Chương 32: Biến Thân Chiến Quỷ

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 32: Biến Thân Chiến Quỷ

- AAA!!

Một tên cầm kiếm trong lúc bất cẩn bị một con sói cắn vào vai, hàm răng sắc bén xuyên thủng mấy chục điểm phòng ngự của gã gắt gao cắm sâu vào trong thịt, đồng thời độc dịch cũng chậm rãi xâm nhập, nếu trước lúc "Chuyển Giao" thì có thể gọi đây là virus bệnh dại, bất quá hiện tại thì chỉ được xếp nó vào một dạng độc tố, điểm khác biệt chắc hẳn phải để đến lúc phát độc hoàn toàn mới biết.

Tiếng kêu gào thảm thiết hấp dẫn chú ý của năm người còn lại, bọn họ đồng loạt nhìn sang người đồng đội đáng thương, đáng tiếc với tình cảnh bây giờ còn chưa lo nổi cho bản thân mình thì lấy tư cách gì bảo vệ người khác.

Vương Báo hung hăng bổ một nhát chặt đứt song trảo của một con sói, miệng oang oang hét lớn.

- Qua Tử! Cố gắng cầm cự, nếu không nổi thì ăn bánh bao, mày mà chết bọn tao cũng xong đời.

Người được gọi là Qua Tử thống khổ không sao nói hết, rảnh hơi đâu mà lo cho sự an toàn của đám kia, hắn rống giận vung kiếm đâm liên tục vào họng con sói, chọc ra năm sáu lỗ máu ghê rợn, Sói Hoang là loài mạnh về mảng tốc độ, sức tấn công và phòng ngự thường không cao, đặc biệt là phòng ngự, có thể nói gần như là bằng không. Thế nên ăn gần chục kiếm của Qua Tử, nó cuối cùng chịu không nổi tử ẹo đương trường.

Mắt thấy thanh máu giảm còn hơn phân nửa, Qua Tử thầm mắng xui xẻo vừa định rút một cái bánh bao ra ăn thì chợt một cái bóng trắng khác vồ tới, theo bản năng, Qua Tử định giơ kiếm đâm nó, đáng tiếc thanh kiếm bị một lực lượng khủng bố đánh văng khỏi tay Qua Tử. Trước ánh mắt ngơ ngác, một hàm răng bén nhọn khổng lồ cắn tới, ngạnh sanh cắn đứt cái đầu của gã, một thành viên trong đội Vương Báo cứ như vậy gục ngã, chết không thể chết hơn.

- Qua Tử!

Chứng kiến một màn kinh người, đám Vương Báo đồng thanh kêu gào, càng kinh hãi hơn khi thấy hình thể cùng thông tin của thứ vừa mới kết liễu Qua Tử.

Vương Báo thất thần lẩm bẩm.

- BOSS...không ngờ lại là một con BOSS, đây là lần đầu tiên ta gặp BOSS...nhưng sao lại xui xẻo như vậy chứ??

- Mau chạy!

Đổng Ca sợ tới mức mặt mũi trắng bệch hô hào, đồng thời vung mã tấu chém văng hai con sói, tuy không thể giết chúng trong một chiêu nhưng ít nhất lực đạo đủ để chấn bay chúng đi mấy mét.

Mấy tên còn lại vội chấn chỉnh tinh thần cùng Đổng Ca xông ra, cố gắng mở cho mình một đường máu, đối mặt với một con BOSS đẳng cấp 3 lực công kích trên 700, bọn họ đích xác là cá nằm trên thớt, đụng nhẹ cũng đủ chết.

Đoàn người bên dưới gấp gáp, Lý Phong trên cao càng gấp gáp hơn, hắn nghiến răng dứt khoát nhảy xuống, giữa không trung đột nhiên xoay người thành vòng tròn, hai khẩu súng chĩa theo một góc 45 độ xuống dưới.

- Mưa Đạn Bay Múa!

Kỹ năng thuộc chức nghiệp Súng Thần, cho phép người sử dụng nhảy lên độ cao cách 5m so với mặt đất sau đó điên cuồng xả đạn trong 10s. Tiêu hao 8MP, khôi phục trong 20 phút.

