Chương 53: Thân Mật

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 53: Thân Mật

Trong quá trình Xâm Thực Đằng tấn công thế giới có không ít cường hóa giả bất hạnh bị ngọn cây tàn phá thân thể, một số chết tại chỗ một số chết khô trên cao, nhưng đây chỉ là số ít, bởi vì lúc Ảo Thực Giới gửi thông điệp thì đã phát tín hiệu cảnh tỉnh cho nên ngoại trừ mấy kẻ tự cao không thèm nghe ra thì cho dù có là đang ngủ cũng bị dựng đầu dậy chạy ra ngoài đường lớn.

Cho đến bây giờ ai ai cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của cái tên Ảo Thực Giới, gọi như vậy không phải vì nó đan xen giữa hai cái hiện thực và thực tế ảo mà là vì đây là một thế giới chuyên đi thôn tính, cắn nuốt thế giới khác, Địa Cầu là một nạn nhân, không phải đầu tiên và cũng chẳng phải cuối cùng. Cách thăng cấp cho cường hóa giả hay những sinh vật đồng dạng giống như trong game đơn giản là vì nó thích, cụ thể hóa sức mạnh của một người luôn luôn tốt hơn phỏng đoán đại khái, ở mặt nào đó việc này giúp Ảo Thực Giới dễ dàng quản lý sức mạnh của sinh vật tồn tại bên trong nó hơn.

Trở lại với Vương Nam, lúc này khoảng cách giữa hắn và căn biệt thự kia chỉ còn hơn trăm mét, đáng lý ra hắn đã sớm tới nơi rồi, chỉ vì phải thả chậm cước bộ chờ đợi những người phía sau cho nên mới chậm trễ thời gian như vậy.

Mà thời gian mười phút rốt cuộc cũng trôi qua hết, không gian ngay bên phải Vương Nam chợt xuất hiện giao động, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Nam, một đầu quái vật khổng lồ dị thường từ hư không bước ra.

*Thông tin quái vật: sinh vật tiến hóa.
+ Chủng loại: Thằn lằn Hai Đầu
+ Đẳng cấp: 6
+ Bậc: D
+ HP: 4500/4500
+ Sát thương vật lý: 670/800
+ Sát thương Độc Hệ: 80/s
+ Phòng ngự vật lý: 420
+ Phòng ngự pháp thuật: 210
+ Trí tuệ: 350
+ Tốc độ di chuyển: 120
+ Mức độ nguy hiểm: 8

Gọi là thằn lằn nhưng con này lại quá mức to lớn đi, đặt song song cùng một con voi trưởng thành vẫn còn lớn hơn không ít, quái vật thằn lằn vừa mới hiện hình liền dẫn đến sự chú ý của toàn bộ người xung quanh, không ít người kinh hô khi thấy được thực lực của nó.

- Lão đại, cẩn thận!

Đám Vương Báo chạy đằng sau gấp gáp muốn tiến lên hộ giá, tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo lại làm cho họ rợn người.

Chỉ thấy Thằn lằn Hai Đầu há to hai cái miệng đỏ lòm kêu lên xè xè, chiếc đuôi khổng lồ đầy cơ bắp vung lên quật xuống đầu Vương Nam, hắn hừ lạnh buông một tay đang ôm Hà Thanh ra nhẹ nhàng tóm lấy chiếc đuôi đó.

- Chỉ là một con súc sinh lại dám tới khiêu chiến ta? Cho mi sớm đầu thai chuyển kiếp.

Nói đoạn Vương Nam gồng cứng cánh tay, từng lớp vải băng bị cơ bắp cứng như thép đồng chấn nát, thân hình con quái vật bị lực lượng khủng bố kéo phăng lên không trung, bay một mạch hơn hai mươi mét mới ầm ầm rơi xuống.

Vương Nam không khách khí rút ra Thiên Kích hướng thiên không vẽ ra một vòng tròn, tức thì con Thằn Lằn Hai Đầu không kịp kêu lên một tiếng liền bị cắt ra làm đôi, hai khối thịt nặng mấy tấn nện ầm lên mặt đất tạo ra hai cái hố to đùng.

Quá trình chỉ diễn ra trong vài giây nhưng người xung quanh cảm thấy chỉ nhiêu đó là quá đủ, bọn họ không muốn kinh hãi thêm nữa, gã đàn ông đang ôm cô gái trong lòng kia quá cường đại, một con quái vật 4500HP cứ như vậy một chém tiêu diệt, lực công kích phải vào cái tầm nào mới làm được như vậy a... Chưa kể trước đó còn một tay ném thân xác gần mười tấn kia lên trời chứng tỏ lực lượng tự thân của hắn biến thái chứ không phải dựa vào vũ khí không thôi.

