Chương 45: Tình Cảm Nảy Nở

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 45: Tình Cảm Nảy Nở

Vương Nam thử kiểm tra thì mới phát hiện phân thân của Lan Nhược Như không hề có thông tin cụ thể, có lẽ nàng hiện thân bằng phương thức này chỉ có thể sử dụng một vài kỹ năng đặc thù ở mức độ hạn chế, giống như ngưng đọng hành động của bầy thây ma chung quanh, may mắn bọn chúng toàn cấp thấp nên nàng mới đắc thủ dễ dàng, bằng không có bị phản ngược hay không cũng là điều khó nói.

Lan Nhược Như thấy Vương Nam cứ nhìn tới nhìn lui trên người mình xem có bị thương chỗ nào hay không, trong lòng phi thường ngọt ngào, có trời mới biết nàng đã từng tưởng tượng Quỷ Vương đại nhân của mình là loại người hung thần ác sát như thế nào.

- Đại nhân, ngài đừng tìm nữa, em không có bị thương gì thật mà, chỉ là hao hết năng lượng nên đành phải dùng sinh mệnh lực bù đắp, cho nên sinh ra phản ứng phụ thôi. Nghỉ ngơi thời gian sẽ hồi phục như cũ ngay ấy mà.

Vương Nam biết Lan Nhược Như không nói dối, khẩn trương trong lòng thoáng nhẹ đi một tầng, ngoài mặt hắn nghiêm khắc dặn dò.

- Vậy được rồi, hôm nay gặp em ta rất vui, em còn cứu ta một mạng, sau này nhất định ta sẽ hảo hảo chiếu cố em, tuyệt đối không để em xảy ra chuyện gì. Còn bây giờ em mau quay về đi, tránh tiêu hao quá nhiều ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

- Vâng! Sau này đại nhân tung hoành thiên hạ nhớ đừng quên em, hiện tại em đang ở Tà Vực Meganform, nếu ngài tiến vào địa vực đó sẽ cảm thấy được phương vị của em, hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Tạm biệt.

Lan Nhược Như nói xong đưa tay chùi nhẹ khóe mắt sau đó thân ảnh mờ dần rồi biến mất, Vương Nam nhìn nàng tan biến tới xuất thần, sau hồi lâu mới thở dài một hơi.

- Rất nhanh thôi..., ta sẽ giải quyết nỗi buồn và lo lắng trong mắt em, hãy chờ ta.

Dứt lời Vương Nam tựu cũng không muốn lưu lại, quân tiên phong binh đoàn Âm Ma vẫn còn đó, hắn chỉ cần chậm trễ một chút liền lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, Lan Nhược Như đã đi, không một ai có thể cứu hắn được, mà Vương Nam cũng không có ý định nhờ cậy bất kỳ ai khác cứu mình thêm một lần nào nữa.

Chờ sau khi Vương Nam rời khỏi vài giây thì khả năng hành động đã trở lại với những sinh vật nơi đây, bọn chúng tức giận gầm lên, vô số âm thanh bén nhọn chọc phá màn đêm yên tĩnh thành từng mảnh nhỏ.

Vương Nam không hề quay đầu lại cắm đầu chạy thẳng vào trong, giữa đường một thân ảnh to lớn lông lá từ trong trung tâm thương mại phóng ra, Vương Nam nghĩ cũng không cần lập tức nhảy lên lưng nó, Quỷ Lang Vương nhe răng gầm nhẹ một tiếng, chở chủ nhân của mình chạy vào trong đại sảnh.

Cho tới lúc này đương nhiên bọn Vương Báo đã hoàn thành xong công việc dọn dẹp, đèn nến gắn trên tường cũng bị họ mang đi, Vương Nam thị lực ban đêm chưa gọi là mạnh cho nên toàn bộ đều dựa vào Quỷ Lang Vương là trùm nhìn đêm mở đường chạy thẳng lên tầng trên.

