Chương 51: Y Sư, Chia Trang Bị

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 51: Y Sư, Chia Trang Bị

Việc Vương Nam lấy ra mấy món dụng cụ nấu nướng kỳ lạ, Thạch Lâm ban đầu có hơi kinh ngạc chút rồi thôi, hắn là người tâm cơ linh mẫn, chẳng mấy chốc đã đoán ra được đây có lẽ là do Vương Nam dựa vào Ảo Thực Giới để tạo ra. Vì vậy mà Thạch Lâm cũng không tự mất mặt mà qua bên Vương Nam xin xỏ, rảnh rỗi đi kiếm ít đồ về chế tạo nghe hợp lý hơn nhiều.

Lại nói, nhờ Thạch Lâm không làm phiền mà bọn người Vương Nam có cơ hội tranh thủ kiểm tra thành quả sau khi phá bản.

"Các ngươi không thành lập tổ đội cho nên không thể hưởng % kinh nghiệm của đồng đội, lượng kinh nghiệm nhận thưởng sẽ phụ thuộc vào sát thương gây ra của mỗi cá nhân, tham gia hạ gục BOSS sẽ tính theo sát thương gây ra lên BOSS từ đó nhận được phần thưởng trang bị tương ứng"

"Sát thương cao nhất Lữ Bố - Vương Nam: 82%, kinh nghiệm nhận được: 41.000"
"Sát thương cao thứ hai Đổng Ca: 4%, kinh nghiệm nhận được: 2000"
"Sát thương cao thứ ba Hà Thanh: 3%, kinh nghiệm nhận được: 1500"
"Sát thương cao thứ tư Vương Báo: 2.8%, kinh nghiệm nhận được: 1400"
...
"Sát thương thấp nhất Mộ Phương Nhi: 0%, kinh nghiệm nhận được: 1"

"Sát thương BOSS Chính Bản cao nhất Lữ Bố - Vương Nam: 100%, rương vật phẩm SSS"

"Sát thương BOSS Phụ cao nhất Lữ Bố - Vương Nam: 89%, rương vật phẩm A+"
"Sát thương BOSS Phụ cao thứ hai Hà Thanh: 4%, rương vật phẩm Hạ Cấp"
"Sát thương BOSS Phụ cao thứ ba Đổng Ca: 3%, rương vật phẩm Hạ Cấp"
"Sát thương BOSS Phụ cao thứ tư Phương Lập: 1.4%, rương vật phẩm Hạ Cấp"
...
"Sát thương BOSS Phụ thấp nhất Mộ Phương Nhi: 0%, ruong vật phẩm Tiêu Chuẩn"

"Các ngươi là người đầu tiên trong khu vực N1010 phá bản thành công, tất cả được thưởng 2000 kinh nghiệm, 100 Bạc, 2 Thuốc Kích Thích, 2 bình thuốc khôi phục 1000HP, 2 bình thuốc khôi phục 1000MP, nhận thưởng danh hiệu Phá Bản Quá Đơn Giản, kích hoạt không cộng thêm thuộc tính"

Đọc xong dòng thông tin mà Ảo Thực Giới gửi đến, trên mặt mỗi người đều là vui buồn lẫn lộn, đặc biệt là Mộ Phương Nhi, trông nàng như sắp sửa khóc tới nơi, toàn đội chỉ có mình nàng là không có một phần thưởng nào ra hồn, kể cũng phải ai bảo nàng chỉ là một Y Sư nhỏ bé không có sức sát thương, suốt ngày trốn sau lưng Hà Thanh chờ được bảo vệ, bây giờ ngay cả tâm lý hối hận Mộ Phương Nhi cũng có, hối hận vì đã quyết định chọn chức nghiệp quá mức vô dụng.

Bọn Hà Thanh làm sao không hiểu tâm tình của Mộ Phương Nhi cơ chứ, thế nhưng ngoại trừ nói vài câu an ủi thì họ còn có thể làm gì đây? Bốn người bắt đầu ngồi quây quần bên cạnh Mộ Phương Nhi không ngừng khuyên nhủ nàng, an ủi tâm linh yếu ớt sắp tan vỡ ấy.

