Chương 55: Gặp Lại

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 55: Gặp Lại

Sau khi được "tưới tắm", Hà Thanh càng bộc phát quang mang kinh người, sắc đẹp của nàng càng thêm đậm đà quyến rũ, dám cá trăm thằng đàn ông đứng trước mặt nàng bây giờ hết chín mươi chín thằng sẽ bị hớp hồn, một thằng còn lại không thích nữ nhân.

Tuy nhiên điều đáng nói ở đây là dấu hiệu tăng phúc mà hai người nhận được.

"Giao hợp thành công, nhận được tăng phúc kỹ năng, quá trình biến thân sẽ kéo dài thêm 50% thời gian"

Rõ ràng không đáng bao nhiêu nhưng nhiệm vụ để nhận được điểm tăng phúc ấy lại là... như vậy là quá hời cho Vương Nam rồi, lệ khí vừa tiêu tán hết khiến tâm tình hắn vô cùng thoải mái, giờ có thêm tăng phúc mới quả là mát lòng mát dạ a.

Ngoái đầu nhìn Hà Thanh đã nhắm mắt ngủ say bên cạnh, Vương Nam cũng không tiện đánh thức, một mình bước ra ngoài ban công, hiện tại hai người đang ở trong phòng ngủ riêng biệt tầng hai, đây là do Đổng Ca cố tình dặn dò người khác chừa lại, tên này tính ra làm việc cũng có tâm đấy chứ...

Chấm một điếu thuốc quấn, Vương Nam rít mạnh một hơi, làn khói thơm thơm quay cuồng trong cổ họng hồi lâu rồi chậm rãi phả ra ngoài, không biết bao nhiêu lâu rồi Vương Nam mới có cảm giác thoải mái kỳ lạ như bây giờ.

Nhớ lại trước kia cuộc sống của hắn cũng không khá khẩm hơn hiện tại là mấy, suốt ngày chém chém giết giết, chưa bao giờ thực sự được ngơi nghỉ một ngày nào, nhưng hắn lại thích cuộc sống như vậy, nếu không có giết chóc máu tanh, Vương Nam sẽ không biết mình nên làm gì tiếp theo, lại từ bỏ tất cả vinh quang để làm một người bình thường sao? Đó chỉ là nước đi nhàm chán cuối cùng mà Vương Nam buộc phải lựa chọn thôi, cơ bản hắn chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy.

Thở ra một hơi dài, Vương Nam nhanh chóng thu hồi những ký ức xa xưa xếp chúng vào một góc sâu trong linh hồn, hiện tại hắn đã có cuộc sống mới con đường mới, không cần cứ mãi tưởng niệm quá khứ máu lửa trước kia nữa.

Hút xong điếu thuốc, Vương Nam định lấy ra điếu thứ hai thì bỗng nhận được một tin nhắn, là tín hiệu cầu cứu của Nguyễn Hiếu. Loại phát tín hiệu này phải được người nhận chấp thuận mới có hiệu lực.

Vương Nam chớp mắt bấm đồng ý, tức thì khuôn mặt quen thuộc cùng với cặp kính cận hiện lên trên bảng thông tin.

Nguyễn Hiếu có chút gấp gáp nói nhanh.

- Lão đại! Anh qua bên này nhanh lên, có một nhóm người khá đông đang muốn chiếm đoạt chung cư này, chừng hai phút nữa là đến nơi.

Nghe thanh âm của Nguyễn Hiếu thì sự tình có vẻ nghiêm trọng, không biết hắn đã xử lí những người có mặt ở chung cư trước đó như thế nào nhưng nhóm mới tới khẳng định thực lực không yếu, bằng không hắn cũng không phải gấp gáp như vậy.

Vương Nam không chút do dự gật đầu, xem chừng bây giờ trời cũng đã ngả màu, tầm 4 5h chiều gì đó rồi, Vương Nam cũng không nhất thiết phải ở lại căn biệt thự này nữa, thời gian sau có cơ hội sẽ quay lại, hoặc là tạo được một vùng độc lập thì sẽ quay lại.