Quãng đường không xa nên Vương Nam và Quỷ Lang Vương rất nhanh đã đến tầng trên cùng, chính là tầng lầu có phòng bếp lúc đầu Vương Nam xâm nhập vào trung tâm thương mại. Trên đường đi hắn không quên chặn cửa cẩn thận, toàn bộ việc lôi kéo vật nặng chặn cửa đều do bầy sói của hắn làm.

Trong gian phòng bếp chật chội, đám người Vương Báo, Hà Thanh, Phương Lập chia ra mỗi phe ngồi một góc, tuy hơi hẹp nhưng ít ra thì nơi này là khu vực an toàn nhất, phải qua ba lớp cửa mới vào được.

Không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, dù rất nhỏ bất quá ở đây quá mức yên tĩnh cho nên bọn họ đều nghe thấy mơ hồ.

Hà Thanh, Nguyễn Hiếu khẩn trương đứng dậy nhìn chằm chằm về phía bóng tối bên ngoài thông qua cửa kính, Hà Thanh thậm chí còn có ý định triệu hồi vệ sĩ của mình sẵn sàng tâm lý chiến đấu. May mắn lúc này vang lên giọng nói quen thuộc trấn an mọi người.

- Không cần gấp, là tôi đây.

Vương Nam cưỡi trên lưng sói đứng trước cửa nhìn vào trong phòng bếp, trên mặt hắn có chút mệt mỏi khó che giấu, mọi người trông thấy lão đại đã về tên nào tên nấy đều hưng phấn, có cường giả bảo vệ ở thời đại mạt thế làm gì có người không vui mừng chứ.

Nhóm Hà Thanh và Vương Báo đồng loạt tiến lên nghênh đón hắn, bất quá trông thấy bộ dạng chật vật mình mẩy đầy thương tích của hắn, còn có mấy dấu ngấn do dây xích để lại thì giật mình, bọn họ không dám tin ngoài kia lại có sinh vật tổn thương được tên biến thái này.

Đặc biệt là Vương Báo, hắn tận mắt chứng kiến chủ tử của mình solo BOSS như thế nào, con BOSS kia còn chẳng thể tạo nên một vết xước nào trên người Vương Nam nữa kìa. Vương Báo cảm thấy miệng lưỡi khô khan thấp giọng dò hỏi.

- Lão đại, anh ở ngoài kia đụng phải BOSS ạ?

Sắc mặt bọn Hà Thanh lập tức tái nhợt, còn gặp cả BOSS cơ á? Quả là quá dọa người rồi.

May mắn nhìn thấy Vương Nam lắc đầu, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu là BOSS thật thì tất cả chết chắc rồi. Có điều câu trả lời tiếp theo của Vương Nam lại khiến ảo tưởng may mắn đó bay lên chín tầng mây.

- Không phải BOSS, nhưng so với BOSS còn đáng sợ hơn gấp mười lần, tôi đánh không lại, may mắn nhờ chút bản lãnh nên thoát được.

- Lợi hại hơn cả BOSS?... Anh nói thật chứ?

Nguyễn Hiếu giống như sợ tai mình nghe lầm, lắp bắp hỏi lại lần nữa, Vương Nam cũng không hề gì thoải mái gật đầu.

Mọi người bỗng cảm thấy trái tim mình rơi cái bịch! hô hấp có chút nặng nề, cứ tưởng phải đánh đến cuối map mới xuất hiện BOSS, ai ngờ giữa đường nhảy ra con quái so với BOSS càng đáng sợ hơn, kiểu này ai mà sống cho nổi.

Thấy mặt mày ai nấy đều như quả mướp đắng, chỉ riêng Hà Thanh là không khó coi mấy, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Vương Nam giả vờ bất ngờ hỏi nhỏ.

- Em không sợ à?

Hà Thanh mím môi do dự chốc lát rồi gật đầu.

- Sợ, làm sao lại không sợ, nhưng anh đã nói quái vật đó mạnh hơn BOSS mà anh vẫn có thể trở về, chứng tỏ anh dù không có cách đối phó thì cũng có cách an toàn tránh thoát được nó. Tôi tin anh sẽ không đem tin tức xấu như vậy về để hù dọa sĩ khí của mọi người.