Bất quá mọi người càng nói thì Mộ Phương Nhi tâm tình càng trở nên bất ổn, nàng cảm giác giống như bọn họ đang thương hại mình vậy. Vương Nam trông thấy sự tình không ổn sắp diễn ra, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy đi qua ngồi đối diện Mộ Phương Nhi.

Hai tay kéo kéo lớp băng dưới cằm ra để tiện nói chuyện, Vương Nam thở ra một hơi dài nghiêng đầu mỉm cười nhìn Mộ Phương Nhi.

Mọi người bấy giờ mới nhận ra sự hiện diện của hắn, ai nấy đều ngừng nói đưa mắt nhìn sang, hy vọng tên này có thể khuyên giải được Mộ Phương Nhi.

Cô bé dường như rất tủi thân cúi gằm đầu lí nhí nói.

- Anh không cần phải an ủi em đâu, em biết mình vô dụng không làm được tích sự gì, không có phần thưởng âu cũng là lẽ đương nhiên, hiện tại có thể sống được là may mắn lắm rồi...

- Ai bảo em vô dụng?

Vương Nam chợt nói một câu khiến Mộ Phương Nhi ngẩn người, không chờ nàng trả lời thì hắn đã nói tiếp.

- Ai nói em vô dụng vậy? Nói anh nghe xem...là thằng này, thằng này, hay thằng này?

Vừa nói hắn vừa chỉ mặt từng người xung quanh, những tên bị hắn chỉ tới đều vội vàng lắc đầu, điên à, bọn hắn đâu có ngu đến mức tự nhận để chọc giận hung thần đáng sợ kia.

Vương Nam hài lòng gật đầu, mấy thằng nhãi này xem ra rất biết phối hợp, hắn tiếp tục mỉm cười chăm chú nhìn Mộ Phương Nhi.

- Đấy em thấy chưa, đâu ai nói em vô dụng đâu, em tự hạ thấp bản thân đấy chứ.

Mộ Phương Nhi không có vẻ gì là nguôi ngoai, ngược lại càng thêm sầu khổ.

- Anh...bọn họ vì sợ anh nên mới nói vậy, nếu không có anh chỉ sợ bọn họ đã sớm cười nhạo em rồi.

Ngoài dự đoán, câu trả lời tiếp theo của Vương Nam khiến mọi người giật mình.

- Không sai, bọn họ chính là vì sợ anh cho nên mới không dám cười nhạo em... Nhưng em có biết rằng bọn họ sợ thực lực của anh chứ chưa chắc đã thực sự cảm thấy thực lực đó quan trọng nhất trong đoàn đội này. Em thấy đấy, bởi vì anh mạnh mẽ nên phần thưởng của mọi người thấp đến đáng thương, toàn bộ cái tốt cái hay đều do anh chiếm hết, liệu em nghĩ rằng trong lòng họ sẽ thật sự chấp nhận sao? Anh đoán chắc có người còn đang thầm hy vọng anh sẽ biến mất khỏi đoàn đội này càng sớm càng tốt nữa đấy...

Nghe xong, tinh thần Mộ Phương Nhi có chút dịu lại, nàng đã lờ mờ bắt được điểm gì đó trong lời nói của Vương Nam, chỉ là chưa có chắc chắn rõ ràng mà thôi. Nghĩ nghĩ, nàng mờ mịt hỏi.

- Em vẫn chưa hiểu ý của anh lắm...

Vương Nam cười thần bí lật lại câu hỏi.

- Vậy bây giờ anh hỏi em, à không hỏi mọi người ở đây, khi các người chiến đấu gặp nguy hiểm, các người sẽ chọn được cứu bởi một cường nhân hùng mạnh trong đội hay là một Y Sư có năng lực cứu chữa? Nói trước, vị cường nhân hùng mạnh đó mạnh tới mức cướp đi hết phần thưởng, thành quả sau khi chiến đấu.

Gần như không chút suy nghĩ, tất cả đều trăm miệng một lời hô lên.

- Đương nhiên là Y Sư rồi!!

Bất quá nói xong bọn họ mới giật mình thầm hô Vương Nam nham hiểu, tên nào cũng mặt mũi đỏ bừng quay đầu đi không dám nhìn Vương Nam nữa, trong đó có cả Hà Thanh...