Quyết định xong Vương Nam lập tức ra lệnh ba người đi canh gác còn lại tập hợp.

- Tất cả tập trung ở cửa biệt thự, nhanh...tôi cho các người một phút.

Giọng nói của hắn như sấm nổ khiến tất cả mọi người ở trong biệt thự run rẩy vội vội vàng vàng đeo lên trang bị, rời khỏi phòng tiến về cửa biệt thự tập trung.

Hà Thanh nằm trên giường cũng bị đánh thức, nàng ngái ngủ ngáp nhẹ một cái rồi đứng dậy, cũng không vội vàng mặc lại y phục mà chỉ đứng im nhìn sang Vương Nam.

Một tay già đời như hắn sao không hiểu đây, khẽ cười lắc đầu bước lại gần chậm rãi giúp nàng mặc đồ, tuy chỉ là cử chỉ nhỏ, hành động bình thường nhưng đây lại là không gian riêng hiếm hoi giữa hai người, không người nào muốn trôi qua lãng phí cả.

- Xong rồi, đi thôi, mọi người đang chờ.

- Vâng!

...
Lão đại bảo một phút có mặt nhưng hắn lại hai phút mới tới, bất quá không ai dám nói gì cả, chỉ nghiêm chỉnh đứng xếp hàng chờ đợi hắn phân phó.

Vương Nam đảo mắt qua từng người sau đó thong thả nói.

- Sắp tới chúng ta có lẽ sẽ phải sống trong thời kỳ nguy hiểm hơn vài ngày trước, cho nên tôi muốn mọi người cố gắng cống hiến sức lực, người nào biểu hiện tốt tôi nhất định sẽ ban thưởng, muốn trang bị có trang bị, muốn linh dược có linh dược, muốn tiền có tiền, thậm chí muốn nữ nhân hay muốn một sở thích quái đản nào đó tôi cũng sẽ xem xét mà đáp ứng. Hơn nữa kể từ bây giờ nhiệm vụ mà chúng ta cần làm đó là tiêu diệt càng nhiều sinh vật tiến hóa càng tốt, sớm có khu độc lập mới là vương đạo, song song bên cạnh đó tôi cần mọi người tranh thủ dành thời gian thu thập những vật phẩm chế tạo dụng cụ sinh hoạt, tác dụng của chúng như thế nào mọi người đã thấy qua, tôi cũng không nhắc lại nữa. Tốt lắm! Bây giờ thì sang chung cư bên kia đường thăm hỏi vài vị khách không mời mà tới thôi.

Đoàn người đông đúc do Vương Nam dẫn đầu nhắm hướng chung cư đằng xa đi tới, nhìn sắc mặt người nào người nấy trong đội ngũ đều là hưng phấn dị thường, ai cũng muốn ngay lập tức thành lập công trạng để được ban thưởng.

Dường như may mắn đang mỉm cười với họ, khắp nơi trên đường đều là thây ma bộ dáng kinh tởm, Vương Nam tự nhiên không muốn ra tay với đám cấp thấp này, bởi vì hiện tại hắn đã lv6, theo như thông tin mà Ảo Thực Giới vừa gửi tới sau khi Địa Cầu bị xâm thực thì nếu vượt trên quái vật 5 cấp hắn sẽ không nhận được kinh nghiệm từ chúng nữa, chỉ trừ những chủng loại đặc biệt mạnh mẽ thì mới thu về mấy chục % exp dựa trên thực lực của chúng.

Vì vậy đám người đi theo được dịp thể hiện, trừ những người chất đồ ăn trong hành trang không có khả chiến đấu ra thì tất cả đều xông lên chém giết thây ma.

Một đường từ biệt thự tới chung cư phía Tây trải đầy xác thây ma, mà cách vị trí của họ không xa cũng không thiếu những nhóm đội ngũ tương tự, tràn ra đường săn giết thây ma, bởi vì ai cũng biết cần phải nhanh chóng cường hóa để đối chọi với sinh vật tiến hóa, mục tiêu thành lập khu vực độc lập là vấn đề thiết yếu nhất lúc này.