Lần này Vương Nam bất ngờ thật, hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn trừng trừng Hà Thanh.

- Em tin tưởng tôi vậy sao?

Hà Thanh không hề do dự gật đầu đáp.

- Tôi không rõ mình thế nào, nhưng trong lòng tôi tin tưởng anh tuyệt đối.

Vương Nam ngây người chốc lát sau đó bỗng cười phá lên, nụ cười cực kỳ vui vẻ không hề giả tạo chút nào. Mãi lâu sau khi cảm thấy mọi người nghi hoặc khó chịu thì hắn mới ngừng lại, một tay đặt lên đầu Hà Thanh nhẹ nhàng xoa, xoa rất lâu và không rút tay lại nhanh chóng như lần trước.

Hà Thanh sững sờ đóng băng tại chỗ, đây là lần thứ hai người đàn ông này dám hành động thân mật với nàng, vậy mà không hiểu tại sao, lần này nàng lại cảm nhận được sự chân thành vui vẻ của hắn, vì vậy cũng không ngăn cản, chỉ đỏ mặt lặng lẽ tiếp nhận.

Vương Nam thích ý xoa đầu Hà Thanh, miệng khẽ nói với âm lượng mà chỉ hai người nghe rõ.

- Em quả thật là một cô gái ngây thơ, nếu như em gặp phải một người có khả năng che giấu bản chất thật của mình, chỉ bộc lộ ra ngoài những thứ tốt đẹp và sử dụng nó chuyên đi lừa lọc thì em phải làm sao?

Hà Thanh ngẩn người bối rối, hồi lâu không trả lời được.

Vương Nam mỉm cười nói tiếp.

- Tuy nhiên chính sự hiền lành, ngây thơ hiếm có của em mới khiến tôi chấp nhận đánh cuộc ra mặt cứu mọi người, tôi vốn không phải là một người tốt lành gì cả, không ngại nói với em trước khi thế giới biến đổi thì tôi...chính là một trong tứ đại Vương Giả nắm giữ quyền lực cao nhất thế giới, thế lực ngầm ở khu vực Trung Đông đều do một tay tôi điều khiển, số lượng người chết dưới tay tôi không phải mười vạn thì cũng là tám ván. Mặc dù tất cả những tên đó đều là tội phạm khét tiếng hoặc khủng bố các loại, nhưng giết người vẫn là giết người, tàn ác vẫn là tàn ác, tôi từng đáng sợ như vậy đấy, liệu em có còn tin tưởng tôi nữa không?

Khiến Vương Nam triệt để ngây dại là Hà Thanh không những hoảng sợ mà còn tươi cười, nàng nói.

- Như anh nói đấy, tôi chính vì có một linh hồn thuần khiết cho nên có thể nhìn ra được anh có thực sự xấu xa đáng sợ như lời anh nói hay không, Trong mắt anh khi anh nhìn tôi không hề có chút tà niệm nào, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, tuy nói trước đây anh đã từng giết không ít người nhưng ít nhất những người đó đều đáng chết, tôi biết trong thế giới ngầm mà anh nói căn bản không có kẻ nào tốt đẹp cả, tên nào tay cũng nhúng đầy máu tanh, nếu như trước đây thì tôi sẽ không thể chấp nhận một kẻ như anh, nhưng hoàn cảnh thay đổi, nhận định đánh giá cũng phải thay đổi theo, trong mắt tôi anh không đến nỗi nào.

Nói đến sau cùng mặt nàng đã đỏ bừng như quả gấc, vành tai nóng bừng bừng như muốn bốc khói tới nơi. Đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ trước một người đàn ông, nàng cảm thấy người này mang lại cho nàng cảm giác an toàn, chỉ cần có hắn là mọi chuyện đều sẽ dễ dàng giải quyết, hơn nữa nàng cảm nhận được hắn tìm đến nàng không phải vì lợi dụng hay ham muốn bề ngoài của nàng, chỉ cần nhiêu đó là đủ, những thứ khác từ từ rồi tìm hiểu cũng không muộn.

