Chương 17: Vô ảnh sát.
Nhìn thấy Tử Yên sắc mặt khá hơn một chút, hắn buông đũa xuống, hơi nhíu mày một cái, tính cả thời gian Tử Yên đã bị hôn mê hơn một ngày thời gian, hắn đoán chừng cô nàng hôn mê là do tiềm thức không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với gia tộc bị diệt nổi đau, người thân phản bội thống khổ, hôn mê như là cách mà cô ấy bảo vệ tâm linh của mình vậy.
Lấy một tay chấm càm, hắn xem xét kĩ trước mắt nữ tử này, nàng có đôi mắt to, lông mày như lá liễu vậy, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ ra vây, tóc dài như một đen nhánh thác nước rũ xuống bên vai, đẹp không sao kể xiết, nhất là nàng yên lặng ngủ ỏ nơi đó, mang cho nàng một điềm đạm đáng yêu khí chất, khiến người trìu mến.
Hơi sờ mình nhẫn trữ vật, hắn từ trong đó lấy ra ' Thanh Ngọc Tiêu ', lần này đấu giá hội hắn kiếm được một cái nhị phẩm bảo khí, vẫn không có xem xét kĩ, cây tiêu làm bằng một loại màu xanh ngọc thạch, dài khoảng hai thước, trên thân có bảy cái lỗ nhỏ.
Vô Danh đưa ' Thanh Ngọc Tiêu ' lên miệng, hơi nhắm mắt lại, tưởng tượng lúc trước tiến vào ' Thiên Nhân hợp nhất ' nghe được van vật âm thanh, nghe đươc đại địa mạch đập, nó âm thanh, so với thiên địa này bất kì âm thanh còn dễ nghe, so với bất kỳ bản nhạc đều hay hơn, so với bất kỳ võ kĩ đều có lực sát thương.
Lúc này Vô Danh hít sâu một hơi, ' Thanh Ngọc Tiêu ' truyền đến một du dương thanh âm, như tiếng suối róc rách, như lá cây xào xạc...., xuyên thấu qua âm thanh, truyền vào lòng người.
Lúc này Tử Yên đang mơ thấy một cơn ác mộng, nàng mơ thấy gia tộc nàng bị ba gia tộc lớn vây công, nàng thấy ba mẹ vì cứu nàng mà bị người diệt, nàng thấy người thân của bị chết, nằm trong vũng máu, nàng thấy ca ca nàng bán đứng đi gia tộc, nàng đau lắm, trái tim đau, thân xác cũng đau nữa.
Đúng lúc này, có một bàn tay ấm áp chạm vào người nàng, chạm vào nàng trên vai lúc này cảm giác đau đớn biến mất, bàn tay đưa xuống bụng trên bụng đau đớn cũng biến mất, bàn tay tiếp tục đưa lên.....
Nàng nghe thấy một âm thanh, giống như một đạo thanh tuyền vậy, truyền vào nàng trong tim, tại âm thanh này, nàng tất cả nổi đau như biến mất vậy, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, nàng từ từ mở mắt ra, trước mắt nàng là một mười bảy, mười tám tuổi tuấn mỹ thanh niên, hắn thấy nàng tỉnh lại khóe miệng lóe lên một ôn hòa nụ cười, ôn nhu hỏi: '' Ngươi tỉnh rồi? ''.
'' vâng, là ngươi đã cứu ta ''.
Nhìn thấy trên người mình quần áo, ta mặt đỏ tới mang tai, nói: '' ta quần áo là ngươi thay ''.
Nghe ta hỏi như vậy, thanh niên sắc mặt không thay đổi, khóe miệng vẫn cười ôn hòa, nói: '' đúng vậy, liên quan đến tính mạng đại sự, không chú ý đến tiểu tiết ''.
Nghe hắn nói như vậy, ta sắc mặt càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp nói: '' cám ơn ngươi, ngươi tên gì? ''.
'' ta không tên không họ, ngươi cứ gọi ta là Vô Danh, còn ngươi tên gì? ''
'' Vô Danh ca ca, ta tên Tử Yên, ngươi cứ gọi ta là tiểu Yên được rồi ''.
Ra khỏi thạch thất, Vô Danh khóe miệng treo lên một như có như không nụ cười: '' Tử Yên, thật là một đáng yêu cô nàng ''.
Thêm vào Tử Yên cô nàng, cuộc sống của hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa, ban ngày diễn luyện võ kĩ, đồng thời hoàn thiện [Lưu quang kiếm pháp] dung hợp [Thiên la bộ] vũ kĩ, hắn cũng đặt cho nó một cái tên gọi là [Vô ảnh sát] tức là sát nhân trong vô ảnh, theo hắn không ngừng thôi diễn, [Vô ảnh sát] càng ngày càng hoàn thiện, bây giờ nếu hắn thi triển [Vô ảnh sát] cũng sẽ không mang bất kỳ tổn thương nào, tiếp theo hắn dự định đem [Khô mộc chỉ] dung nhập vào [Vô ảnh sát] trong, [khô mộc chỉ] chính là chú trọng lấy điểm phá mặt, lực lượng tập trung vào một chỗ, nếu dung nhập vào trong [Vô ảnh sát] thì chiêu này sát thương sẽ lớn hơn, sức bật mạnh hơn, đến lúc đó lấy thực lực của hắn, ở Chân mạch cảnh không nói có thể đi ngang, nhưng cũng coi khó gặp đối thủ.
Ban đêm hắn đem lĩnh ngộ được thiên địa huyền ảo dung nhập vào [Thanh Mộc quyết] trong, lúc này một tuần trôi qua, [Thanh Mộc quyết] đã tăng lên huyền cấp cực hạn, chỉ thiếu chút nữa là thành linh cấp công pháp, hắn cũng tìm cho nó một cái tên mới, gọi là [Thái ất huyền mộc quyết].