Chương 39: Đổng Ca Phát Uy

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 39: Đổng Ca Phát Uy

Hà Thanh vừa chuẩn bị đội hình xong thì phía bức tường đối diện, hàng loạt các âm thanh phá cửa kính, tiếng bước chân lộp cộp bất thình lình vang lên, dựa vào ánh trăng mờ ảo, mọi người vẫn có thể lờ mờ nhìn ra thứ gì tạo ra những âm thanh đi vào lòng người đó.

Bám trên bức tường rộng lớn là chục đầu quái vật ghê tởm, hình dạng của chúng rõ ràng là của con người nhưng tướng di chuyển thì lại cực kỳ quái dị, bò ngược, không sai...là bò ngược, so chúng với những vận động viên uốn dẻo chuyên nghiệp không khác nhau chút nào, duy có cái đầu là vặn ngược hẳn lui sau, cặp mắt bị khoét ra hai cái động to đùng, gần như là xuyên thẳng vào trong não. Cái miệng bị ai cắt ra tới tận mang tai, mỗi lần há ra liền có thể ngậm được quả dưa hấu, trong họng chúng phát ra ánh sáng màu đỏ khi có khi không, cái quang đạn hồi nãy là do một trong số chúng bắn ra.

*Thông tin quái vật: sinh vật âm u.
+ Chủng loại: thây ma Hỏa Chủng
+ HP: 300/300
+ Sát thương Hỏa Hệ: 150/450
+ Phòng thủ: 0
+ Trí tuệ: 80
+ Tốc độ di chuyển: 10
+ Phạm vi xạ kích tối đa: 100m
+ Thời gian làm lạnh mỗi đợt công kích: 10s
+ Mức độ nguy hiểm: 4

*Thuộc nhóm tấn công tầm xa, lực công kích nguyên tố mạnh mẽ, khoảng cách với mục tiêu càng gần sát thương càng mạnh, sau khi bị tiêu diệt 2s, thân xác của chúng sẽ giống quả bom hẹn giờ, phát nổ gây 500 điểm sát thương cho toàn bộ mục tiêu xung quanh, tối đa 5m. Đặc biệt, trong người của thây ma Hỏa Chủng có chứa một viên Hỏa Thủy Tinh, có thể dùng để khảm vào vũ khí, gia tăng 20 điểm sát thương Hỏa Hệ, tỉ lệ rơi 10%.

Trong bóng tối, Vương Nam nhìn chằm chằm vào loài thây ma mới xuất hiện, trong mắt tỏa ra hào quang nóng rực, mấy viên Hỏa Thủy Tinh kia không nghi ngờ là đồ tốt. Ở trạng thái nhân loại bình thường, dù Vương Nam khảm vào Thiên Kích cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu như là biến thân thành Quỷ Vương thì lúc đó lại khác. Một viên không đủ, vậy thì mười viên, trăm viên, Vương Nam không cần nhưng Lữ Bố lại cần.

Liếm đôi môi khô khốc, Vương Nam cố đè nén ý định xực lũ thây ma đó ngay tại chỗ, bởi vì hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn muốn làm.

Về phần Đám Vương Báo Hà Thanh thì vẫn còn đang loay hoay khống chế tình huống, Vương Báo nhìn quanh sau đó trầm giọng ra lệnh.

- Hà Thanh cô dẫn người của mình tiếp cận cánh cửa Exit, nếu chúng phá cửa xông vào thì ta sẽ đánh phủ đầu trước, tuyệt đối không thể để số lượng quá đông thây ma vượt qua khỏi cánh cửa cùng lúc được.

- Không thành vấn đề.

- Phương Lập, các người tận lực hỗ trợ đội hình của Hà Thanh.

Phương Lập trừng mắt, gã không ngờ tên nam nhân mới đến này lại ra lệnh cho mình, không nhịn được bất mãn kêu to.

- Mày là thằng nào, ở đâu chui ra vậy? Mày lấy tư cách gì ra lệnh cho tao?

Không đợi Vương Báo phản ứng thì Đổng Ca đã hành động trước, tốc độ của hắn cực nhanh, bước nhẹ vài bước liền xuất hiện trước mặt Phương Lập, không chút khách khí một quyền đấm bay gã. Lực lượng cường đại ẩn trong một quyền đánh gọn ba phần tư thanh sinh mệnh của Phương Lập, cả khuôn mặt cũng biến dạng, sống mũi gãy đoạn, răng rơi đầy đất.

Phương Lập như con heo bị chọc tiết, kêu la inh ỏi, cả người thoát lực nằm vật trên sàn. Những người xung quanh chứng kiến một quyền ngưu bức của Đổng Ca, miệng mồm đều há hốc không dám thở mạnh.

Lập uy thành công, Đổng Ca mới cười gằn dữ tợn, hai tay chà xát vào nhau cuồng ngạo nói.