Thấy Hà Thanh một hơi nói thẳng ra tình cảm cất giấu, Vương Nam sau khi ngơ ngẩn chỉ có thể cười khổ, hắn không phải không có cảm tình với nàng, chỉ là hắn biết nàng đã hiểu sai ý hắn. Nghĩ nghĩ Vương Nam quyết định trêu chọc nàng một phen.

- Hà Thanh này.

- Sao cơ?

Hà Thanh cúi đầu lí nhí đáp.

- Tôi nói em đừng giận, tôi vốn chỉ muốn em làm đồng đội của tôi mà thôi, tôi thấy cách chỉ huy của em rất khá, tính tình lại hợp ý tôi cho nên...

Vương Nam không nói tiếp nhưng chỉ cần nhìn gương mặt trắng bệch của nàng cũng hiểu hắn đùa hơi quá rồi, trái tim Hà Thanh tan vỡ thành từng mảnh, tâm tình nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng. Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao bà nội trước kia thường nói khi tình cảm bị người khác trực tiếp phủ nhận sẽ rất thống khổ, thế nhưng đau đớn như thế này thật sự...thật sự nàng không chịu nổi, đấy chỉ là nàng mới chớm nở tình cảm thôi nhé, nếu như yêu sâu sắc rồi, không biết với bản tính của nàng có suy nghĩ quẩn không nữa.

Bốn người bạn của Hà Thanh đứng bên cạnh không nghe thấy hai người trao đổi cái gì, nhưng từ biểu hiện của Hà Thanh họ vẫn đoán ra chút ít, hiện tại lại thấy nàng đau khổ cùng cực như vậy liền phẫn nộ không thôi, Nguyễn Hiếu thân với nàng nhất hạ quyết tâm lên liều mạng cùng Vương Nam một lần.

Đáng tiếc ý định vừa được duyệt thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho miệng mồm há hốc.

Vương Nam không nói không rằng ôm chầm lấy Hà Thanh, hướng miệng nàng hôn xuống, bản thân nàng không kịp chuẩn bị, cả người lập tức cứng đờ, hai mắt trừng lớn nhìn thẳng vào mắt Vương Nam, trông thấy nhu hòa trong mắt hắn thì trái tim nàng cũng dần tan chảy, rất lấn cấn đáp lại nụ hôn của hắn.

Haiz... Tình yêu là vậy, người ta vốn không tin vì sao lại có thể loại vừa gặp nhau nói chuyện hai ba câu liền nảy sinh tình cảm, đây chắc hẳn chỉ trong ngôn tình mới có. Tuy nhiên đó là thời hiện đại tình cảm có thể mua bằng tiền, nhưng nếu đặt câu chuyện đó vào hoàn cảnh cận kề cái chết thì lại khác, không phải vô lý những cặp đôi nam chính nữ chính trong những thước phim hành động vốn là hai người xa lạ, bỗng dưng cùng nhau xông qua một cuộc đuổi giết liền phát hiện mình yêu đối phương. Đạo diễn người ta không phải dựa trên căn cứ vô lý để làm phim, bằng không làm gì có người nào rảnh rỗi xem phim của hắn.

Hà Thanh cũng là như vậy, trong suy nghĩ của nàng cuộc sống kể từ bây giờ không còn dễ dàng sáng ngủ dậy đi học, trưa ăn cơm, chiều đi học, tối tắm rửa ăn cơm đi chơi như trước, mà là sáng chém giết thây ma, trưa chém giết thây ma, chiều chém giết thây ma, tối cũng phải chém giết thây ma, bởi vì nếu không giết chúng thì nàng sẽ bị chúng giết. Thân là một cô gái, Hà Thanh cảm thấy thật sự mệt mỏi, nàng cần một chỗ dựa an toàn để dựa vào khi cần, mà Vương Nam đã xuất hiện đúng lúc nàng cần nhất, thậm chí còn giúp nàng không phải có lỗi với những người già và trẻ nhỏ kia, bờ vai của hắn cũng đủ vững chắc, là chân tâm thật ý tìm đến nàng. Hà Thanh còn cần gì hơn nữa, trừ bỏ yêu thương cuồng nhiệt thì nảy sinh tình cảm bắt buộc phải có, nếu như không có thì ngay chính bản thân nàng cũng khinh thường mình trái tim quá lạnh đi.