Vương Nam dựa vào tinh thần lực cường đại rất nhanh đã tỏa định vị trí của Nguyễn Hiếu và đám người muốn chiếm chung cư, hắn dẫn đầu chạy tới chỗ cầu thang thoát hiểm hướng thẳng lên lầu bốn.

Tình hình trên lầu bốn chung cư lúc này khá căng thẳng, Nguyễn Hiếu ôm trên tay vết thương loang lỗ máu, trên thân thể cũng có không ít vị trí máu thịt bầy nhầy, ánh mắt sau gọng kính oán độc nhìn chằm chằm đám người trước mặt.

Toàn bộ đều rất trẻ tuổi, đặc biệt tốp lãnh đạo đều là trai xinh gái đẹp, và càng đặc biệt hơn khi họ là những người mà Vương Nam từng quen biết...

Nữ nhân có dáng vẻ là thủ lĩnh nhàn nhạt nói.

- Chống cự làm gì vô ích, tôi đã nói với cậu rồi, một là gia nhập cùng chúng tôi, hai là tự tháo trang bị xuống rồi cút, đừng để bọn tôi động thủ thay cậu.

Nguyễn Hiếu phun ra một búng máu cười lạnh đáp.

- Gia nhập? Vào đội các người để các người dễ tháo đồ của tôi xuống hơn sao? Đều cùng độ tuổi như nhau, bộ các người nghĩ rằng tôi là con nít dễ bị dụ? Chưa nói tới tôi cũng có đội của mình, lão đại của tôi đang trên đường đến đây, đừng để lát nữa hối hận không kịp là được. Trên hết các người bảo nói chuyện lịch sự mà vừa gặp mặt đã đuổi giết, đánh tôi thành ra thế này rồi mới bảo nhân từ?

Cô gái đối diện không cho là đúng cười khẽ.

- Xã hội bây giờ là vậy đấy, mạnh được yếu thua, cậu yếu hơn bọn tôi cho nên bọn tôi mới cướp đoạt được đồ của cậu, hơn nữa từ đầu tôi đã có yêu cầu mời cậu vào đội nhưng tại cậu từ chối thôi, cho dù cậu vào đội của tôi mà bị lấy hết đồ thì sau này bọn tôi cũng sẽ kiếm đồ lại cho cậu.

- Nói hay nhỉ, chỉ sợ sau khi tôi giao đồ xong lúc bị thây ma tấn công, đám các người cũng chỉ đứng nhìn tôi chết thôi.

Nghe Nguyễn Hiếu cứng đầu ngoan cố, một tên trong đám không nhịn được quát lớn.

- Mẹ kiếp, thằng khốn này, cố tình chừa cho mày một con đường sống, mày lại không biết đủ, xem ra nếu không xử mày thì hôm nay khó kiếm được trang bị tốt.

Chỉ là hắn vừa nói xong thì một giọng nói kèm theo khí tức khủng bố bỗng dưng buông xuống, mà giọng nói này lại đặc biệt quen thuộc với tất cả những người đang có mặt ở đây.

- Nếu mày dám đụng vào hắn một lần nữa, tao đảm bảo toàn bộ bọn mày sẽ chôn cùng.

Có một vài người nhận ra giọng nói đó, ngay lập tức khuôn mặt biến thành một mảng trắng bệch, vừa hoảng sợ vừa mờ mịt.

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, anh ấy làm sao lại tới đây được chứ...không lẽ là..."

Cô gái đầu lĩnh thất kinh nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Hiếu, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười cười, điệu bộ thương hại cực kỳ rõ rệt, ngay sau đó hắn chạy đến chỗ cầu thang nằm bên cạnh lối đi, mà đám người đối diện chỉ đứng sững sờ mà không hề ngăn cản, áp lực cường đại đó khiến họ thở còn không nổi huống gì bước đi, lực lượng chênh lệch quá xa khiến họ chống đỡ không nổi tinh thần lực biến thái phủ xuống.