- Muốn sống thì câm mồm nhận lệnh và hành động, lão đại chỉ kêu tụi tao phối hợp với nhóm sinh viên trẻ tuổi này thôi, còn bọn mày thì ngài ấy không đề cập đến. Mà đã như vậy thì dù tao có giết sạch bọn mày lão đại cũng không trách tội tao, biết khôn thì nên nghe lời một chút, còn sính cường nữa thì không phải đơn giản một đấm cảnh cáo nữa đâu.

Nói xong, Đổng Ca liếc nhìn bầy thây ma Hỏa Chủng đang ngày một đông trên cao, miệng lẩm bẩm.

- Lão đại dường như rất thích món đồ gì đó ở chúng, Vương Báo chỗ này giao lại cho mày, tao đi thực hiện nghĩa vụ cao cả cái đã.

Vương Báo hiểu ý, bởi vì hắn cũng nhận được một đạo thông tin truyền tới từ ý niệm của Vương Nam, cho nên không chút do dự, Vương Báo gật đầu đồng ý ngay.

Hà Thanh ở gần nên nghe được trao đổi giữa hai người, ánh mắt sâu xa nhìn về phía mấy sinh vật quái dị trên cao. Đồng thời trong lòng nàng tự hỏi vì cái gì nam nhân đó không xuất hiện, tự mình giải quyết vấn đề ở đây, thực lực thủ hạ mạnh như vậy thì thân là một lão đại, gã không thể quá bình thường được.

Trầm ngâm giây lát, Hà Thanh quay đầu ra hiệu cho Nguyễn Hiếu, gã hiểu ý dẫn theo hai nam sinh to con tiến lên đứng gần cửa Exit.

Vương Báo bên cạnh cười thâm trầm nhìn mấy người phe Phương Lập, bọn họ vừa mới nhét bánh bao hồi máu vào miệng gã, cho nên đã có thể tự vận động lại như thường, duy vết thương trên mặt là vẫn chưa lành, dạng vết thương về xương cốt cần phải có kỹ năng trị liệu mới chữa được.

- Nghe lời hay chết?

Một câu rất đơn giản nhưng lại làm đám Phương Lập run rẩy toàn thân, bọn họ còn lựa chọn nào khác sao? Không nói phía trước có thây ma chặn đường không cho ra ngoài, ở đây còn có thêm mấy hung thần không biết nói đạo lý, ra tay cực kỳ ác liệt đánh người ta thừa sống thiếu chết. Bọn họ không thể không nghe theo a.

Phương Lập như con chó cụp đuôi, một câu cũng không dám sủa chỉ gật đầu lia lịa.

- Còn không mau đi?

Vương Báo khinh thường quát to, dọa cho đám Phương Lập giật bắn mình vội vội vàng vàng rút vũ khí chạy tới đứng cạnh hai nam sinh to cao, vẻ mặt tên nào tên nấy như quả mướp đắng, rất có bộ dạng làm khiên thịt cho đội ngũ.

Lại nói Đổng Ca, sau khi ly khai Vương Báo gã một mình xông lên trước, trên tay có thêm một bộ móng vuốt sắc bén, chớp mắt một cái, cả bộ móng vuốt đó lẫn hai bàn tay của Đổng Ca đột nhiên biến thành cặp song trảo to lớn đầy lông lá.

Đây chính là năng lực của chức nghiệp Người Sói, trước khi học chức nghiệp, chỉ cần đeo món trang bị Người Sói ở bộ phận nào liền có khả năng biến nơi đó thành bộ phận tương đồng của Người Sói. Như móng vuốt vũ khí mà Đổng Ca đeo, chính nó đã biến hai bàn tay hắn thành song trảo uy mãnh của Người Sói.

Nhờ vậy, Đổng Ca mới sở hữu thêm một vài năng lực đặc thù từ bộ phận trảo Người Sói, khi chạy trên đất, gã đồng thời di chuyển bằng cả hai tay hai chân, làm vậy không những tốc độ bị hạn chế mà ngược lại còn tăng lên rất nhiều, móng vuốt bám chặt vào đất mỗi lần đi qua đều lưu lại những vết cào sâu hoắm.

Đổng Ca ngẩng đầu nhìn đám thây ma Hỏa Chủng đu bám trên tường, miệng lớn của chúng đang hướng về phía hắn chuẩn bị tung ra quang đạn đáng sợ.

Cười lạnh một tiếng, Đổng Ca mượn lực song trảo nhảy vọt lên tường cao, một lần nhảy này bay xa năm sáu mét, hai tay rầm một phát cắm sâu vào bức tường, móng vuốt dài nhọn, giúp thân hình Đổng Ca cố định trên tường cao.

Ngay lúc này, một quang cầu to bằng đầu người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắn tới trước mặt Đổng Ca, tay này cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay phải rút khỏi bức tường giơ lên cao.