Còn Vương Nam thì khác, hắn đã từng là vua, một ông vua chân chính tồn tại giữa xã hội hiện đại, nữ nhân xinh đẹp mà hắn thưởng thức qua không dưới trăm người, bất quá để mà hắn thực sự muốn bảo vệ, chăm sóc cẩn thận thì chỉ có hai người, một là người đồng đội đã mất của hắn, hai là Hà Thanh, không vì gì khác, đơn giản là hắn thấy hai nàng đều có tính cách giống nhau, hắn thích vậy, ai muốn nói gì thì nói Vương Nam hắn không quan tâm.

Hai người hôn nhau trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chỉ đến khi Quỷ Lang Vương bước lên phía trước chắn tầm nhìn đồng thời trừng mắt đe dọa thì họ mới hoảng sợ vội về vị trí cũ, mà Vương Báo bốn người cũng tự giác đứng cạnh Quỷ Lang Vương đảm nhiệm hộ vệ.

Nụ hôn kéo dài hơn phút, đến khi Hà Thanh bắt đầu khó thở thì Vương Nam mới luyến tiếc rời môi, hắn cúi đầu nhìn dung nhan động lòng người đang thở dốc trong ngực mình.

- Thích không?

Hà Thanh theo bản năng gật đầu sau đó nhận ra điểm không đúng vội vàng lắc đầu, bất quá đã muộn, Vương Nam bá đạo nâng cằm nàng lên tiếp tục hôn xuống. Một lần hôn này cũng kéo dài gần phút đồng hồ Vương Nam mới thích chí buông tha.

Hà Thanh oán hận liếc hắn, trống ngực nàng đập lên tới cổ họng luôn rồi này.

Chờ đến khi Hà Thanh hồi phục tinh thần, Vương Nam đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng mắt nàng nói từng chữ một.

- Em quyết định theo anh rồi đúng không? Em chắc chắn mình sẽ không hối hận?

Hà Thanh khó hiểu tưởng hắn đang định đùa gì đó, nhưng khi thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn thì mới biết sắp có chuyện quan trọng, nàng thế mới gật đầu trả lời.

- Vâng! Em chưa từng hối hận vì quyết định của mình.

- Nếu như anh nói mình không còn là cường hóa giả nhân loại bình thường nữa?

- Ý anh là sao, em không hiểu?

Vương Nam thở dài, chuyện này không thể giấu người mà hắn yêu thương được, bắt buộc phải nói ra để nàng quyết định lựa chọn, dù như thế nào hắn cũng không oán trách, nhưng nếu giấu nàng để rồi một ngày nàng nhận ra, hối hận vì đã ngu ngốc thì hắn sẽ tự trách bản thân mình mất.

- Anh đã không còn là người nữa, nói chính xác hơn mặc dù là người nhưng thân phận lại là một thứ khác đáng sợ hơn rất nhiều.

Hà Thanh càng nghe càng loạn, vì thế dứt khoát hỏi thẳng.

- Có việc gì anh cứ nói ra đi, em đã nói rằng em không hối hận là sẽ không hối hận.

Vương Nam gật đầu hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

- Anh là một con BOSS Thế Giới, loài BOSS mà bất cứ sinh vật nào cũng có thể săn giết, ở bên cạnh anh chính là chết chóc và nguy hiểm, anh sẽ cố hết sức để bảo vệ em, nhưng một khi anh chết đi, chỉ sợ em sẽ khó tránh khỏi bị đuổi giết vì tội liên can.