Hai nhóm Vương Báo và Thạch Lâm thi nhau nuốt nước bọt để rửa trôi cái cổ họng khô khốc, nếu không phải trực tiếp mục quang thì thật sự họ không dám tin Vương Nam lại cường đại như thế, bởi vì từ khi gặp mặt cho tới bây giờ không một ai có khả năng tham khảo được thông tin của Vương Nam cả, trừ Hà Thanh được hắn cho phép xem ra. Mà nàng cũng đã thất kinh hồi lâu không bình tĩnh được, lúc này nhìn thấy người khác thất thố thì cảm thấy đồng bệnh tương liên, ai bảo nam nhân của nàng quá nghịch lý cơ chứ.

Xoay tròn Thiên Kích vài vòng thổi bay số máu thịt rơi xuống đầu mình đi, Vương Nam không thèm nhìn lại tiếp tục tiến vào căn biệt thự trước mặt. Đám Vương Báo bấy giờ mới chậm rãi hồi phục tinh thần, nhao nhao theo sau Vương Nam.

Thạch Lâm thầm hô may mắn khi nãy lựa chọn đánh cuộc đúng đắn, có cường giả như vậy thủ hộ, ít nhất hắn sẽ có nhiều cơ hội sống sót cho đến lúc đoàn tụ cùng đoàn đội của mình, khi đó nhất định phải kêu lão đại năn nỉ khuyên răn người thanh niên này ở lại mới được. Thạch Lâm thầm đặt ra quyết tâm trong lòng, đồng thời tự nhắc nhở bản thân cường nhân như Vương Nam nếu không thể giao hảo thì tuyệt đối không được đắc tội, bằng không kết cục sẽ rất thảm.

Mấy cánh cửa phòng ngự của biệt thự đối với Vương Nam mà nói chẳng khác gì tờ giấy trắng, tiện tay là xé, hắn xông vào đại sảnh nhìn quanh một vòng, bày biện rất đẹp, một bộ sa lông cao cấp đặt trong góc, trên tường cao là một cái tivi 50 inch, cuối hành lang còn có một cái cầu thang thông lên tầng trên, chưa kể khắp nơi trong phòng được trang trí rất nhiều kệ tủ và bình gốm sứ các loại.

Vương Nam cúi đầu nhìn Hà Thanh đang dùng hai tay hai chân quấn chặt lấy mình, cặp mắt nhắm chặt, vẻ mặt ngó bộ rất hưởng thụ, nhịn không được hắn muốn trêu chọc nàng một chút.

- Sao vậy, hồi nãy người nào bảo tự chạy được sao bây giờ giống con mèo lười thả xuống không thèm xuống vậy?

Hà Thanh thích ý cọ cọ mặt vào ngực Vương Nam, giọng điệu ngọt ngào đáp.

- Ai bảo nằm trong lòng anh thoải mái như vậy, còn rất ấm áp nữa chứ...

Vương Nam bất đắc dĩ lắc đầu cười, bỗng dưng ánh mắt hắn lóe lên tia nham hiểm.

Bốp!

Cánh tay tráng kiện hơi dùng lực vỗ lên cái mông căng mẩy của Hà Thanh khiến nàng mở bừng mắt rên lên khe khẽ, sau đó mặt mũi đỏ bừng oán giận trừng mắt nhìn Vương Nam. Tên này không biết xấu hổ là gì còn trừng mắt ngược lại Hà Thanh, hai tay bên dưới thuận thế thỏa thích nắn nhéo vài vòng khắp cặp mông căng tràn sức sống của nàng.

Nếu để ý có thể thấy trên đầu Hà Thanh bốc lên một tầng khói nhàn nhạt, nàng đã xấu hổ đến cực điểm rồi, vì quá uất ức Hà Thanh quyết tâm liều mạng ngươi sống ta chết, nàng chồm người lên hung hăng cắn một ngụm vào bả vai Vương Nam.

- A...dám cắn...khá lắm để anh cho em thấy sự lợi hại của anh.

Vương Nam cười lạnh tiếp tục dùng tay nắn bóp mông Hà Thanh, đôi khi còn khẽ chạm vào địa phương tuyệt mật khiến nàng toát mồ hôi, rên ư ử trong miệng, cặp mắt hiện lên vẻ mê ly hồi lâu không tiêu tán.

Bất quá cô nàng cũng quật cường nhất quyết không chịu buông tha, phải chừng ba mươi giây sau Vương Nam cố tình đặt tay vào địa phương thần thánh không ngừng ma sát nàng mới chịu không nổi buông răng, ánh mắt u oán nhìn Vương Nam, hốc mắt đảo quanh một tầng nước. Bộ dạng xinh đẹp đáng yêu vô cùng.

Vương Nam nhìn nàng đến thẩn thờ, khó khăn lắm mới kiềm lại được dục vọng đang dần nổi lên, hắn cười ha hả cúi xuống hôn mạnh vài cái lên cặp môi đỏ mọng đến khi thỏa mãn rồi mới chịu buông tha cho nàng.

