Chương 5: Thế Giới Mới - Chức Nghiệp Chiến Quỷ
Sáng hôm nay, toàn thể sinh vật trên tinh cầu mà Vương Nam đang sống đột nhiên trông thấy một đường sáng hoa lệ chạy dọc phía chân trời. Rồi sau đó...không...không có sau đó nữa...
Vương Nam choàng mở mắt, hắn dám khẳng định vài giây trước còn đang trò chuyện vui vẻ cùng cô gái xinh đẹp tên Cát Lâm kia, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thế giới chợt tối sầm lại, lấy định lực biến thái của mình, Vương Nam tự nhiên không hề hoảng sợ chút nào, cái hắn đang mắc phải đó chính là sự bất ngờ tột độ.
Hắn đang thấy cái gì thế này!!!
Góc nhìn "thượng đế"...hay nói nôm na dễ hiểu đó là từ trên cao nhìn xuống, góc độ đủ bao quát một khu vực rộng lớn. Vương Nam không biết có phải toàn bộ mọi người đều giống hắn hay không, bất quá rất nhanh đã có câu trả lời...đáp án là không!
Vương Nam có thể trông thấy rõ ràng thân ảnh Cát Lâm đang chạy như điên về hướng dãy trọ Thiên Lam, đồng thời trong lúc đó phía căn phòng lầu ba Thiên Lam, một cô gái trẻ nhìn cực kỳ quen mắt, nàng chính là bạn thân của Cát Lâm, người đã gặp Vương Nam và chết mê bởi ngoại hình nam thần của hắn.
Có điều, vấn đề trọng yếu lúc này không phải thân phận của nàng, mà là đám "quái vật" đang kêu réo om sòm ngoài cửa. Nói quái vật thực tế gọi là thây ma thì đúng hơn, toàn thân máu me nhầy nhụa, gương mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, khóe miệng thì luôn luôn chảy ra từng dòng máu nhễ nhại trông ghê tởm vô cùng.
Ngay chính Vương Nam còn giật mình trước sự tồn tại bất ngờ của đám thây ma này, vậy thì càng khỏi phải nói mức độ hoảng sợ của Hương Hương nữa. Nàng chạy xuống bếp lấy ra một con dao bầu cầm chắc trong tay, còn bản thân mình thì ngồi rúc vào một góc không dám di chuyển, ánh mắt trừng trừng về phía cánh cửa không chớp lấy một cái, nàng chỉ sợ khi mình chớp mắt thì cánh cửa sẽ bị phá tan, đám thây ma đáng sợ kia xông vào thì nàng sẽ không kịp phản ứng.
Vương Nam không dừng lại khu vực Hương Hương quá lâu, hắn quay đầu nhìn quanh thì sững sờ phát hiện nơi nơi đều có những sinh vật tương tự như thây ma, hoặc chó, hoặc mèo thậm chí cả những con vật vẫn luôn sinh sống trong rừng rậm hoang dã như gấu, voi,... cũng đã có mặt tràn lan, mục tiêu nhắm đến của chúng đều là những sinh vật có sự sống, ít nhất Vương Nam cho rằng như vậy.
"Thế giới này...đến hồi kết rồi sao!"
Lẩm bẩm một câu xong Vương Nam đột nhiên nghĩ đến tại sao mình lại có thể có mặt ở đây? Tại sao những người khác thì không được mà phải ở dưới kia chịu đựng cuộc tấn công đến từ lũ thây ma?
Nghĩ tới đây, Vương Nam giật bắn mình vội vàng nhìn xuống vị trí trước khi hắn bị đưa lên vị trí trên cao này.
"Quả nhiên!"
Không ngoài dự đoán của Vương Nam, hắn vẫn còn ở dưới kia, nhưng điểm kỳ quái là đám thây ma dày đặc chung quanh dường như không thèm để ý đến hắn...không, chính xác phải là không thấy mới đúng.
Vậy thì tại sao mình lại được đưa lên đây...
Tự hỏi một câu mà chính mình biết chắc không ai có thể trả lời, Vương Nam bất chợt nhìn xuống cổ áo, nơi đó thanh Phương Thiên Họa kích phỏng chế đang phát ra ánh sáng không mấy chói mắt.
Vương Nam đưa tay chạm vào thì quang cảnh xung quanh đột ngột thay đổi lần thứ hai, mặc dù đã có lần đầu nhưng hắn vẫn khó có thể nuốt trôi được phương thức di chuyển này.
