Chương 37: Gia Nhập

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 37: Gia Nhập

Hà Thanh nói dứt câu thì bốn người ba nam một nữ khác bước lên vài bước đứng bên cạnh nàng, bốn người họ là bạn đại học của nàng, cùng nhau tốt nghiệp cấp ba rồi vào chung một ngôi trường mới nên tình cảm rất thân thiết, thời khắc "Chuyển Giao" cũng là đám bạn các nàng cùng chung hoạn nạn, bảo bọc lẫn nhau, bây giờ tự nhiên không thể đứng nhìn Hà Thanh bị ức hiếp được, mặc dù họ không quá đồng tình với quyết định của nàng.

Một thanh niên tướng mạo bình bình, mắt đeo gọng kính dày cộm đứng ra cười nói với Phương Lập.

- Mọi người cứ bình tĩnh đã nào, có chuyện gì thì cũng không nên dùng vũ lực để giải quyết, ông anh không muốn mang theo mấy người này thì cứ dẫn người của anh đi theo mình, chúng ta không ai đụng ai, vậy chẳng phải tốt hơn sao? Lấy tình hình hiện tại, như anh nói đấy, thây ma đã bao vây khắp mọi ngóc ngách quanh Quận 2, hợp tác chưa thành lập mà đã nảy sinh tranh chấp, thiệt hại hai bên phải chịu là điều không đáng có, đến lúc đó dù là ai thắng cũng sẽ khó tránh khỏi nguyên khí đại thương, ông anh không muốn mà chúng tôi cũng không muốn.

Phải công nhận rằng, thanh niên đeo kính cận nói lời này rất chính xác, nếu không phải vì chuyện xông khỏi vòng vây thây ma bên ngoài thì Phương Lập cần gì phải tốn nước bọt năn nỉ Hà Thanh vứt bỏ số người già và trẻ nhỏ kia. Lại nói gã cũng không ngu đến mức không nhận ra điểm này, chủ yếu là hù dọa vài câu để Hà Thanh biết khó mà lui, chấp nhận hợp binh cùng với mình, đáng tiếc cô nàng kia cứng mềm đều không ăn, cứ thích làm theo ý mình, thành ra mới chọc giận Phương Lập, làm gã xém chút quên mất tình huống trước mắt. Bây giờ có vài câu cảnh tỉnh của kính cận, Phương Lập đã bình ổn lại rất nhiều, ngoại trừ dùng ánh mắt âm độc trừng Hà Thanh một cái rồi thôi, cũng không nói thêm điều gì nữa.

Tràng cảnh vốn giương đao bạt kiếm nay nhờ kính cận đã dịu dần đi, Hà Thanh khẽ bĩu môi nói.

- Từ khi nào mà cậu trở nên nhiều chuyện vậy Nguyễn Hiếu, tớ dám chắc cho dù cậu không nói thì thằng nhãi kia cũng không dám động thủ.

Nguyễn Hiếu đẩy đẩy gọng kính mỉm cười.

- Tớ đương nhiên biết, nhưng làm gì cũng nên chừa đường lui cho người khác, cũng đồng nghĩa với việc tạo đường lui cho chính mình.

Cô gái thấp bé đứng cạnh Hà Thanh nghi hoặc dò hỏi.

- Cậu nói vậy là có ý gì, cái gì mà đường lui, sao tớ không hiểu gì hết?

Nguyễn Hiếu không trả lời ngay mà chỉ cười cười nhìn Hà Thanh, nàng sao không hiểu ý của hắn, trong nhóm 5 người đã xác định Hà Thanh là đội trưởng, cho nên dù Nguyễn Hiếu có đảm nhiệm vai trò quân sư đi chăng nữa thì thân làm đội trưởng như nàng, ít nhất cũng phải có một vài chủ kiến riêng, đưa ra để mọi người cùng thảo luận.

Nghĩ nghĩ, Hà Thanh hạ giọng nói chậm.

- Có phải ý cậu là nếu cứ để sự tình tiếp diễn, Phương Lập cũng sẽ tự nhận ra vấn đề mà ngừng tay, nhưng chính vì vậy mặt mũi của hắn sẽ mất hết, rất có thể sự bốc đồng đó sẽ dẫn đến việc người trong nội bộ mất đi tín nhiệm đối với hắn, từ đó khiến hắn nảy sinh oán hận với chúng ta. Cậu ra mặt cấp cho Phương Lập một cái thang để leo xuống cũng là vì không muốn sau này lúc chiến đấu phải luôn luôn đề phòng con độc xà kè kè bên cạnh?

Nguyễn Hiếu tươi cười vui vẻ, gật đầu hài lòng.

- Cậu phân tích hoàn toàn chính xác, Phương Lập là một tiểu nhân nhỏ nhen, rất chấp nhặt và để bụng, loại người như hắn, hòa hoãn được thì nên hòa hoãn, chớ đắc tội, còn lỡ đắc tội rồi thì phải tiêu diệt ngay, tránh để sau này phát sinh vấn đề khó giải quyết. Với tình hình khó khăn lúc này thì tốt nhất là nên tránh mâu thuẫn với Phương Lập, hơn nữa những gì gã nói cũng không phải toàn bộ đều sai.