Từ bên dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân lộp cộp, mà tiếng bước chân đó như đang đánh vào tâm khảm mọi người.

Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn sắc mặt âm trầm cực độ bước lên, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, đám người đằng kia xém chút nữa quỳ rạp xuống đất.

- Chúng ta có duyên quá nhỉ, mới chia tay mấy ngày đã gặp lại, chỉ là tình huống có chút không tốt nhỉ.

Vừa nói Vương Nam vừa phóng xuất tinh thần lực lên tới cực đại, bình thường chỉ dùng nó để dò xét hoàn cảnh, bây giờ sử dụng như một món vũ khí tối cường, bên kia cũng bắt đầu có người quỳ hẳn xuống đất, số còn lại mồ hôi tuông ra như tắm.

Cô gái đầu lĩnh khó khăn lắm mới mở miệng phun được một câu.

- Vương...Vương Nam đại ca...

Vương Nam không tỏ thái độ, hắn quay đầu xem xét tình huống của Nguyễn Hiếu một chút rồi vẫy tay, Mộ Phương Nhi sau lưng hiểu ý chạy lên dùng thuật chữa thương, cứu trị cho gã, những người còn lại không dám hé răng, họ biết Vương Nam lúc này đang rất tức giận, cả Hà Thanh còn cảm thấy ngộp thở khi đứng gần hắn nữa là.

Thấy Nguyễn Hiếu đang dần khôi phục, Vương Nam mới quay sang nhìn đám người bên kia, áp lực tỏa ra cũng chậm rãi hạ thấp.

- Các người nên cảm thấy may mắn vì đã không hạ sát tâm với Nguyễn Hiếu ngay từ đầu, bằng không tôi bảo đảm không một sai trong số các người rời khỏi được nơi này.

Cô gái đầu lĩnh há miệng thở dốc một ngụm rồi vội vàng nói.

- Anh Vương Nam...bọn em, bọn em thực sự không có ý định giết cậu ta, xin hãy tin...

- Cát Lâm, tôi đã từng rất xem trọng em, nhưng dường như em đang dần trở nên ngu dốt hơn thì phải? Tôi xác định các cô cậu không có ý định giết Nguyễn Hiếu, nhưng cho tôi hỏi một khi lấy hết trang bị của cậu ta thì sau này cậu ta sẽ sống sót như thế nào, đừng quên sinh vật tiến hóa vừa mới được phóng thích. Làm vậy khác gì giết chết cậu ta? Trả lời tôi...có khác hay là không?

Câu hỏi cuối cùng gần như là Vương Nam phẫn nộ dùng toàn lực hét lên, lực đạo giống như âm ba công thổi bay toàn bộ cửa kính, những người xung quanh bị trùng kích thống khổ ôm hai lỗ tai của mình.

Cát Lâm đối diện cảm thấy lồng ngực như bị xé thành từng mảnh nhỏ, nàng đau không phải vì bị âm ba công kích, mà đau vì thứ khác... Hốc mắt cũng đảo quanh một tầng nước, miệng ấp úng hồi lâu không nói được câu nào.

Lúc này hai người đứng bên cạnh Cát Lâm từ đầu đến cuối không mở miệng bước lên đứng sóng vai cùng nàng.

Thấy hai gương mặt quen thuộc đang khổ sở nhìn mình, Vương Nam ngược lại chẳng có tí gì gọi là thương xót cả, hắn đã tập mãi cái tình huống như này thành quen rồi, thất vọng vì người mà mình từng tin tưởng đối với hắn mà nói là chuyện ăn cơm bữa, Vương Nam chưa bao giờ nảy sinh lòng từ bi với những người như vậy.

- Lv3 nhỉ, có chút tiến bộ liền nảy sinh tật xấu, cướp của giết người các thứ?

Hàn Thanh Tú vội vàng kêu lên.

- Bọn em không giết người,...

- Bây giờ không giết nhưng ai nói về sau các người không giết?