Bây giờ Vương Nam đang ở một không gian kỳ quái, quanh hắn không hề tồn tại thứ gọi là cảnh vật mà chỉ thuần một màu đỏ rực vừa như máu mà lại vừa như lửa. Vương Nam thậm chí có cảm giác máu huyết mình đang sôi lên sùng sục, ham muốn chiến đấu đã tắt ngấm từ năm nào nay lại bỗng trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Trước mặt Vương Nam chợt hiện ra một "khung chat", đúng vậy, là "khung chat" chân chính thường xuất hiện trong những trò chơi, vậy mà ngay lúc này lại lơ lửng trước mặt Vương Nam.
Trò chơi, Vương Nam có thứ gì trên đời còn chưa nếm qua, hắn có cảm tưởng không lẽ bản thân mình đã bị đưa vào một trò chơi thực tế ảo nào đó? Nhưng rất nhanh Vương Nam đã bỏ qua suy nghĩ ấy, đùa gì vậy...với kinh nghiệm lịch duyệt như thế còn nghĩ ra được mấy thứ ba láp ba xàm đó.
Thầm mắng bản thân một lát xong Vương Nam mới đọc dòng chữ hiện trên khung chat, không đọc thì thôi, đọc rồi Vương Nam mới biết đây không phải loại chữ viết có mặt ở thế giới mà mình sống trước đó, càng bất ngờ hơn khi hắn lại hiểu được ý nghĩa nó đang muốn diễn đạt.
"Chấp nhận với nghề nghiệp tự tạo? Chấp nhận sử dụng vũ khí tự tạo?"
"Nhắc nhở: Vũ khí này không nên tồn tại, một khi bị phát hiện sẽ bị ưu tiên truy sát!"
Vương Nam hoàn toàn không hiểu nó đang muốn truyền thông điệp gì cho mình, đang suy nghĩ nên bấm đồng ý hay không thì Vương Nam vô tình thấy thanh Phương Thiên Họa Kích đang chậm rãi xoay tròn dưới khung chat.
- Không lẽ vũ khí mà mi nhắc tới là thứ này?
Không có lời đáp, Vương Nam thử lại lần nữa thì phát hiện khung chat ấy không phải là hệ thống gì gì đó như trong mấy quyển tiểu thuyết mà hắn đọc. Nó giống như một phần của thế giới hiện tại, Vương Nam không hiểu tại sao lại có ý nghĩ này, nhưng cảm giác chân thật lại cực kỳ cao.
Hít sâu một hơi, Vương Nam làm ra quyết định, cứ đứng lâu ở đây cũng không phải cách.
- Nếu chính là nó vậy thì cứ tới đi... "Đông Vương Lữ Bố" sẽ tái xuất sau hai ngày nghĩ ngơi, truy sát sao? Người giết được ta còn chưa được thượng đế nghĩ ra đâu.
Vương Nam không chút do dự ấn vào chữ đồng ý, ngay lập tức thế giới màu đỏ dần chuyển sang màu trắng nhợt nhẹ nhàng.
Trước mặt Vương Nam hiện ra một thanh Thiên Kích hàng thật giá thật, dài hai mét, hình dáng đơn điệu, nhìn qua chả có gì đặc biệt.
Thế nhưng Vương Nam lại đang há hốc mồm không nói được lời nào.
Nguyên do nằm ở thứ mà hắn đang đọc.
Tên vũ khí: Triều Thiên Kích
+ Cấp bậc: 1
+ Hệ: Không có hệ
+ Sát thương thấp nhất/cao nhất: 50/50
+ Tốc độ: 5.0
+ Cân nặng: 5kg
+ Thuộc tính cộng thêm: Không có
* Thuộc tính vĩnh viễn: Khảm vô hạn, trang bị tự khóa có thể thăng cấp, nếu thăng cấp tối đa liền bước vào tiến hóa, tiến hóa thành công tăng mạnh toàn bộ chỉ số., không hao tổn độ bền,
* Trang bị: Ẩn!
Mấy dòng chỉ số Vương Nam không biết là đồ tốt hay dỏm, bởi vì không có cây vũ khí nào khác để so sánh cả, thế nhưng hai dòng cuối cùng lại khiến hắn dám khẳng định một điều rằng, chính thứ này là lý do xuất hiện dòng cảnh báo trong khung chat.
Kinh nghiệm chơi game Vương Nam có thừa, trong những trò nhập vai RPG mà hắn từng chơi qua tuyệt đối không thể có mấy từ sau "vô hạn", "không hao tổn", "ẩn", nếu trang bị mà có thể ẩn không cho người khác xem thì có ý nghĩa gì? Không nói cũng biết.
Tuy không biết thế giới mới này có những gì nhưng Vương Nam đã đoán được đại khái, nếu không phải mô phỏng theo thế giới ảo thì đây chính là ảo trong thực tế, thực tế trong ảo. Vũ trụ bao la rộng lớn không gì là không thể xảy ra, điều mà con người khám phá ra chỉ là một phần tỉ tỉ tỉ... trong vũ trụ này mà thôi, không ai biết ngoài phạm vi hiểu biết ấy tồn tại cái gì, và tất nhiên thứ làm thay đổi thế giới hiện tại nằm trong số đó.