- Thế nào! Muốn đấu với anh còn xa lắm.

Hà Thanh không biết nói gì chỉ có thể dậm chân uất ức.

- Anh xấu xa!!

- Lão đại! Anh ở đâu, bọn em đã kiểm tra xung quanh rồi, không có ai ở đây cả.

Ngay lúc này một tiếng kêu ồm ồm vang lên, chính là giọng của Vương Báo, thì ra khi nãy hai người "chiến đấu" Vương Nam đã nhanh chân tiến vào phòng bếp ở cạnh cầu thang, tránh người ngoài đi vào trông thấy hắn đang thân mật với Hà Thanh, Vương Nam còn chưa biến thái tới mức khoe khoang mình đang ân ân ái ái với tình nhân trước mặt người khác, càng đừng nói Hà Thanh hiện tại đã là vợ "hợp pháp" của hắn.

Nghe thấy Vương Báo gọi mình, Vương Nam cũng không lập tức đi ra mà thong thả lấy từ trong không gian cất chứa ra hai bộ quần áo, hắn giữ một bộ đưa Hà Thanh một bộ.

- Em thay đi, mồ hôi ướt hết rồi kìa, tranh thủ tối nay tìm chỗ tắm luôn.

- Vâng! Nhưng mà anh quay mặt đi có được không...

- Quay cái gì...anh và em là vợ chồng danh chính ngôn thuận, ngại ngùng gì nữa chứ, sờ anh cũng sờ qua, còn ngại anh thấy của em sao...đây cho em nhìn lại coi như huề này...

...
Ít phút sau, Vương Nam kéo tay Hà Thanh gương mặt vẫn còn ửng đỏ đi từ phòng bếp ra, hiện tại hắn bận một bộ đồ khá đơn giản, áo thun tay ngắn và quần thể thao, trên tay đeo một bộ găng tay màu đỏ có mấy cái gai đinh đâm ra. Còn Hà Thanh thì trái ngược hoàn toàn, nàng vốn đã rất đẹp hiện tại nhờ bộ đồ mới toanh càng tô thêm sự hài hòa hoàn mỹ đó, chiếc áo màu lục bích ở phần ngực có lớp giáp hơi giày bao bọc, cổ áo dựng cao, ngang eo thì bó sát gọn gàng nhờ một cái đai lưng chắc chắn, quần thì giống Vương Nam, loại thể thao ôm thân duy có một vài chỗ trồi lên một lớp giáp mỏng chứng tỏ hàng trang bị xịn, vòng ba căng mẩy của nàng được tôn lên quá mức hoành tráng khiến đám người Vương Báo suýt chút nữa phụt máu mũi.

Hà Thanh đỏ mặt vì xấu hổ nhưng không phải vì ngại bọn người kia nhìn mình mà là vì Vương Nam, thằng nhãi này bảo muốn quan sát nàng thay đồ, vậy thì cũng thôi đi, hắn còn được voi đòi tiên xắn tay áo các thứ xông tới mặc đồ dùm nàng luôn, đương nhiên làm vậy khó tránh khỏi một hồi đụng chạm, mà Vương Nam lại là trùm lợi dụng, bao nhiêu chỗ tốt hắn chiếm đã đời rồi mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mặc trang phục vào cho Hà Thanh, khó trách mặt nàng cứ đỏ lựng không nguôi như vậy, trong lòng thầm mắng Vương Nam vô sĩ không dưới trăm lần, vậy mà hồi trước cứ tưởng người này đàng hoàng tốt đẹp, dấn thân vào rồi mới biết sói già đội lốt quân tử. Nhưng đáng chết chính là không ngờ nàng lại ẩn ẩn có cảm giác kích thích, mong muốn Vương Nam làm vậy, Hà Thanh thật muốn tát mình vài cái cho tỉnh ra.

Vương Nam nghênh ngang đi vào đại sảnh kéo tay Hà Thanh đi thẳng tới chỗ bộ ghế sa lông, đến khi ngồi xuống yên vị hắn mới mở miệng nhàn nhạt nói.

- Tạm thời chúng ta sẽ ở đây hết buổi trưa, các người đi kiếm phòng nghỉ ngơi trước đi, Vương Báo, Nguyễn Hiếu, Long Nhị, Thạch Lâm, bốn người ở lại tôi có chuyện cần giao phó.

Vương Nam không hề khách khí trực tiếp xếp Thạch Lâm vào tốp thủ hạ của mình luôn, hắn tin chắc một kích lúc ở ngoài biệt thự đã đủ để tên này răm rắp nghe theo mình.

Quả nhiên, bốn người không loại trừ Thạch Lâm đều ngoan ngoãn đưng im tại vị trí, những người khác đồng loạt đi hướng cầu thang, chuẩn bị tìm phòng nghỉ ngơi cho mình, tinh thần căng thẳng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được giải thoát vài canh giờ, không ai không muốn cả.