Chương 4: Làm Quen Người Đẹp
Sau mười phút tản bộ, dãy lầu trọ đã dần hiện ra trước mắt Vương Nam, thời điểm hắn đi qua cổng vừa đúng lúc hai cô gái ở lầu ba buổi chiều còn tò mò khách trọ mới nắm tay nhau đi về dãy trọ.
Vương Nam phát hiện ra sự hiện diện của hai nàng thì hai nàng cũng tương tự, trái ngược với hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt thì cả hai cô gái giống như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vừa mê mẩn vừa kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Vương Nam.
Đây không phải lần đầu hai nàng nhìn thấy người đẹp trai, so với những diễn viên siêu sao hạng A ở các nước nổi tiếng trên thế giới thì Vương Nam chỉ có thể xếp sau, tuy nhiên, thứ khiến hắn hấp dẫn người khác chính là khí chất.
Tất nhiên, hiện tại khí chất Vương Nam không bằng lúc hắn còn hoạt động ở thế giới ngầm, nơi đó hắn là Đông Vương Lữ Bố, một nhân vật cho dù là lãnh đạo tối cao các nước cũng phải khom mình khiêm tốn trước mặt hắn. Nếu vẫn giữ loại khí chất đáng sợ đó đem vào cuộc sống hàng ngày thì khẳng định Vương Nam sẽ gặp cực kỳ nhiều phiền toái không đáng có, cho nên hắn đã ẩn giấu tất cả vào trong, biến bản thân mình trở nên bình thường nhất có thể.
Bất quá, điều này cũng vô tình khiến Vương Nam hấp dẫn, lôi cuốn người khác phái hơn bao giờ hết, thay vì trước kia vì sợ hãi, lợi ích, tôn sùng để phục vụ cho hắn thì bây giờ, sự phóng khoáng, tự do và lạnh lùng làm người ta vừa yêu thích vừa tò mò.
Giống như hiện tại, mặc dù là ban đêm đèn đường mờ ảo nhưng trong mắt hai thiếu nữ, Vương Nam còn phát ra ánh sáng chói mắt, đẹp đẽ hơn cả ánh mặt trời.
Mãi đến khi Vương Nam biến mất sau cánh cửa phòng trọ thì hai cô gái mới khôi phục chút định lực yếu ớt, cả hai đưa mắt nhìn nhau một lúc sau đó một người mở miệng nói trước.
- Cát Lâm! Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy phải không? Không phải do mắt tớ quáng gà đúng chứ?...
- Nếu mắt cậu bị quáng gà thì mắt tớ cũng không khá hơn là bao...
Cát Lâm lắc đầu cười khổ, đây là chuyện giữa thanh thiên bạch nhật, đường phố đông người chứ có phải ở nơi khô hạn cực nóng như sa mạc đâu mà đòi thấy ảo giác. Cô bạn của nàng có lẽ vì mơ mộng trai đẹp bấy lâu, hôm nay bất ngờ gặp được một chàng hoàng tử đúng nghĩa cho nên chập mạch luôn rồi chăng.
Thiếu nữ xinh đẹp bạn của Cát Lâm gật đầu lia lịa, vẻ mặt hớn hở, mắt sáng hơn sao không ngừng tưởng tượng lại thân ảnh nam nhân mà hai người vừa mới gặp.
- Cát Lâm, cậu nói xem anh chàng đẹp trai hồi nãy có phải là người đến thuê phòng lúc chiều không.
Cát Lâm không chút do dự đáp lời ngay.
- Không cần xem nữa, chính là anh ta, hai đứa mình ở dãy trọ này cũng được hai năm rồi, người ở đây có ai mà bọn mình không biết đâu, anh đẹp trai hồi nãy trông rất lạ mặt, hơn nữa căn phòng mà anh ấy vừa vào là 402, phòng trống duy nhất trong dãy Thiên Lam này. Từ đó có thể kết luận, anh ta là khách trọ mới đến ban chiều.
- Oa! Cát Lâm, cậu đúng là thông minh thật đấy, nhanh như vậy mà cậu đã nghĩ ra rồi.
Nghe cô bạn thân tâng bốc, Cát lâm không hề cảm thấy tự hào hay vui mừng mà chỉ bỉu môi khinh thường.