Nói xong Nguyễn Hiếu nhìn về phía đám trẻ, người già ngồi sau lưng Hà Thanh, ý vị không cần nói tiếp cũng biết.

Thân hình Hà Thanh khẽ run định nói gì đó nhưng cô bạn nhỏ con đã giành nói trước.

- Hà Thanh à, không phải bọn mình không ủng hộ cậu, cơ mà cách làm của cậu thật sự không được ổn thỏa cho lắm, cậu xem bây giờ chúng ta còn không lo nổi mình ốc thì làm sao bảo vệ được cho những người đó.

- Đúng vậy đấy Hà Thanh, nếu là lúc bình thường, bọn tớ sẽ không nói gì, nhưng hiện tại thật sự quá nguy hiểm, mang theo họ không những khiến họ chắc chắn chết mà còn liên lụy tới chúng ta nữa.

Một nam thanh niên cao to khác cũng đứng ra tán đồng ý kiến của cô gái nhỏ con. Mọi người trăm lời một ý khiến Hà Thanh do dự không biết làm sao, nàng cắn răng nắm chặt tay, trong đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một phần vì tôn trọng đồng đội, một phần vì chính nàng cũng nhận ra mặt lợi hại ẩn giấu trong quyết định của mình, bất quá lương tâm Hà Thanh vẫn một mực muốn bảo vệ những con người đáng thương kia, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Thấy Hà Thanh đau khổ tìm ra lựa chọn, mọi người chỉ có thể nhìn nhau bất lực thở dài, bọn họ cũng không muốn làm Hà Thanh khó xử, nhưng không làm vậy thì nàng sẽ rất khó sống sót ở thế giới này, quá tốt bụng thiện lương đôi khi là một cái tội.

Sau hồi lâu dằn xé lương tâm, Hà Thanh nhắm mắt gật đầu, miệng xinh khẽ mở chậm rãi nói, trong thanh âm mang theo chút run rẩy.

- Tớ đáp ứng các cậu sẽ không mang theo bọn họ theo, nhưng ít nhất khi còn ở lại đây, chúng ta phải làm cái gì đó để giúp họ sống sót qua một thời gian, chờ tới khi chúng ta mạnh mẽ hơn sẽ quay lại cứu người.

Nguyễn Hiếu thở phào một hơi, mặc dù kết quả không quá tốt nhưng tạm thời như vậy là đủ rồi, tính cách con người không phải nói thay đổi liền thay đổi được.

Hắn vui vẻ gật đầu.

- Không thành vấn đề, bây giờ chúng ta sẽ...

Bộp! Bộp!

Tiếng vỗ tay vang lên khiến Nguyễn Hiếu cứng họng, trong tay xuất hiện hai con dao găm, cả người làm ra thế thủ nhìn chằm chằm góc tối ở cầu thang, nơi mà ánh nến không thể rọi tới. Đám người Hà Thanh đồng dạng phản ứng, trong tay lần lượt lấy ra từng món vũ khí của mình, ánh mắt chuyên chú đầy vẻ phòng bị.

Hà Thanh nheo mắt quát.

- Ai đang ở đó, mau ra đây!

Một tiếng quát thanh thúy đánh động mọi người có mặt trong đại sảnh, kể cả Phương Lập và phe cánh của mình cũng bất ngờ nhìn sang đầy vẻ cảnh giác.

Theo thời gian trôi qua, từ trong bóng tối đi ra tổng cộng có bốn thân ảnh, người dẫn đầu là Vương Báo.

Gã mặt cười như không cười đánh giá sơ qua mấy người Hà Thành, đặc biệt dừng lại trên người Hà Thành lâu nhất, đây là lần đầu hắn tiếp xúc với người con gái xinh đẹp như vậy nên khó tránh thất thần giây lát, không riêng gì Vương Báo mà cả Đổng Ca và hai người còn lại cũng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Hà Thành.

Tuy nhiên, họ chỉ có sự ngưỡng mộ chứ không tồn tại một tia dục vọng nào, bởi vì mệnh lệnh do Quỷ Vương đưa ra, không một tên lính Binh Đoàn Địa Ngục nào có thể xuất hiện dị ý trong đầu, trừ khi dị ý đó không nằm trong phạm vi giao phó của mệnh lệnh. Lúc này cũng vậy, nếu là bình thường bọn Đổng Ca cà chớn tuyệt đối sẽ nảy sinh dâm ý với Hà Thanh, nhưng sau khi thông qua một mệnh lệnh của Vương Nam thì dâm ý đó ngược lại không cách nào nảy nở được, thậm chí nghĩ tới cũng không.