Mà người đứng trước đầu sóng bị công chúng hắt hủi vậy mà không cảm thấy khó chịu chút nào, hắn nhún vai nhìn Mộ Phương Nhi đang kinh ngạc trợn mắt.

- Đấy, em thấy chưa, em đúng thật là vô dụng nhưng chỉ là vô dụng trong suy nghĩ của em thôi, đối với thành viên trong đội ngũ thì người họ cần nhất là một vị đội trưởng tốt và một Y Sư hợp cách, còn đối với thành viên trong đội kẻ địch thì người mà bọn chúng ghét nhất chính là vị Y Sư đó. Bây giờ em có lẽ chưa cảm thấy tầm quan trọng của một người biết năng lực chữa thương cứu người, nhưng anh dám cá đến khi tất cả đều đạt tới đẳng cấp 20, tức là tuyển chọn được chức nghiệp thì người đầu tiên mà mọi đội ngũ mong muốn có được, thậm chí là không tiếc trả giá tranh giành chính là Y Sư em. Một Y Sư không có lực sát thương cho nên mọi phần thưởng lúc chiến đấu đều có thể bỏ qua phần của Y Sư, mà Y Sư lại còn sở hữu năng lực cứu chữa, em đoán xem, liệu có thằng ngu nào không cần một chức nghiệp như vậy ở bên cạnh? Đến lúc đó em chỉ việc hô cái giá để mời được mình là có thể giống như những chức nghiệp mạnh mẽ khác, trang bị đầy người, tiền rinh đầy túi. Nhắc cho em nhớ, bác sĩ ở mọi thời đại luôn là một trong những ngành nghề giàu có nhất. Hắc hắc.

Nghe Vương Nam nói xong, mọi người xung quanh mới vỡ lẽ, không ngờ chức nghiệp mà họ cho là vô dụng, yếu đuối nhất lại quan trọng như vậy, có lẽ đứng riêng một mình tự thân hành động thì Y Sư quả thật không ra gì, nhưng bỏ vào trong một đoàn đội tiêu chuẩn thì Y Sư lại trở thành trọng tâm được bảo vệ, quan tâm, săn sóc nhất.

Vương Nam chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của bọn họ, hắn hừ lạnh nói.

- Các ngươi chắc hẳn lúc đầu cũng khi thường Y Sư lắm chứ gì, đúng là một đám kém hiểu biết, bất quá cũng nhờ trên thế giới hết 99% đều là dạng người như các ngươi nên Y Sư mới may mắn trở thành chức nghiệp chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Phương Nhi, em nhìn kỹ tất cả những kẻ từng khinh thường em, sau này tuyệt đối không để ý đến thình cầu mời gia nhập đội của chúng, hừ hừ...cho chúng biết như thế nào gọi là cười người hôm trước, hôm sau người cười.

Mộ Phương Nhi đỏ bừng mặt không dám hé răng một câu, chỉ là ánh mắt đã sáng bừng hy vọng mới mẻ, đôi khi còn liếc trộm Vương Nam vài cái. Hà Thanh ở bên cạnh vô tình nhìn thấy, trong mắt lóe lên tia bất định, không rõ nàng đang nghĩ tới điều gì.

Mấy người bị Vương Nam nói trúng tim đen không ngừng cười trừ xấu hổ, bọn họ thầm mắng Vương Nam không chừa đường sống cho người khác, đáng tiếc lực không bằng người ta nên đành phải ngậm đắng nuốt cay, hy vọng thời gian sau cô bé Mộ Phương Nhi không ghi nhớ chuyện ngày hôm nay trong lòng.

Giữa không khí căng thẳng, Thạch Lâm vốn từ đầu đến cuối một bên nghe lén nay bỗng dưng bước tới gần nhóm Vương Nam, vừa đi vừa vỗ tay bành bạch.

- Hay! Anh bạn này hẳn là đội trưởng của đoàn người ở đây đúng không, vừa rồi những lời anh nói quả thật mở mang cho tôi rất nhiều, hội Đông Thành chúng tôi vừa vặn khuyết thiếu chức nghiệp hiếm như quý cô Y Sư đây, tôi tin chắc thời điểm các vị gia nhập khẳng định sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn hẳn những người khác. Còn đây là chút thành ý tặng quý cô Y Sư, mong cô không từ chối.

