Chương 25: Thiên Nguyên Tinh.

Luân Hồi Chi Chủ

Chương 25: Thiên Nguyên Tinh.

Núp ở đằng xa Vô Danh, lúc này chính là đau khổ chống đở trận này dư âm, một bên đem chuyện này tất cả thu vào mắt, nghe hai người nói chuyện, hắn trong lòng kinh hãi, nhất là hai người tự xưng là Vương, làm hắn thật lâu chấn động, phải biết, thế giới này đẳng cấp sâm nghiêm, chỉ có Vạn Tượng Cảnh, mới có tư cách tự xưng là Vương, đây là một loại vinh quang cũng là đại biểu thân phận, nhất là các nàng đề cập đến cảnh giới kia, càng làm cho hắn kinh hãi.

Tại Chính Dương Đại Lục, tông phái chia làm cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất, từ cửu phẩm đến thất tông phái, được gọi là hạ phẩm tông phái, bên trong tông, phải có Ngự không cảnh cường giả tọa trấn, như vậy tính ra, từ lục phẩm đến tứ phẩm môn phái, cần có Pháp Tướng cảnh đại năng, từ tam phẩm đến nhất phẩm tông phái, cần Vạn Tượng Cảnh Vương giả tọa trấn.

Nhưng tại Chính Dương Đại Lục, còn có một thế lực siêu nhiên, đó là Chính Dương Thánh Địa, Chính Dương Thánh Địa chính là Chính Dương Đại Lục chúa tể, nó quyết định toàn bộ đại lục bố cục, địa vị của nó độc tôn không ai có thể lay chuyển, mà nó có được địa vị như vây nguyên nhân, chính là nó có được siêu việt Vạn Tượng Cảnh siêu cấp cường giả tọa trấn.

Hai người này nhìn như tuổi không lớn lắm, nhưng lại có Vạn Tượng Cảnh tu vi, lại có siêu việt Vạn Tượng Cảnh tư cách, điều này cũng làm hắn ý thức được nhân ngoại hữu nhân, trước kia có chút thành tựu mà hơi tự đại tâm tình thu liếm lại.

Lúc này đây, phía trên chiến đấu đã vào giai đoạn gây cấn, Diệu Nhật Vương chiêu số uy lực phi phàm, mỗi một lần ra tay biển lửa cuồn cuộn, có thể nói phần thiên nấu hải, trái lại, Huyễn Nguyệt Vương chiêu thức không có kinh người uy thế, nhưng huyền ảo không gì sánh được, những chiêu đó Vô Danh cũng nhìn không ra đầu mối, chiến đấu đến lúc này hai người cũng khó phân thắng bại.

Diệu Nhật Vương thần sắc lạnh xuống, nàng lúc này đã mất hết kiên nhẫn, hơi phất tay, xung quanh người nàng biển lửa như bọt biển bốc hơi, biến mất không thấy gì nữa, nhìn trước mắt Huyễn Nguyệt Vương, gằn từng chữ nói ra: '' Huyễn Nguyệt Vương, đã ngươi không giao ra Nhật Nguyệt Thánh Lệnh, thì đừng trách ta không khách khí! ''.

Nói xong, nàng cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, đưa tay ra, tự như từ trong hư không bắt lấy thứ gì đó, chỉ thấy xung quanh nàng lóe lên bạch sắc quang mang, những bạch sắc ánh sáng tại xung quanh nàng bay lượn, chiếu trên người nàng. Diệu Nhật Vương dáng người nóng bỏng, tuy rằng không ăn mặc hở hang, nhưng cả người khí chất lại tràn đầy vũ mị và quyến rũ cảm giác, nhưng lúc này đây, tại bạch sắc ánh sáng chiếu xuống, nàng vũ mị và quyến rũ không thấy gì nữa, mà chỉ còn lại thần thánh và cao quý khí chất.

Nàng Diệu Nhật Vương tôn xưng không phải không có nguyên do, nàng tu luyện chính là Thái Dương Chi lực, mà Thái Dương không chỉ ẩn chứa hỏa diễm, mà còn chứa quang minh, lúc này đây, nàng chính là sử dụng Quang Minh lực lượng.

Nàng thân hình hơi động, quanh thân nàng bạch sắc ánh sáng hướng về nàng đỉnh đầu trên tụ tập, hóa thành một bạch sắc cự kiếm, thanh kiếm dài tới hai mươi mét, không có chuôi cầm, chỉ có sắc bén lưỡi kiếm, kiếm trên thân từng cái phù văn lóe lên rồi biến mất, nàng tâm niệm hơi động, thanh kiếm một phân thành hai, hai phân thành bốn, chẳng mấy chốc, xung quanh nàng đã có hàng ngàn hàng vạn thanh kích cở bình thường thanh kiếm, những thanh kiếm này sau lưng nàng tụ tập, hóa thành một mảnh kiếm hải dương, nàng ngón tay chỉ ra, ngàn vạn thanh kiếm đồng thời lao ra, hóa thành lít nha lít nhít lưu quang, đánh thẳng về phía Huyễn Nguyệt Vương.

Quang Minh Kiếm Vũ!.

Nhìn trước mắt kiếm vũ, Huyễn Nguyệt Vương thần sắc thủy chung không thay đổi, nàng thần sắc luôn luôn bảo trì lạnh nhạt, trong miệng nàng phát ra một kì lạ âm tiết, cổ xưa và khó hiểu. Đột nhiên, quanh thân nàng bốc lên nhàn nhạt hàn ý, của nàng đen nhánh mái tóc toát ra lam sắc ánh sáng, vốn đen nhánh mái tóc từ từ chuyển thành màu lam, của nàng đôi mắt cũng biến thành lam sắc, đặc biệt là của nàng trên trán, thình lình xuất hiện một vùng trăng khuyết đồ án, lúc này đây, tràn đầy trong trẻo lạnh lùng nàng phảng phất hóa thành một tòa băng sơn, không người có thể tiếp cận.