Quang Đạn bị móng vuốt sói tóm trúng, chỉ có thể nằm gọn trong lòng bàn tay Đổng Ca, bị hắn ngạnh sanh bóp nát, lực lượng mạnh mẽ khỏi phải bàn. Mà Đổng Ca làm được như vậy phần nhiều là do đặc tính khắc chế với sinh vật âm u của loài sói, Hỏa Hệ quang cầu dù mang lực nguyên tố Hỏa nhưng cuối cùng vẫn là do một thây ma sử xuất, cho nên khó tránh khỏi vướng phải chút khí tức âm u, ma quỷ.

Đổng Ca liếm mép cười gằn, gã vung tay nhanh nhẹn rút bám, rút bám di chuyển trên bức tường, sau vài lần hô hấp đã tiếp cận con thây ma vừa bắn quang đạn.

Vuốt sói giơ cao, cường lực bạo tạc ấn thẳng đầu thây ma vào tường, đè nát đầu nó như quả cam mềm yếu.

Một thây ma Hỏa Chủng vừa chết không khiến số còn lại nao núng, hoặc nói căn bản chúng không có cảm tình xót thương đồng đội và sợ hãi kẻ thù hùng mạnh. Không để Đổng Ca kịp thở, ba quang đạn từ ba hướng khác nhau bắn tới người hắn.

Hai mắt Đổng Ca lóe tinh quang, hai tay dứt khoát rút móng vuốt thả người trượt tự do xuống sát bờ tường, chờ khi rời khỏi phạm vi nổ của "Bạo Thể" thì móng vuốt sắc bén lần nữa đâm dài ra, cắm thẳng vào trong bức tường, một đường trượt xuống kéo lê mười vệt sâu nửa tấc.

Thân hình vừa cố định thì Đổng Ca liền lao về một hướng khác, không dừng lại một khoảnh khắc nào, bởi vì trong thời gian ngắn trước khi đàn thây ma bên dưới phá được cửa, hắn phải tiêu diệt nhiều con thây ma Hỏa Chủng nhất có thể.

Vung tay bóp nát một quang cầu, Đổng Ca đồng thời nghiêng cơ thể qua một bên làm ra động tác tránh né không được thuần thục cho lắm, bất quá vẫn tránh thoát được hai quang đạn khác công phá, sức nóng tỏa ra từ quang đạn thiêu rụi ống quần của hắn, phần thịt đùi đồng dạng vì quá nóng mà đỏ ửng cả lên.

Đổng Ca nhảy bổ lên cao, hai tay nắm đầu thây ma Hỏa Chủng dùng lực xé thân hình nó ra làm đôi làm mất đi hiệu quả "Bạo Thể", máu thịt rơi vãi xuống đất, có một ít bắn lên mặt Đổng Ca khiến diện mạo xấu xí của hắn tăng thêm vài phần dữ tợn.

Con thây ma Hỏa Chủng mà Đổng Ca mới giết vừa vặn chuẩn bị chui qua cửa sổ thông gió nên từ đây hắn có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Trong lúc vô tình, Đổng Ca liếc mắt nhìn xuống tràng cảnh đằng sau cánh cửa Exit, trong khoảnh khắc, thân hình của hắn cứng đờ, đồng tử mở lớn hết cỡ tràn ngập hoảng sợ.

Thẩn thờ vài giây, Đổng Ca chợt quay đầu hướng đám người Vương Báo hét lớn, âm thanh khẩn cấp vô cùng.

- Cẩn thận, có thứ gì đó rất lớn đang tiến đến cánh cửa.

Vương Báo ngẩn người, rất nhanh hắn liền cảm thấy sự tình có chút không ổn, gã kéo Hà Thanh lui sau đồng thời hét ầm lên.

- Mau tránh...tất cả mau rời khỏi chỗ cánh cửa...

Gã vừa nói xong thì cả đại sảnh bỗng rung lên, nó không giống động đất mà tương tự bước chân nhiều hơn, càng ngày tiếng động càng trở nên lớn dần, sàn nhà rung lên càng mạnh.

Lúc này nếu đám người kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật quá ngu ngốc rồi, không ai bảo ai, mười mấy người kéo nhau chạy về phía trung tâm đại sảnh.

Mọi chuyện nói thì lâu nhưng thực chất chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ, cánh cửa Exit vốn bị thây ma đánh phá ầm ầm nay chợt ngưng lại đột ngột, và chỉ một khắc sau, cả mảng tường lớn gắn cánh cửa bị lực lượng khổng lồ đánh sập, một thân ảnh to lớn khủng bố cao trên mười mét dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra trước mặt mọi người.

Cặp mắt bọn họ như muốn lồi hết ra ngoài, không dám tin nhìn trân trối thân ảnh khổng lồ đó.