Thạch Lâm bất ngờ tặng quà khiến Mộ Phương Nhi không biết làm sao, mà mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt ghen tị, hâm mộ nhìn nàng, bọn họ đương nhiên nhận ra kiện bảo vật mà Thạch Lâm tặng chính là một chiếc áo đẳng cấp 2, so sánh tình huống hiện tại thì đã tốt hơn đồ của mọi người không biết bao nhiêu rồi.

Trong vô thức, Mộ Phương Nhi nhìn sang Vương Nam, ý hỏi hắn có nên nhận hay không, Hà Thanh nhanh trí lập tức để mắt đến cử động nhỏ này của Mộ Phương Nhi, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Đáng tiếc Vương Nam không để ý nhiều như vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đồ dâng tận miệng không lấy thì thật có lỗi với chính mình rồi.

Mộ Phương Nhi vậy mới gật đầu chấp nhận thịnh ý của Thạch Lâm, tên này mất đồ vào tay người khác, ngược lại hí ha hí hửng, cao hứng vô cùng. Cảm thấy không còn việc ở đây nữa nên hắn cũng rời đi, tiếp tục đốc thúc người của mình thu thập thức ăn vào kho đồ, bởi vì không gian cất chứa này chỉ chuyên dụng để chứa vật phẩm từ Ảo Thực Giới, cho nên đối với đống đồ ăn ở Địa Cầu tự nhiên có chút bài xích, trọng lượng để chứa một ổ mì sandwich nhỏ bé lên tới 2 điểm. Bởi vậy dù có hơn mười người tới đảm nhiệm luân chuyển cũng phải ba bốn lượt mới lấy hết hàng ở siêu thị mini, mà đây là lần cuối cùng trong ngày của họ.

Vương Nam thầm quan sát thấy được người vận chuyển toàn bộ đều là dân thường không có bao nhiêu tác dụng chiến đấu, hẳn là chính sách của hội Đông Thành, ngó bộ bọn này chưa đến mức phá bỏ luân thường đạo lý, không thuộc dạng tâm lý biến thái, biến người dân bình thường thành nô lệ thực hiện những hành vi đồi bại không phải người. Đương nhiên không thể chỉ trách bọn biến thái này không, những người dân cam chịu kia cũng có phần, cách tăng cường bản thân là mỗi người đều có, họ không dám đối mặt với quái vật dẫn đến tự thoái hóa chính mình, đôi khi yếu đuối, nhân từ quá cũng là một cái tội, tội rất nặng là đằng khác.

Tạm thời bỏ qua suy nghĩ dùm người khác trong đầu, Vương Nam tập trung vào kỹ năng mới hiện ra sau khi tấn thăng đẳng cấp 6.

*Bạo Phong: Tạo ra một vòi rồng tấn công phạm vi cực xa, có tỉ lệ 100% cuốn bay quái vật trên người sử dụng 5 cấp trở xuống, 10 cấp giảm 50%, 15 cấp giảm 30%, 20 cấp và BOSS mất tác dụng. Vòi rồng duy trì 20 giây, mỗi giây gây ra: 'sát thương cơ bản' x 0.5 + 'sát thương vũ khí' x 0.5. Đồng thời kèm theo hiệu quả phá giáp: 30 điểm/s (phá giáp càng cao sát thương cố định càng cao, tác dụng lớn nhất khi mục tiêu có phòng ngự cao hơn sát thương gây ra)

- Kỹ năng tốt!

Vương Nam không nói hai lời bấm chọn học ngay Bạo Phong, đồng thời dùng một điểm thăng cấp cho nó, sát thương + 0.3, phá giáp + 10 điểm/s.

Tiếp đó hắn mở hai rương vật phẩm mà mình nhận được, đầu tiên là rương A+, vốn nghĩ rương này cũng không có phần thưởng quá quý giá nhưng không ngờ Vương Nam lại nhận được không ít đồ tốt.

5 'Thuốc Kích Thích', một đôi găng tay cấp 3, một đôi giày cấp 3, một vũ khí chức nghiệp Y Sư và 500 Bạc.

