hướng về cô gái áo lam cuốn tới.
Thái Dương Phong Bạo!.
Nhìn thấy lao nhanh mà đến phong bạo, cô gái áo lam thần sắc không thay đổi, như ngọc ngón tay hơi điểm về phía trước, xung quanh màu xanh ánh sáng tại nàng ngón tay hội tụ, hóa thành một vòng trăng tròn, đưa nàng bảo vệ.
Mãn Nguyệt!.
Thanh thế cuồn cuộn phong bạo, rơi vào vòng trăng tròn trong, đột nhiên vô thành vô thức tầm đó, biến mất không thấy gì nữa, thấy như vậy kết quả, cô gái áo đỏ không ngoài ý muốn, vừa nãy giao phong, nhìn như uy lực vô cùng, nhưng đối với các nàng tới nói, cũng chỉ là thăm dò chiêu thức mà thôi.
Nàng cũng không tiếp tục ra tay, hai người thực lực gần như nhau, đã tranh đấu nhiều năm nhưng vẫn bất phân thắng bại, với lại bây giờ không phải lúc người chết ta sống.
Nhìn trước mắt áo lam nữ tử, cô gái áo đỏ trầm giọng nói: '' Huyễn Nguyệt Vương, thức thời hãy giao Nhật Nguyệt Thánh Lệnh ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách khí! ''.
Nghe như vậy, cô gái áo lam lạnh rên một tiếng: '' không khách khí?, ngươi không khách thì làm gì được ta?, Diệu Nhật Vương, Nhật Nguyệt Bí Cảnh chính là chúng ta Nhật Nguyệt Thánh Giáo gốc gác chỗ, ngươi muốn một mình hưởng chỗ tốt, không có dễ như vây đâu! ''.
Nghe như vậy, cô gái áo đỏ Diệu Nhật Vương con mắt hơi lạnh, nhưng giọng nói hòa hoãn xuống: '' Nhật Nguyệt Bí Cảnh tài nguyên có hạn, không đủ để hai người chúng ta đột phá cái kia cảnh giới, như vậy đi, ngươi không phải muốn chúng ta hai tông hợp nhất sao, chỉ cần ngươi giao Nhật Nguyệt Thánh Lệnh cho ta, của ta hai tông môn việc, từ nay cho ngươi xử lý ''.
Cô gái áo lam Huyễn Nguyệt Vương trên mặt hiện lên chế giễu thần sắc: '' Hừ, hai tông hợp nhất, nói thì dễ nghe, nếu để ngươi đột phá kia cảnh giới, đến lúc đó ta Huyền Nguyệt Tông còn có địa vị gì? ''.
Nghe như vậy, Diệu Nhật Vương trầm mặt xuống, trên mặt nàng hiện ra không kiên nhẫn thần sắc, khủng bố ánh lửa tụ tập tai nàng quanh thân, tạo thành một mảnh hỏa hải, cố nén ra tay kích động, nhìn trước mắt Huyễn Nguyệt Vương, trầm giọng nói ra: '' Vậy ngươi muốn thế nào? ''.
Nhìn thấy Diệu Nhật Vương dâng lên khí thế, Huyễn Nguyệt Vương lông mày xinh đẹp hơi nhíu một cái, chợt quanh thân nàng thanh quang rũ xuống, đưa Diệu Nhật Vương khí thế chặn ở bên ngoài, thần sắc của màng lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói ra: '' Rất đơn giản, chỉ cần Nhật Nguyệt Bí Cảnh lợi ích chia đều là có thể, Nhật Nguyệt Bí Cảnh thần bí vô cùng, ngay cả chúng ta tông môn cũng không rõ lai lịch, bên trong đồ vật, tuyệt đối đủ hai người chúng ta đột phá cái kia cảnh giới ''.
'' Hừ, vậy phải xem ngươi bản lĩnh rồi! '', nói xong nàng hai tay nâng lên, bàn tay xòe ra, như nâng lên cả bầu trời, quanh thân nàng ngọn lửa như bị triệu tập, hướng nàng hai tay tụ tập tới, chẳng mấy chốc, xung quanh nàng ngọn lửa không thấy gì nữa, lúc này, trong tay nàng là một to bằng nắm đấm hỏa hồng sắc ngọn lửa, tuy chỉ to bằng nắm đấm, nhưng ngọn lửa uy thế kinh người, xung quanh không gian bị thiêu đốt vặn vẹo, lúc này Diệu Nhật Vương đưa tay ra, ngọn lửa biến thành một đạo lưu tinh, kéo thật dài hỏa vĩ, hướng Huyễn Nguyệt Vương đập tới.
Diệu Nhật Lưu Tinh!.
Nhìn thấy uy thế kinh người lưu tinh, Huyễn Nguyệt Vương thần sắc không thay đổi, ung dung lạnh nhạt, nàng hai tay ôm trước ngực, mười ngón tay liên tục vũ động, rung đông tầm đó, hình như phù hợp nào đó thiên địa tiết tấu, chỉ thấy nàng thân hình dần dần trở nên mơ hồ, phảng phất như hư ảo, đứng yên tầm đó, lại cho người ta một loại không chân thực cảm giác, đứng ở bên cạnh nhưng dường như xa không thể với tới.
Huyễn Nguyệt!.
Nóng bỏng lưu tinh, xẹt qua nàng mờ ảo thần hình, nhưng vô pháp lưu lại trên người nàng bất kỳ vết thương, nó chỉ có thể tiếp tục kéo dài, truy lạc xuống đại địa.
Oanh! Oanh! Nóng bỏng lưu tinh trút xuống đại địa, nhấc lên một đám mây hình nấm, khủng bố sóng nhiệt khuết tán, đưa hai cây số trong vòng san thành bình địa.