- Thông minh cái đầu cậu, vấn đề này ngay cả đứa con nít còn nghĩ ra, chỉ có cậu bị sắc đẹp của người ta làm cho mụ mẫm đầu óc thôi.
- Hì hì! Vậy thì sao chứ, cậu đừng nói với tớ rằng cậu không hề bị anh chàng kia hớp hồn nhé, tớ khinh!
- Ừ thì có! Nhưng cũng không đến mức quên trước quên sau như người mất hồn cậu.
Hai thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp lần thứ hai trong ngày vì cùng một người đàn ông mà tranh cãi kịch liệt, hai nàng không biết rằng trong căn phòng nhỏ nào đó, người đàn ông nằm trong chủ đề cãi vã giữa hai người đang chống cằm mỉm cười quan sát tất cả.
- Haha! Làm một người bình thường quả nhiên thoải mái hơn nhiều cái gọi là vương vị kia.
...
6h00 sáng, như thường lệ, Vương Nam rời khỏi phòng sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, hắn mặc một chiếc quần thể thao ngắn, một chiếc áo may ô trắng gọn gàng, trên cổ quàng thêm cái khăn lau mặt. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thời gian tiếp theo chính là chạy thể dục.
Điều trùng hợp đến bất ngờ đó là cô gái tên Cát Lâm kia cũng thường chạy thể dục buổi sáng vào giờ này, và hôm nay may mắn trùng khớp với thời điểm Vương Nam luyện tập thân thể.
Cát Lâm ra khỏi phòng trước Vương Nam hai phút cho nên vừa hay gặp được hắn lúc cả hai chạy ra cổng.
Đối với việc này Vương Nam chỉ hơi ngạc nhiên chút rồi thôi, ở trong hội của hắn trước kia, nữ giới siêng năng hơn nam giới gấp nhiều lần, ngay cả thói quen rèn luyện thân thể của mọi người cũng đều do những nữ nhân này thúc đẩy. Tuy mục đích của họ phần lớn là giữ nét trẻ trung xinh đẹp được lâu dài hơn nhưng vẫn khó có thể phủ nhận được bản chất cần cù, siêng năng đáng được khen ngợi ấy.
Không để ý thì không để ý, bất quá thái độ của Vương Nam cũng không hẳn quá xa lánh Cát Lâm, lần đầu tiên hắn biểu lộ thân thiện với một người kể từ khi quay về Hà Minh.
Mặc dù đó chỉ là một tia mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến Cát Lâm đỏ bừng mặt, đứng sững sờ vài giây.
Lý do để Vương Nam làm vậy thứ nhất là vì hắn không có ác cảm với Cát Lâm, cô gái này tạo cho hắn cảm giác thoải mái khi ở gần, qua sự việc mà hắn quan sát ngày hôm qua thì ít nhiều khẳng định được Cát Lâm là một cô gái rất lý trí, có thể đưa ra phán đoán hợp lý, cụ thể vào những lúc cần thiết. Mà Vương Nam thì cực kỳ thích tính cách đó ở phái nữ, không phải ai cũng làm được như vậy. Hơn nữa Cát Lâm rất đẹp, nàng đẹp một cách sắc sảo chứ không đơn thuần như các cô gái thanh xuân động lòng người khác. Trong số những nữ nhân xinh đẹp mà Vương Nam từng gặp qua thì năm hạng đầu Cát Lâm có tư cách chen chân vào.
Thứ hai, Vương Nam đã quyết định sống ở đây thì đương nhiên không thể ngày này qua ngày khác ôm cái bản mặt lạnh lẽo xa cách trần thế kia được, nếu không hòa nhập vào cuộc sống thì làm sao biến mình thành một người bình thường được cơ chứ. Cho nên Vương Nam quyết định tạo tiền đề bằng cách tỏ thái độ thân thiện giúp Cát Lâm có can đảm bắt chuyện làm quen với hắn.
Không ngoài dự đoán, nhờ nụ cười mỉm chết người kia Cát Lâm quả nhiên mạnh dạn mở lời chào hỏi trước.