Lại nói những chức nghiệp liên quan đến "xạ thủ", lực công kích họ gây ra khi sử dụng vũ khí khác hoàn toàn với các chức nghiệp khác, nếu các loại chức nghiệp khác quyết định sát thương bằng lực công kích bản thân cộng với lực công kích vũ khí, thì "xạ thủ" hoàn toàn ngược lại, họ dùng lực công kích bản thân để quyết định trình độ thương tổn khi đánh vào người đối phương, chẳng hạn lực công kích bản thân của một "xạ thủ" là 300 khi tấn công vào mục tiêu có phòng thủ là 200, gấp 1.5 lần, vậy thì sát thương gây nên sẽ = 1.5 x 'trị số xuyên phá của vũ khí' x 'động lực của vũ khí' + 'sát thương phụ kiện của vũ khí' (đạn, mũi tên,...). Có điều một khi công/thủ vượt mức 2 lần, vậy thì khoảng dư sẽ cộng thẳng vào sát thương gây ra. Tương tự nếu vượt quá ngưỡng 0.5, tức là phòng ngự gấp đôi, vậy thì sát thương gây ra chỉ còn lại là sát thương cố định, gấp đôi tương ứng với sát thương cố định 5 điểm, gấp bốn 4 điểm, gấp năm 3 điểm, gấp sáu 2 điểm, gấp bảy 1 điểm. Đây là một điểm cực kỳ hạn chế khiến người chơi lựa chọn chức nghiệp xạ thủ không được lơ là với điểm công kích của bản thân, đồng thời phòng ngự và sinh mệnh lực của họ thường rất yếu nên phải biết cách chọn vị trí và di chuyển thích hợp, vấn đề này chỉ phát sinh sau khi dùng chức nghiệp "xạ thủ" để phát triển, về sau sẽ nói rõ thêm.

Đương nhiên, Lý Phong hiện tại sử dụng súng cho nên công kích gây ra sẽ được tính như trên, với trị số phòng thủ bằng không của bầy sói - không khác gì thây ma cấp thấp, thì mỗi viên đạn bắn ra = 2.0 x 0.1(trị số xuyên phá) x 20(động lực súng) + 11(sát thương đạn) điểm sát thương + 55(lực công kích của Lý Phong là 50/60, lấy trung bình), tổng cộng 70 điểm. (những thứ này tác sẽ tính toán kỹ, ae đọc chỉ việc thừa nhận thôi)

Mưa Đạn Nhảy Múa làm hai khẩu lục ổ xoay trong tay Lý Phong điên cuồng xạ kích, từng viên đạn xé rách không khí ghim vào người bầy sói bên dưới khiến chúng tru tréo bi thảm không ngừng, với tốc độ 4 viên/s thì sau 10s tổng cộng có 40 viên được bắn ra, trên 20 con sói sẽ trúng đạn.

Bất quá đây là nếu Lý Phong phát huy kỹ năng đủ 10s, trên thực tế thì chỉ sau 2s thì một bóng trắng lực lưỡng đã nhảy vọt lên cao mạnh mẽ cắn đứt phần bụng của hắn. Hai mảnh thi thể không trọn vẹn rơi bịch xuống đất, cặp mắt trợn trừng không cam lòng cùng sợ hãi vô tận.

Đám Vương Báo không dám quay đầu, một mạch chạy thẳng, bầy sói hai bên bám sát không buông, đôi khi lại có mấy con nhảy vào trận hình mấy người bọn hắn, khiến năm gã cường hóa chỉ có thể chật vật chống đỡ, vết thương đẫm máu ngày càng nhiều.

Chạy thêm năm mươi mét thì chợt một tiếng kêu thảm vang lên, thì ra gã thanh niên ăn chơi trác táng do sẩy chân bị bốn năm con sói lao vào cắn xé, xác thịt chớp mắt không còn.

bốn người còn lại tê dại cả da đầu, đang muốn chạy tiếp thì phía trước không xa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh xa lạ, trong tay gã cầm một cây kích dài hơn hai mét, người nọ chỉ đứng yên bất động ở đó nhưng lại khiến người khác cảm thấy như tòa núi nguy nga sừng sững, dù trời có sập vẫn chống đỡ được.