- Anh nói vậy không được, sống ở thời đại này bọn tôi cũng phải suy nghĩ vì mạng sống của mình chứ, mạnh được yếu thua không phải sao?

Gã cao to lúc trước đòi giết Nguyễn Hiếu bỗng dưng chen vào một câu, ba người Cát Lâm đồng loạt biến sắc quay đầu trừng gã.

Vương Nam nhíu mày chậm rãi nói.

- Tao nhớ là chưa cho phép mày sủa mà? Đổng Ca, vả miệng...

Đổng Ca nhận lệnh cười gằn, biến mất tại chỗ, gã cao to kia chỉ thấy trước mặt lóe lên một cái bóng mờ ảo, theo phản xạ đấm ra một quyền. Nhưng chút lực lượng ấy đối với Đổng Ca mà nói thật không đáng vào đâu, hắn khẽ nghiêng người tránh né sau đó hung hăng giáng xuống một bợp tai toàn bộ sức mạnh.

Cái đầu của nam tử cao to giống như cái chong chóng quay hẳn 360 độ, cuối cùng từ từ rời khỏi vị trí vốn có rơi lăn lốc trên sàn nhà.

Cảnh tượng khủng bố khiến đám người Cát Lâm ớn lạnh toàn thân, trong nội tâm càng thêm sợ hãi, bọn họ biết Vương Nam đã động sát tâm thật rồi.

Cát Lâm cắn chặt môi nhìn chằm chằm Vương Nam.

Mà hắn từ đầu chí cuối còn không thèm nhìn gã nam tử cao to vừa chết kia một lần nào, trong mắt hắn không có vị trí cho một con kiến tồn tại.

Giữa không khí chết chóc Vương Nam đột nhiên mở miệng.

- Các người nói đúng, thời đại bây giờ là mạnh được yếu thua, nắm đấm ai to thì người đó có quyền. Vậy các người có biết vì sao lúc trước tôi cứu các người thoát khỏi ngôi trường đó không? Vì sao tôi phải chiến đấu với con BOSS cường đại kia? Các người nghĩ rằng lúc đó tôi tự tin vào thực lực bản thân có thể giết được nó à? Sai, hoàn toàn sai, dù tôi mạnh nhưng tôi cũng là một con người bằng xương bằng thịt, tôi cũng biết lo lắng, biết sợ hãi vậy, các người có thể tưởng tượng được rằng một cường hóa giả bình thường chỉ mới lv2 có đủ tự tin solo giết BOSS được à?

Mọi người triệt để ngơ ngác, nhưng không đợi họ kịp phân trần thì Vương Nam đã lạnh giọng nói tiếp, trong thanh âm có chút buồn phiền.

- Đúng vậy, tôi liều mạng cũng là vì tôi tin tưởng những sinh viên trước đây sống trong thế giới có tri thức sẽ biết cách kiềm chế bản thân, dục vọng cầu sinh ai cũng có nhưng biết kiềm chế nó và thực hiện theo đúng nhu cầu mới là quan trọng, các người có thể cướp của giết người, ám hại người khác, nhưng ít nhất không phải là bây giờ, thế giới còn chưa biến đổi hoàn toàn, mức độ nguy hiểm cũng chưa đến mức khiến các người phải làm loại chuyện giết hại đồng loại như vậy. Nếu như các người là những tên xấu xa thực sự, tôi sẽ không nói gì, kể cả bây giờ có giết đồng đội của tôi thì tôi cũng không thất vọng như vậy. Tôi đã từng tin tưởng các người là những hài tử tốt đẹp, biết cách sống tử tế, mà tôi thất vọng, phẫn nộ là vì lý do này chứ không phải vì các người làm thương đồng đội tôi. Đáng tiếc tôi đặt niềm tin sai chỗ rồi, nếu trước đây thay vì tôi cứu thì nên bỏ mặc để các người tự tìm cách sinh tồn trong ngôi trường đó, có như vậy dù các người có nảy sinh tâm lý thái quá thì tôi vẫn có thể chấp nhận được. Đáng tiếc...các người hết cơ hội đó rồi...