Cứ đứng yên chờ chết không phải phong cách của Vương Nam, ngược lại hắn chính là một kẻ cuồng chiến, cuồng chinh phục đỉnh cao. Lý do thực sự khiến Vương Nam từ bỏ vương vị là vì quá nhàm chán, không còn thứ gì để chinh phục nữa, không còn ai đủ sức thử thách được hắn nữa. Hắn là Đông Vương vậy thì hiển nhiên có Tây Vương, Nam Vương và Bắc Vương, bất quá nhân gian ở thế giới ngầm có một câu tương truyền rằng "Hùng mạnh nhất là Đông Vương, gian xảo nhất là Tây Vương, đông đảo nhất là Nam Vương, ăn chay nhất là Bắc Vương (nói bóng, ăn chay ở đây là hiền lành quá mức)."
Thông qua câu truyền miệng ấy liền hiểu được trên thế giới tìm được người có thể địch lại Đông Vương Lữ Bố là chuyện gần như không thể, hoặc giả có đi chăng nữa thì cũng là người không thích xen vào chuyện thị phi. Cho nên xét mặt nào Vương Nam cũng là người "thiệt thòi", một thời gian dài như thế không biến hắn thành khúc gỗ mục là may mắn lắm rồi. Lựa chọn từ bỏ là điều dễ hiểu.
Bây giờ một thế giới mới lạ mở ra ngay trước mắt, một con đường lên đỉnh cao mới toanh đang dần hiện hữu, Vương Nam làm sao có chuyện bỏ lỡ. Vậy mới nói, hắn sinh ra đã được định sẵn là "kẻ chinh phục", thất bại đối với Vương Nam không phải điều quan trọng, cái làm hắn sợ nhất là không còn gì để chinh phục, không còn thách thức, không còn được chiến đấu.
Sau một hồi cảm khái, Vương Nam quyết đoán nắm chặt Triều Thiên Kích đang lơ lửng trước mặt, ngay khi hắn chạm vào thì một khung chat khác hiện ra.
"Chọn nghề nghiệp thành công, vì chọn trước cấp 20 nên phần quả bị giảm 90%"
"Quà nghề nghiệp: 'bánh bao hồi máu' x 5, 'nước tăng lực' x 10, bạc x 100"
- Giảm 90%?
Dù có là định lực tốt mấy đi chăng nữa cũng không thể nhịn được cú sốc này, rõ ràng là ép hắn chọn nghề trước tiên, bây giờ lại trả có một phần mười quà thưởng, đây không phải là chơi bẩn thì cũng là cố tình chèn ép.
Tâm trạng mới tốt được tí của Vương Nam nháy mắt bị phá mất hơn phân nửa, cố gắng đè nén tâm tình muốn bạo phát, hắn liếc mắt sang khung chat thứ hai, khung này lớn hơn hẳn mấy cái hồi nãy.
Thông tin cá nhân:
+ Tên: 'tự đặt'
+ Chức nghiệp: Chiến Quỷ (Tự tạo) (Ẩn!)
+ Cấp độ: 1
+ Bậc: Bạc
+ HP: 700/700
+ MP: 20/20
+ Sức bền: 400/400
+ Sát thương cơ bản thấp nhất/cao nhất: 200/400
+ Sát thương vũ khí: 50/50
+ Phòng ngự cơ bản: 350
+ Phòng ngự trang bị: 1
+ Tốc độ tối đa: 80 (trên 40 cần tốn sức bền)
+ Tải trọng (sức nặng có thể mang theo): 200
+ Sức mạnh: 20
+ Nhanh nhẹn: 20
+ Trí lực: 20
+ Hệ thuộc tính: không có
- Có luôn cả thứ này...xem ra là thế giới ảo xen lẫn vào thực tế rồi... Nếu vậy thì nhất định phải có... Kỹ năng!
Vương Nam nhớ ngay đến chi tiết quan trọng, vẫn không ngoài dự đoán, quả thật có ô kỹ năng.
Kỹ Năng (chỉ hiện có thể học)
+ Quét tan: Vung thiên kích theo hình quạt gây sát thương diện rộng, sát thương gây ra = sát thương cơ bản x 2.0 + sát thương vũ khí x 1.0
Đọc đến đấy Vương Nam dừng lại, hắn bắt đầu đặt nghi vấn, sao lại có chuyện cơ bản nhân lên gấp đôi vũ khí thế kia, trong khi hắn rõ ràng sát thương cơ bản cao hơn rất nhiều sát thương vũ khí.
- Có khi nào??