Vương Nam nhịn không được hưng phấn mở luôn rương SSS, rương A+ đã ngon như vậy thì rương đỉnh cấp sẽ như thế nào? Chưa kể đến rương SSS của Vương Nam là lấy từ nhiệm vụ có độ khó cao hơn.

Quả nhiên, đồ mà rương SSS rơi ra hoàn toàn là đồ xịn của xịn.

20 'Thuốc Kích Thích', một vũ khí chức nghiệp Ma Đạo Sư cấp 3, một giáp chân chức nghiệp Pháp Sư Triệu Hoán cấp 2 (tính ghi là giáp quần nhưng nghe hơi tục nên để giáp chân), một vũ khí chức nghiệp Thích Khách cấp 2 và 2000 Bạc.

Dù không nhận được một món nào của mình nhưng Vương Nam đã rất thỏa mãn, đòi hỏi quá nhiều là không tốt.

Sau khi thu lại bảng thông tin thì thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình, bọn họ khẳng định rất muốn hỏi Vương Nam nhận được thứ gì, nhưng không ai dám nói cả.

Hắn hiểu quá rõ ràng phương tâm của đám người này, vì vậy không nói lời nào lôi ra một đống thứ tốt, trước đó không quên dặn Vương Báo và Đổng Ca đứng lên canh chừng ánh mắt của đám Thạch Lâm.

- Hà Thanh bảo bối, trước tiên cho em hai món này.

Vừa nói Vương Nam vừa đưa cho nàng viên Dạ Minh Châu cấp 2 và kiện giáp chân cấp 2, cả hai đều là chức nghiệp Pháp Sư Triệu Hoán, cực kỳ phù hợp với Hà Thanh nàng. Cô bé này không biết từ bao giờ tập được cái tính không khách khí với Vương Nam, hắn đưa đồ liền nhận, điều này khiến hắn vui mừng không thôi. Càng khách khí ngược lại khoảng cách giữa hai người càng xa nhau.

Tiếp theo, Vương Nam đưa tới trước mặt Mộ Phương Nhi món vũ khí cấp 2 dành cho Y Sư, cô gái bé nhỏ vui mừng suýt chút nữa khóc thành tiếng, ánh mắt nhìn Vương Nam càng thêm phần tình ý khó phát hiện...

- Nguyễn Hiếu, cậu cầm cái vũ khí Thích Khách này dùng, tôi thấy cậu rất hợp với nó, chờ thêm thời gian nữa điểm Linh Mẫn của cậu đủ thì tháo cặp mắt kính ấy ra cho đỡ vướng víu.

Nguyễn Hiếu có chút run rẩy nhận món vũ khí Thích Khách mà Vương Nam đưa, trong lòng là một hồi xúc động khó nói nên lời, qua hồi lâu mới phun được hai chữ.

- Cám ơn...

- Không cần khách sáo... Vương Báo, cậu tháo kiện áo giáp kia ra, tôi cho cậu cái này.

Nói xong Vương Nam đứng dậy lôi từ trong kho đồ ra một thanh Long Đao dài hơn hai mét, vẻ ngoài sáng bóng như ngọc thạch, trên sống đao khảm nạm một con rồng vàng hung tợn, nhìn qua liền biết món vũ khí này bất phàm, không loại trừ bất kỳ một ai, tất cả đều tham lam nhìn chằm chằm thanh đao ấy.

Chỉ đến khi Vương Nam phóng thích khí tức khủng bố đè ép hết thảy thì bọn họ mới trắng mặt sợ hãi thu hồi lòng tham của mình.

Riêng Vương Báo thì kích động đến hoa chân múa tay, luống cuống tiếp nhận thanh đao.

Xong đâu đó Vương Nam mới ngồi lại vị trí cũ ném kiện áo giáp Vương Báo vừa cởi cho Miên Tử, đồng thời còn ném cho Cao Hầu bên cạnh hai món bao tay và giày cấp 3.

- Cao Hầu, cậu chịu khó, thời gian tới có vật phù hợp thì tôi khẳng định sẽ bù cho cậu sau, hiện tại cậu dùng đỡ hai món này, chắc sẽ không thua kém kiện áo giáp của Miên Tử đâu.