Câu trả lời mà Hà Thanh nhận được đã vượt khỏi mọi phán đoán của nàng, trong thời gian ngắn quả thật khó mà tiếp nhận nổi, một cường hóa giả hùng mạnh như vậy không ngờ lại là một con BOSS, hơn nữa còn là BOSS có cấp bậc cao nhất, cho dù đặt Vương Nam vào vị trí của Hà Thanh chỉ sợ hắn cũng sẽ không chịu đựng được, vì vậy hắn rất thông cảm cho Hà Thanh, im lặng chờ đợi quyết định từ nàng.

Thời gian trôi qua từng giây, Vương Nam có cảm tưởng như qua mấy năm vậy, đừng nhìn hắn bên ngoài bình tĩnh, thực chất trong lòng đã bắt đầu có dấu hiệu suy sụp rồi, chỉ cần Hà Thanh từ chối, khẳng định hắn sẽ khó tránh khỏi đau đớn một đoạn dài.

Không lâu sau, chừng hai ba phút gì đó, Hà Thanh mới nhắm mắt thở ra một hơi dài thật nhẹ nhàng, nàng ngẩng đầu nhìn thật kỹ Vương Nam, cái nhìn đó khiến toàn thân hắn run lên.

Tưởng chừng như đó là một lời chào cuối cùng, Vương Nam cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù thế nào đi nữa hắn vẫn sẽ liều mạng bảo vệ nàng rời khỏi nơi đây, có như vậy hắn mới yên tâm tiếp tục hành trình được.

Bất quá, mọi chuyện không như Vương Nam tưởng tượng, Hà Thanh vốn im lặng thì bỗng dưng nhào tới ôm chầm lấy hắn, lực ôm rất mạnh, giống như là dùng toàn bộ lực lượng mà nàng có, hết thảy cảm xúc đều thể hiện trong một cái ôm này.

Vương Nam có chút không dám tin cúi đầu nhìn cơ thể mềm mại trong lòng, nuốt mạnh vài ngụm nước bọt, hắn ấp a ấp úng ôm ngược lại Hà Thanh, hành động rất nhẹ như thể sợ làm nàng đau vậy.

Phải khó khăn lắm Vương Nam mới lấy lại bình tĩnh, hắn cúi đầu nói khẽ vào tai Hà Thanh.

- Trở thành một phần của anh nhé, như vậy an toàn của em mới được đảm bảo tuyệt đối, em có mệnh hệ gì thì anh vẫn có cách để hồi sinh em lại, chỉ cần anh còn sống thì em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không xa rời nửa bước.

Hà Thanh không đáp mà chỉ khẽ gật đầu xem như đáp ứng, hiện tại nàng không muốn nói gì cả, chỉ muốn yên lặng cảm nhận ấm áp từ đối phương.

Vương Nam nhếch miệng cười vui vẻ, hắn chợt phát động biến thân thành Quỷ Vương, tức thì cơ thể trương phồng, gai xương khủng bố mọc khắp người, trên đầu chĩa ra hai cái sừng sơn dương cong vòng ra sau, làn da cũng hóa thành màu đỏ rực nứt nẻ ra từng làn rãnh dung nham, Hà Thanh đang ôm tình lang đương nhiên có thể nhận thấy biến hóa của hắn, nàng kinh ngạc thối lui nửa bước nhìn lên nhìn xuống cẩn thận đánh giá.

Gương mặt Vương Nam dữ tợn dị thường nhìn xuống Hà Thanh.

- Sợ không?

Hà Thanh lắc đầu.

- Vậy đi với ta một lát nhé.

- Vâng!

Vương Nam tiến tới ôm chặt Hà Thanh, dòng dung nham chảy khắp người vậy mà không gây nên một chút thương tổn nào cho nàng. Hắn giơ tay chạm nhẹ vào không khí, tức thì một vùng dịch chuyển không gian mở ra, Vương Nam dẫn theo Hà Thanh tiến vào trong, đám Vương Báo và Quỷ Lang Vương dường như biết chủ tử sắp sửa làm gì cho nên cũng nhảy vào theo, cổng không gian bấy giờ mới đóng lại.

Những người khác chứng kiến cảnh tượng như thế ngoại trừ hoảng sợ á khẩu ra thì không thể làm gì khác hơn.