Vương Nam trợn trừng mắt, nếu hắn đoán không lầm thì thông tin cá nhân kia tính theo thực lực của người nắm giữ, hắn được mệnh danh là Lữ Bố "Vạn phu mạc địch" tất có nguyên nhân của nó, nếu suy đoán ấy đúng thì mọi chuyện trở nên hợp lý.
- Vậy thì sát thương cơ bản của người thường sẽ rơi vào khoảng 30 đến 40, lượng HP cũng tụt xuống còn 80 đến 100...
Hơn ai hết Vương Nam hiểu rõ mình biến thái như thế nào, có khởi điểm cao hơn thường nhân là chuyện quá dễ hiểu. Nhận ra điểm mấu chốt, Vương Nam lập tức bỏ qua, tiếp tục chuyên chú đọc kỹ năng.
+ Hất Tung: Sử dụng Thiên Kích lợi dụng phản lực với mặt đất hất tung kẻ địch trong phạm vi, hiệu quả duy trì trên cao 2s (có thể phá giải), sát thương gây ra = sát thương cơ bản + sát thương vũ khí (không ghi x bao nhiêu tức là x 1.0)
+ Lướt: Đẩy tốc độ vượt khỏi cực hạn lướt khỏi vị trí ban đầu, có thể dùng khi đứng im tại chỗ, tốc độ lướt = tốc độ cực hạn x 2.0, hiệu quả duy trì 2s
+ Tiếp đất: Khi bị đánh rơi từ trên cao xuống hoặc bị đánh ngã trên đất có thể kích hoạt kỹ năng, sau 1s lấy lại thăng bằng.
* Điểm học kỹ năng hiện có: 2
- Chỉ có bốn cái thôi à?
Vương Nam chép miệng tiếc nuối, tuy nhiên sau khi đọc xong thì hắn đã có kỹ năng thích hợp trong lòng, không chậm trễ một giây, Vương Nam nâng tay bấm chọn hai kỹ năng: Quét Tan và Lướt.
Vì sao hắn chọn hai cái này, đơn giản vì nó thực dụng với tình huống hiện tại, Hất Tung sao? Không cần thiết, bây giờ mọi người đều lo việc dùng cách nào để bảo vệ bản thân, nào có rảnh đi tìm nhau khiêu chiến, Vương Nam dám chắc chiêu thứ hai được dùng để PK solo.
Còn Tiếp Đất thì lại càng không cần thiết, lấy thân thủ của hắn thì kỹ năng đó học về chỉ để ngắm.
Bất quá, sau khi học xong kỹ năng thì trán Vương Nam mới bắt đầu vã mồ hôi, kỹ năng Quét Tan tốn 5MP, Lướt tốn 1MP, tức là hắn chỉ có thể sử dụng Quét Tan nhiều nhất bốn lần.
May mắn một điều rằng, MP và sức bền có thể hồi phục theo thời gian, MP thì năm phút hồi một điểm, sức bền 30s hồi một điểm. Đương nhiên Vương Nam biết rõ, đây chỉ là mấy cấp độ đầu, càng về sau thì sẽ càng kinh khủng hơn nữa, tốc độ hồi MP cơ bản chắc chắn không theo kịp kỹ năng tiêu hao, cần phải có trang bị hồi MP may ra trụ nổi.
Thực tế suy đoán của Vương Nam là hoàn toàn chính xác, dù có sai thì cũng chỉ vài điểm nhỏ không đáng kể.
Tiếp theo Vương Nam nhìn qua khung trang bị.
Hiện tại hắn chỉ có mỗi Triều Thiên Kích được tính là vũ khí trang bị đầu tiên, những thứ còn lại căn bản không đáng nhắc tới, trị số cái nào cái nấy đều = 1.
Tổng cộng có mười ô trang bị kể cả vũ khí, có nghĩa Vương Nam còn thiếu tới chín món, theo suy nghĩ của hắn thì chỉ cần đánh mấy con thây ma kia thì nhất định sẽ rớt ra, có điều mãi tới khi đọc dòng lưu ý thì Vương Nam mới biết cuộc sống tiếp theo cực khổ như thế nào.
"Lưu ý: trang bị Chiến Quỷ là trang bị đặc biệt, tỉ lệ rớt khi giết sinh vật u ám là 1%, Chiến Quỷ không thể dùng trang bị tương tự với các nghề khác, không thể mặc trộn lẫn với nhau như các nghề khác. Ngoài ra, nếu đủ bộ 1 vũ khí + 1 trang sức sẽ được cộng dồn, đủ bộ bốn món phục trang sẽ được cộng dồn, đủ bộ mười món sẽ được cộng dồn cường điệu. Đặc biệt, nghề khác có thể nhặt đồ của Chiến Quỷ nhưng không thể xem chức nghiệp trang bị, không thể mặc, có thể xem thuộc tính."