Trong lúc bọn Vương Báo đánh giá nhóm Hà Thanh thì các nàng đồng dạng quan sát đối phương, làm một loạt kiểm tra thông tin là điều tất yếu. Khiến Hà Thanh và bốn người bạn kinh hãi là bọn Vương Báo vậy mà không tên nào yếu hơn họ, còn mạnh hơn một đoạn không nhỏ.

Trái tim mọi người khẽ thắt lại, tâm trạng trở nên hồi hộp, không ai biết mấy người trước mặt đến đây với thiện ý hay ác ý, chẳng may họ có ý đồ xấu thì tình hình sẽ rất tệ. Không trách được, nhóm Hà Thanh dù sao cũng chỉ là sinh viên đại học, đừng nói chiến đấu sinh tử, đến kinh nghiệm đánh nhau họ còn khuyết thiếu trầm trọng nữa là... Xử lý kẻ địch tiềm ẩn sau lưng còn chưa ổn thỏa, bây giờ thêm vào đám người không rõ lai lịch vô cùng mạnh mẽ, muốn không căng thẳng mới có chuyện đấy.

Hà Thanh cuối cùng vẫn là một đội trưởng hợp cách, nàng tuy hai tay trống không, chẳng biết vũ khí nơi đâu nhưng bù lại, lại là người gan dạ nhất, nàng mở miệng mở lời trước.

- Các anh là ai? Bọn tôi đang bàn chuyện cá nhân, các anh đột nhiên xen vào là như thế nào, có ý gì đây?

Vương Báo thấy Hà Thanh mở miệng liền gay gắt thì âm thầm cười khổ, còn cố tỏ ra mạnh mẽ cái gì nữa chứ, rõ ràng là lo lắng bất an muốn chết, lẩm bẩm trong lòng vài câu, bất quá vẻ ngoài Vương Báo vẫn giữ nụ cười mỉm thân thiện.

- Đừng hồi hộp như thế, thả lỏng tí đi nào, chúng tôi không có ý xấu đâu...

Bị nói trúng tim đen, Hà Thanh đỏ bừng mặt nhưng vẫn là cắn răng cương ngạnh đáp trả, dưới ánh nến lung linh nàng quả thật là đẹp không sao tả siết.

- Hừ! Anh nói không có ý xấu là không có ý xấu thật à, anh cho bọn tôi là trẻ con ba tuổi chắc?

Vương Báo bó tay lắc đầu cười khổ.

- Vậy cô muốn tôi làm sao mới chịu đây? Cho dù bọn tôi có ý xấu thì thế nào, các cô cậu dám tấn công bọn tôi không? Bọn tôi không có ý định che dấu thực lực, mà cũng không che dấu được, các người tự nhiên thấy rõ, nếu bọn tôi có địch ý đi tấn công các người thì các người nghĩ ai sẽ là bên chịu thiệt?

- Anh...

Hà Thanh ấp úng nửa ngày không trả lời được, Vương Báo cũng không muốn làm khó nàng vì vậy phất tay bĩu môi nói.

- Thôi bỏ, tôi không muốn dây dưa mãi vấn đề này với cô, bằng không lão đại sẽ làm thịt tôi mất...

Nói giữa chừng Vương Báo bỗng dưng giật bắn người, mồ hôi tuôn ra ào ạt, hắn cảm giác được có một cặp mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt đó tràn đầy ý vị cảnh cáo, giống như để nhắc nhở hắn vừa nói sai điều gì đó hoặc là nói điều không nên nói. Trong vô thức, Vương Báo ngẩng đầu liếc nhẹ về phía bóng tối đen kịt ở tầng trên.

Đám Hà Thanh nghe ra hai chữ "lão đại", bất ngờ nhìn theo hướng Vương Báo chú mục, bất quá nơi đó ngoại trừ bóng tối ra thì chẳng còn thấy được gì khác, nhưng họ dám chắc là có một nhân vật hùng mạnh hơn mấy tên ở dưới đây đang ở trên đó quan sát sự tình.

Trông thấy Vương Báo run rẩy toàn thân, chỉ thiếu đường quỳ xuống cầu xin tha thứ, Hà Thanh cùng đồng bạn thầm nuốt khí lạnh không dám hỏi nhiều. Họ vì sợ hãi mà quên đi vài câu hỏi quan trọng, vì sao lại có một nhân vật mạnh ghê gớm như vậy tồn tại? Mới trôi qua hai ngày kể từ thời khắc "Chuyển Giao" thôi mà... Còn nữa, vì sao người nọ lại có hứng thú sai người tham gia vào phe cánh bọn họ? Mục đích là gì?

Nhưng dù là thế nào đi nữa thì ít nhất nhóm Hà Thanh cũng có thể tạm thời bỏ qua vấn đề đám Vương Báo có gây ảnh hưởng đến an toàn của mình hay không, bọn họ căn bản không cần phải làm như vậy, bởi vì lấy thực lực của họ làm việc đó còn phải màu mè chích chòe vậy sao.