- Vương Nam, anh...cho bọn em xin lỗi...

Hàn Thanh Tú mặt đầy nước mắt cúi đầu hối hận, bọn hắn đến cuối cùng cũng chỉ là những thanh niên trẻ tuổi bồng bột mà thôi, cách làm của họ không hề sai, nhưng chỉ là không đúng thời điểm và không đúng người. Như Vương Nam nói, hắn đã đặt niềm tin rằng bọn họ sẽ sống tốt đúng như những gì mình mong muốn, ít nhất cũng phải tới một thời điểm nhất định, cho dù chỉ biết mỗi bản thân mình thì cũng không nên giết hại đồng loại. Nếu không phải như vậy thì Vương Nam đã cứu hết tất cả những ai mà hắn gặp phải, đây là do hắn không tin tưởng bất kỳ người nào cả, tâm tính con người sẽ do hoàn cảnh thúc đẩy thay đổi, đến lúc đó họ hóa cuồng hóa dại chỉ biết an toàn của mình là trên hết thậm chí còn tàn sát cả đồng loại để đạt được mục đích, vậy thì chẳng thà Vương Nam bỏ mặc cho họ chết và chỉ cứu người mà mình có thể đặt niềm tin được.

Nhưng là bọn Cát Lâm lại để cho hắn thất vọng nặng nề, không gặp qua mấy ngày đã biến đổi thành cái dạng cướp bóc trắng trợn như thế này rồi.

Lạc Thần Nhi vốn định im lặng nay cũng phải buộc miệng nói một câu.

- Đúng như anh nói, bọn em đã phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng có thể cho bọn em cơ hội sửa sai hay không?

Nhìn vẻ mặt thành khẩn của nàng, Hà Thanh bên cạnh cũng tiếc thương trong lòng, nàng đi đến bên cạnh Vương Nam khẽ lắc lắc cánh tay hắn.

Hành động đó vô tình rơi vào mắt Cát Lâm và Lạc Thần Nhi khiến hai người thầm chua xót, đau đớn trong lòng.

Bất quá, Vương Nam là người như thế nào cơ chứ? Tha thứ? Muốn tha là tha được sao, Vương Nam hắn nói được làm được.

- Không cần nói nhiều, các người đã hết cơ hội, ngay bây giờ tháo toàn bộ trang bị xuống rồi để ta phân phó hoặc là chết.

Hà Thanh cười khổ bất lực nhìn Cát Lâm, nàng đã tận lực...

Nhóm Cát Lâm, Lạc Thần Nhi nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng thở dài tự giác tháo hết trang bị trên người xuống. Thủ lĩnh làm gương, đám thuộc hạ cũng luyến tiếc từ tốn lột từng món đồ của mình.

Chờ khi họ tháo hết trang bị Vương Nam mới quay đầu nói lớn với đám người sau lưng mình.

- Các người nhìn cho kỹ, những trang bị đó có không ít là đồ tốt, nếu biểu hiện khiến tôi hài lòng thì nhất định sẽ được chọn một trong số chúng, số lượng tùy thuộc vào công sức mọi người bỏ ra. Hơn nữa, những nữ nhân kia...anh em yên tâm, tôi sẽ ban thưởng họ cho người xứng đáng.

Đám người Vương Báo nghe xong liền hưng phấn liếm môi, ánh mắt nóng rực nhìn lướt qua hai người Cát Lâm, Lạc Thần Nhi. Ngược lại bọn Cát Lâm thì run rẩy, mặt mày xám ngoét không dám tin nhìn chằm chằm Vương Nam.

Đáp lại vẻ tuyệt vọng đó là tiếng hừ lạnh nhạt của hắn.

- Sao? Không phục, vậy thì cầm vũ khí lên rồi tự kết liễu bảo toàn danh dự, chọn mạng hay chọn danh dự tự các người quyết định, đi đến một bước này đều do các người mà ra, đừng trách người khác ác độc.