- Em chào anh! Người hôm qua đến thuê phòng 402 là anh phải không ạ,... Lúc đó em và bạn đứng trên lầu ba có thấy nhưng lại không nhìn rõ được là ai, trông anh rất lạ không giống như những người sống trong khu Thiên Lam nên em đoán là người mới đến.
Cát Lâm hỏi xong thì bỗng cảm thấy gương mặt nóng bừng, bởi vì cái câu mà nàng vừa nói nghe kiểu gì cũng hơi có chút đường đột. Đây không phải do Cát Lâm là cô gái không hiểu chuyện mà bởi vì nàng thật sự choáng ngợp trước bề ngoài và khí chất bất bình thường của Vương Nam, thành ra nói năng không được chỉn chu cho lắm.
Hiểu rõ tâm tình bối rối của Cát Lâm, Vương Nam lần thứ hai khẽ cười nhẹ giọng trả lời.
- Em không nghĩ anh là bạn của một trong số những người thuê trọ ở đây à?
- Em...
Cát Lâm ấp úng không biết trả lời làm sao, Vương Nam lúc này mới nháy mắt thoải mái cười đùa nói.
- Haha! Giỡn với em chút thôi, anh quả thật là người mới đến thuê trọ ngày hôm qua.
Nghe thấy Vương Nam chỉ đang nói đùa, Cát Lâm thầm thở phào một hơi đồng thời tâm trạng tươi tỉnh hơn hẳn, nói chuyện cũng rành mạch rõ ràng, không còn ấp úng nữa.
- Anh làm em xém tí nữa là độn thổ rồi, em còn khẳng định với nhỏ bạn rằng anh chính là người mới, nếu những lời vừa nãy của anh là thật chắc nó sẽ cười nhạo em đến chết mất.
- À phải rồi...hôm qua là lần đầu tiên em thấy bà chủ chịu lép vế trước người khác đấy, xem ra anh rất có bản lĩnh nha.
Cát Lâm càng nói càng cao hứng, mê trai đẹp không chỉ có cô bạn cùng phòng của nàng mà ngay chính nàng cũng có sở thích đó, điểm khác ở chỗ Cát Lâm nàng rất có chừng mực, phân định rõ ràng đâu là ngưỡng mộ đâu là yêu thích cuồng nhiệt.
Trong khi Cát Lâm không ngừng huyên thuyên thì Vương Nam cũng đang âm thầm đánh giá nàng, đã lâu hắn không còn hứng thú quan sát đánh giá người khác vậy mà bây giờ lại đi làm loại chuyện đó trên người một cô gái trẻ vừa mới quen chưa được mười phút.
khó trách Vương Nam lại có ý định quái dị đó, bởi vì Cát Lâm thật sự không phải người đơn giản, từ hình thể cho đến cách thức chạy thể dục. Với ánh mắt chuyên gia của Vương Nam mà chỉ có thể tìm ra được vài điểm yếu, điều đó chứng tỏ Cát Lâm phân phối thể lực và điều khiển động tác cực kỳ bài bản, hoàn toàn không một chút thừa.
Tốc độ chạy hiện tại của Vương Nam không hề chậm, tuy là hắn đã cố tình giảm tốc độ nhưng nếu đặt vào người bình thường khi chạy một quãng đường dài, và đồng thời phải duy trì trong thời gian khá lâu thì đã vượt quá cực hạn rồi, vậy mà Cát Lâm vẫn duy trì không bị bỏ lại phía sau, trên mặt cũng không có dấu hiệu mệt mỏi.
Từ mấy điều trên, nếu nói Cát Lâm không có quá trình rèn luyện kỹ càng, khắc nghiệt thì đánh chết Vương Nam cũng không tin tất cả đều do chạy nhiều thành quen.
Tuy nhiên hết thảy đều là suy nghĩ trong lòng Vương Nam, hắn không phải loại người thích tò mò chuyện riêng của người khác cho nên ngoại trừ bất ngờ ra thì hắn cũng không làm gì khác. Nàng có là cao thủ ẩn thân thì sao chứ? Đâu liên quan tới Vương Nam hắn, chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống của hắn thì hắn mặc kệ ai là ai, muốn làm gì cũng được.