May mắn Cao Hầu là người thật thà chất phát, không phân bì với Miên Tử, hắn hưng phấn vô hạn mặc ngay hai món trang bị cấp 3 lên người, miệng rối rít cảm ơn.

- Lão đại thật trượng nghĩa, em và Miên Tử rất sùng bái anh.

Vương Nam cười khổ lắc đầu sau đó quay sang Lão Ngũ, thuộc hạ đi theo hắn duy nhất không có trang bị tốt, Vương Nam ít nhiều cảm thấy có chút bất công với gã, vì vậy quyết định dành hẳn cho gã món đắt giá nhất.

- Lão Ngũ, lần trước tôi bảo sẽ bù đắp cho cậu, vì vậy lần này tôi cho cậu món tốt nhất mà tôi có, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.

Dứt lời Vương Nam lấy ra một cây pháp trượng nguyên tố toàn thân mà lam nhạt, hoa văn điêu khắc trên thân trượng vừa phức tạp mà vừa đơn giản, đít trượng là mũi nhọn còn đầu trượng là một viên bảo thạch giống như pha lê màu đỏ đậm, thỉnh thoảng phát ra quang mang chấn nhiếp lòng người. Tên của nó là Nguyệt Luân Quyền Trượng.

Lão Ngũ kích động đứng bật dậy, ánh mắt rưng rưng nhìn Vương Nam sau đó không nói lời nào quỳ hẳn một gối xuống, hai tay tiếp lấy Nguyệt Luân Quyền Trượng, cảnh tượng có vẻ trang trọng vô cùng. Người xung quanh ngay cả thở mạnh đều không dám, ánh mắt chỉ có thể tiếc nuối cùng hâm mộ nhìn Quyền Trượng rơi vào tay Lão Ngũ.

Thấy Lão Ngũ nghiêm túc cực kỳ, Vương Nam rất hài lòng, hắn tranh thủ đuổi gã đi rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Thanh, bộ dạng lén lút nhét vào tay nàng hai món trang bị mình cất giấu.

Hà Thanh giở tay xem chỉ thấy đó là Kim Ti Giáp và Lộc Phong Đai, cả hai đều là trang bị của Giáp Sĩ, đương nhiên phòng cụ của chức nghiệp này mạnh như thế nào, không ai không biết, mà trong nhóm bọn họ thì chỉ có Cao Hầu là chịu theo Giáp Sĩ, chẳng trách Vương Nam lại giấu diếm, hắn đây là sợ Cao Hầu thấy lại dễ nảy sinh khả năng gây chia rẽ nội bộ.

Hà Thanh có chút dở khóc dở cười, Vương Nam quan tâm nàng đương nhiên vui mừng không kịp, bất quá làm vậy có hơi lấy công làm tư rồi, nghĩ vậy nàng mới nói.

- Anh kỳ thật đấy, sao không đưa cho Cao Hầu, dù sao em cũng đâu có cần, lại để người ta thấy lại bảo anh bỏ việc công làm việc tư nữa...

Vương Nam không thèm để ý hừ lạnh, nghiêm mặt nói.

- Nói gì? Ai dám nói? Hai món này đều là anh trải qua sinh tử một thân một mình anh chiến đấu với BOSS mới lấy được, bọn họ góp tay vào giúp anh cái gì mà bảo công với tư? Anh lén lút là vì hồi nãy anh nhất thời quên mất hai món này, lỡ mồm nói với Cao Hầu rằng hết đồ thích hợp, giờ mà đưa cho hắn thì mới gọi là mất mặt... Em nữa, đừng nói với anh rằng anh đưa hai món này là cho em đấy...nhìn cái gì mà nhìn, anh đưa em là để âm thầm chuyển sang Cao Hầu giúp anh, chẳng qua nếu em thích thì có thể lấy một món, ừ một món thôi, không hơn được...

- Em...em liều mạng với anh...

Hà Thanh nóng bừng mặt, xấu hổ không nói nên lời, nhịn không được lao vào cào cấu Vương Nam một trận, mãi đến khi hắn nhận lỗi xin tha thì mới đắc ý buông răng, buông tay khỏi người hắn. Còn hai kiện trang bị kia thì đương nhiên nàng giữ lại một, dù sao Vương Nam cũng không có ý định đưa cả hai món cho Cao Hầu.