Đối với phá không mà đến mưa kiếm, Huyễn Nguyệt Vương thần sắc không thay đổi, trên trán nàng khuyết nguyệt ấn kí bắn ra màu lam ánh sáng.

Ánh Nguyệt!.

Tại màu lam ánh sáng nơi đi qua, những lưu quang trường kiếm bị hòa tan, bốc hơi không thấy gì nữa, một số tránh khỏi trường kiếm rơi xuống đất, tại đại địa đục ra kinh khủng hố to, mặt đất lúc này bị đục trăm ngàn lổ.

Không dừng lại ở đó, Huyễn Nguyệt Vương vươn tay ra, một cỗ hàn khí tại nàng trên tay tụ tập, hóa thành một băng tuyết hoa sen, nàng ngón tay nhẹ nhàng một điểm, băng tuyết hoa sen không trung truy lạc, hướng về phía Diệu Nhật Vương đánh tới.

Thái Âm Băng Liên!.

To bằng nắm tay băng liên, tại rơi về phía Diệu Nhật Vương lúc đó, môt cỗ khủng bố ba động truyền ra.

Oanh! Ầm! Ầm! Tai cách Diệu Nhật Vương chưa tới hai mươi mét tầm đó, băng liên ầm ầm nổ tung, kinh người hàn khí hướng về bốn phương tám hướng kết tán, xung quanh hai dặm biến thành một cái băng tuyết lĩnh vực.

Băng mù dần dần tiêu tán, đứng giữa trận nổ tung Diệu Nhật Vương biến mất không thấy gì nữa, đột nhiên, giữa không trung bạch quang bắt đầu tụ tập, hóa thành Diệu Nhật Vương dáng dấp, nàng lông tóc không tổn hao gì, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên vừa nãy ăn không nhỏ thiệt thòi.

Huyễn Nguyệt Vương không có tiếp tục ra tay, chì là đứng ở đó, lạnh nhạt mở miệng: '' bây giờ có thể nghe ta nói được chưa ''.

Diệu Nhật Vương không nói gì, chỉ là giương mắt nhìn nàng, thấy như vậy, Huyễn Nguyệt Vương ánh mắt nhìn xa xăm một chút, như đang nhớ lại chuyện gì.

Một hồi lâu sau, nàng mới bắt đầu mở miệng, dùng một loại như mộng ảo thanh âm truyền ta: '' Một ngàn năm trước, đại lục này không phải gọi là Chính Dương Đại Lục, mà là Nhật Nguyệt Đại Lục, chúng ta Nhật Nguyệt Thánh Giáo chính là đại lục này chúa tể, ở chúng ta dưới sự thống trị, đại lục này phát triển mạnh mẽ, ở nơi này Thiên Nguyên Tinh củng xếp số một số hai ''.

'' Nhưng một ngàn năm trước, một biến cố bất ngờ xảy ra, Thiên Nguyên Tinh bổn nguyên xuất thế, cả Thiên Nguyên Tinh rơi vào gió tanh mưa máu, để trở thành Tinh Chủ, tất cả võ đạo thánh địa thánh chủ rơi vào trong đại chiến, chúng ta thánh giáo Nhật Nguyệt Thánh Chủ cũng như vậy, một năm đó, tất cả võ đạo thánh chủ rơi vào trong loạn chiến, tổn thất nặng nề, Thiên Nguyên Tinh bổn nguyên cũng biến mất không thấy, chúng ta Nhật Nguyệt Thánh Chủ cũng ở trận chiến này hi sinh ''.

'' Mất đi võ đạo thánh chủ che chở, đại lục này tất cả nhất phẩm tông môn liên hợp lai, tấn công Nhật Nguyệt Thánh Giáo, chuyện về sau, ngươi biết đấy, chúng ta Nhật Nguyệt Thánh Giáo bị chia rẽ, Chính Dương Thánh Địa cũng trở thành đại lục này chúa tể ''.

Kể xong chuyện này, Huyễn Nguyệt Vương hơi thở dài một hơi, thần sắc bình tĩnh nhìn trước mắt Diệu Nhật Vương.

Giờ phút này Diệu Nhật Vương thần sắc âm tình bất định, hơi khó hiểu nhìn về phía Huyễn Nguyệt Vương: '' Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? ''.

'' từ ngàn năm trước đến bây giờ, ta và ngươi hai tông vẫn là Chính Dương Thánh Địa trong mắt cây gai, họ liên tục chèn ép, nếu không phải chúng ta còn Nhật Nguyệt Thánh Chủ lưu lại hậu chiêu, bị diệt cũng là sớm muộn sự tình ''.

'' Nếu hai người chúng ta ở đây đồng quy vu tận, Chính Dương Thánh Địa sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, không bằng như vậy, mỗi người chúng ta đều có một cái Nhật Nguyệt Thánh Lệnh, chúng ta trước hết mở ra Nhật Nguyệt Bí Cảnh, còn thu hoạch thì phải xem bản lĩnh rồi ''.

Nói xong, Huyễn Nguyệt Vương thần sắc khôi phục lạnh nhạt, giương mắt nhìn Diệu Nhật Vương.

Nghe như vậy, Diệu Nhật Vương sắc mặt âm tình bất định một hồi lâu, lúc này mới thở sâu một hơi: '' Được, phải xem bản lĩnh của mình vậy ''.

Nói xong, nàng hóa thành một hồng sắc lưu quang, tiến về Vân Vụ rừng rậm chỗ sâu, Huyễn Nguyệt Vương cũng hóa thành một lam sắc lưu quang, đuổi theo.