Vương Báo và Đổng Ca là hai kẻ lên tiếng đầu tiên, tuy nhiên lời phát ra lại hoàn toàn trái ngược.

- Mau chạy!

- Cứu mạng!

Vương Báo là người hô "mau chạy", còn Đổng Ca là người kêu cứu, qua hai câu nói đơn giản cũng đủ hiểu được phần nào tính cách của hai tên này, một kẻ rất có nghĩa khí, không muốn liên lụy người khác, một kẻ thì chỉ quan tâm an nguy của bản thân, chỉ cần thấy một cọng rơm cứu mạng hắn liền không do dự mà bám vào.

Người phía trước tựa như không nghe thấy, hắn quét ánh mắt sắc bén về phía Vương Báo, đồng thời gật nhẹ đầu.

Và đương nhiên gã chính là Vương Nam, nhân vật chính của chúng ta.

Vương Nam vốn từ đằng xa nghe thấy tiếng la hét, kèm theo mùi huyết tinh phảng phất trong không khí, lấy tính cách lười quản chuyện bao đồng của hắn thì đời nào có chuyện đi cứu giá. Bất quá trời xui đất khiến kiểu gì lại để hắn ngửi thấy chút mùi vị nguy hiểm tại nơi xảy ra đánh nhau đó, với thực lực hiện tại của Vương Nam, thứ có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm liệu có mấy mống? Về sau không nói, nhưng ở giai đoạn đầu này thì khẳng định rất hiếm, trừ phi mấy đại ma vương ở Âm Giới vì cay cú hắn giết Orc Lãnh Chúa mà lên tìm thì may ra Vương Nam mới gặp nguy cơ sinh tử.

Chắc Ảo Thực Giới sẽ không vùi dập nhân tài như hắn vậy đâu nhỉ? Nghĩ nghĩ Vương Nam vẫn quyết định nên đi xem thử có chuyện gì hay ho, nếu kẻ địch quá mạnh thì co giò mà chạy thôi, so về tốc độ hắn vẫn chưa ngán bất cứ kẻ nào kể cả BOSS.

Đến khi tới nơi thì Vương Nam biết may mắn lại mỉm cười với mình một lần nữa, một con BOSS Hoang Dã cấp thấp ở trước mặt Vương Nam hiện tại, chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo, nhất là loài sống theo bầy đàn như sói, số lượng hoàn toàn chả có tính uy hiếp gì với Vương Nam cả.

Thời điểm Vương Báo chạy qua người Vương Nam thì chợt khựng lại, gã cắn răng vậy mà đứng sóng vai cùng Vương Nam, ý định tử chiến rõ ràng.

Đổng Ca đã chạy đi xa nổi giận mắng to.

- Vương Báo chết giẫm, mày điên rồi, còn không mau chạy, tính ở lại chịu chết à?

Thân hình Vương Báo khẽ run rẩy rồi trở lại bình thường, hắn kiên định mở miệng nói.

- Người anh em này có lẽ vì âm thanh chém giết của chúng ta mà tới, nói cách khác chúng ta đã dẫn hắn vào chỗ nguy hiểm, phần trách nhiệm này tao không thể không gánh. Tụi bây có thể chửi tao ngu, nhưng ít nhất làm người vẫn phải có nguyên tắc, bỏ ân nhân của mình để chạy trốn, tao không làm được.

Vương Nam kinh ngạc nhìn sang, hắn thật không ngờ tên Vương Báo này làm người vậy mà rất được, thật giống như một huynh đệ năm xưa của hắn.

Vương Nam khẽ cười đột nhiên đưa tay chộp lấy Vương Báo ném lên cành đại thụ gần đó.

- Anh rất tốt, nhưng đừng làm vướng tay vướng chân của tôi, càng không cần coi tôi là ân nhân gì cả, tôi tới đây là vì nó...

Dứt câu, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vương Báo, Vương Nam bắt đầu xoay tròn Thiên Kích, từng luồng phong nhận bất thình lình bắn ra. Theo tốc độ xoay càng nhanh, số lượng phong nhận ngày càng nhiều, đến cuối cùng trông chẳng khác gì kỹ năng chung cực Lôi Đình Loạn Trảm của Orc Lãnh Chúa, nửa bán cầu trước mặt Vương Nam biến thành không gian cấm kỵ, phong nhận gào thét không ngừng bắn phá đàn sói.

Một cái không chết liền hai cái, hai cái không chết thì ba cái, nếu không chết nữa thì một loạt phong nhận sẽ đồng loạt bắn tới làm thịt, vô số con sói chịu không nổi đạn xạ khủng khiếp lần lượt chết đi, ngay cả cơ hội tiếp cận Vương Nam bọn chúng cũng không có lấy một tia.

Chớp mắt gần nửa phút trôi qua, con số Sói Hoang chết vượt quá nửa bầy, đúng lúc này một tiếng hú đầy phẫn nộ và bi thương vang lên, nửa đàn sói còn lại lập tức ngừng hành động điên cuồng tản ra hai bên, một thân ảnh bạc trắng lấy tốc độ siêu việt phóng vọt tới trước người Vương Nam, song trảo to hơn tay gấu cắm phập vào ngực hắn.

Vương Nam không những không đón đỡ mà còn để hai móng vuốt đó cắm sâu vào người, bất quá cũng không gây quá nhiều thương tổn cho hắn, chủ yếu là sát thương từ Độc Hệ 320 điểm kia, kháng toàn Hệ của Vương Nam chỉ có, không đủ chống cự.

Khóe miệng Vương Nam khẽ nhếch, hắn cắm Thiên Kích xuống đất rồi dùng hai tay giữ chặt hai chân trước của Vua Sói.

- Để ta lấy mi làm vật khai đao nhé...Chiến Quỷ!

Theo tiếng hô vang dội, thân hình Vương Nam bắt đầu phát sinh biến hóa, làn da dần chuyển sang màu đỏ rực, thân hình bành trướng với tốc độ chóng mặt, từng đường gân như mấy con độc xà uốn lượn chạy khắp thân thể hắn. Kinh khủng nhất là đôi mắt chuyển sang màu đỏ kèm theo ánh lửa hừng hực cháy, trên đầu mọc ra hai cái sừng cao ngạo, trên lưng đồng dạng mọc thêm gai xương to bự.

Chưa dừng lại ở đó, Thiên Kích bên cạnh bị một tay Vương Nam nắm lấy, lập tức một ngọn lửa từ bàn tay hắn lan ra toàn thân kích, biến nó thành một thanh vũ khí của ma vương địa ngục. Trông bộ dạng bây giờ của Vương Nam có bảy phần tương tự Diablo, trùm cuối trong tựa game cùng tên, khác ở chỗ nhìn hắn thon thả và không có đuôi như Diablo, ít nhất vẫn dựa trên hình dạng nhân loại mà phát triển thêm chi tiết.

Màn biến thân kinh khủng khiếp dù là Vương Báo trên cây cao, hay đám Đổng Ca đã chạy xa xa cũng há hốc mồm, hồi lâu không khép lại được.

- Đây...đây cũng là người cường hóa như chúng ta...đúng không?

Lần đầu tiên Vương Báo cảm thấy mất niềm tin vào nhận định của chính mình như vậy, khó trách được hắn, ai bảo những gì Vương Nam thể hiện quá khủng bố đi.

Xoẹt!

Trước ngực Vua Sói Bạc xuất hiện một vết chém dài gần mét, cắt đứt phần lớn xương sườn của nó, ngay cả trái tim đang đập thình thịch cũng phơi bày giữa không khí. Lực đạo chưa tan hết đánh văng Vua Sói đi gần mười mét, húc ngã hai đại thụ mới miễn cưỡng khựng lại.

Một kích đơn giản Vương Nam tung ra, lọt vào mắt mọi người mà họ hoàn toàn không biết gì, không ai thấy hắn ra tay như thế nào.

- Biến thái...quá biến thái, tên này là BOSS chứ không phải người...