Chương 41: Chiến Đấu

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 41: Chiến Đấu

Vương Nam vung tay triệu hồi ra mười đầu sói, dù sao hắn cũng là cưỡi một con cự lang xuất hiện cho nên thiết nghĩ mọi người cũng tưởng là hắn có kỹ năng triệu hoán quái vật, chỉ cần không phóng tay một lần trăm con thì cũng không tính là quá biến thái vượt phạm trù kỹ năng cho phép.

Quả nhiên mọi người trông thấy đại sảnh tự dưng có thêm mười con sói lớn ban đầu hơi kinh ngạc chút, bất quá ngẫm một lúc đều hiểu đây là bút tích của vị lão đại kia.

Grào!!

Một tiếng gào thê lương chợt vang lên xé tan màn đêm, bầy thây ma bên ngoài vừa kết thúc quãng thời gian hoảng sợ bởi Quét Tan của Vương Nam, bây giờ đua nhau hùa theo tiếng gào đó, đồng loạt kêu la inh ỏi xông thẳng vào đại sảnh, hiện trường chớp mắt hỗn loạn vô cùng.

Vương Nam không dám chậm trễ nữa, hắn phất tay hét to.

- Tất cả vào vị trí, Lão Ngũ mau dẫn người già và con nít lên trên trước...à cầm lấy cái này.

Nói đoạn hắn vứt hai viên ngọc tròn vo nhỏ nhỏ cho thành viên không nhận trang bị chức nghiệp là Lão Ngũ, gã nhìn món đồ trên tay liền hiểu ý không nói lời nào quay đầu dẫn những người già cùng mấy đứa con nít lên tầng trên.

Thấy Lão Ngũ rời đi, Vương Nam tiếp tục đưa ra mệnh lệnh.

- Tốt lắm! Bây giờ chúng ta sẽ thỏa sức chém giết một lần, ai chịu không nổi thì lui lại, Hạ Vy...à Mộ Phương Nhi, em ở tuyến sau cùng với Hà Thanh, tôi sẽ cho người bảo vệ hai em, những người khác phối hợp hành động theo tổ 3 người.

- Được!

Cả đám nhao nhao chia ra hành động, một đoàn mười mấy người vác vũ khí hùng hổ lao vào bầy thây ma đông như kiến triển khai giết chóc cuồng loạn. Riêng Vương Nam thì vỗ đầu Quỷ Vương Lang tay chỉ về phía mấy con thây ma Hỏa Chủng trên cao, nó hiểu ý ngao lên một tiếng sau đó bốn vó bám sát mặt đất lấy đà xông thẳng vào giữa bầy thây ma, sau khi cắn nát đầu vài con thì nó co chân bật nhảy lên cao, phương vị đúng là nhắm về phía đám thây ma Hỏa Chủng đang há miệng chuẩn bị bắn quang đạn.

Rắc!

Quỷ Lang Vương một cước đạp nát cổ thây ma Hỏa Chủng, cái đầu sắp rơi xuống bị nó ngoác miệng ngoạm lấy, cái xác không đầu thì không được giữ lại nên rơi thẳng xuống đất, khoảnh khắc chạm đất cũng là vừa hết thời gian hai giây, xác thây ma Hỏa Chủng phình to biến dạng nổ oành một phát, lực sát thương khủng bố nuốt chửng đám thây ma đáng thương chung quanh.

Hú lên quái dị, Quỷ Lang Vương như gặp được thứ thức ăn ngon nhất, chiếc lưỡi dài không ngừng liếm mép nhìn chằm chằm vào số thây ma Hỏa Chủng còn lại.

Thông qua tâm linh tương thông, Vương Nam biết Quỷ Lang Vương ăn được thứ gì, chính là Hỏa Tinh Nguyên, hắn đang định bảo nó thu Hỏa Tinh Nguyên về nhưng thấy đồ chơi này có thể giúp nó tiến hóa nên thôi, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, thích ăn cứ ăn, dù sao cũng là tăng thực lực cho mình.

Cảm thấy sắp xếp đã ổn thỏa, Vương Nam không nấn ná lâu làm chậm trễ việc thu gặt chỗ tốt của mình, hắn để lại bốn con sói bảo vệ hai người Hà Thanh, Mộ Phương Nhi sau đó cầm Thiên Kích lao về phía đàn thây ma.

Lúc Vương Nam gia nhập đoàn chiến thì mọi người đã chia thành bốn tổ đội đánh nhau loạn xì ngầu cả rồi, cũng bởi vì thực lực quái vật giảm mạnh nên bọn họ không tốn quá nhiều sức để tiêu diệt như trước đây.

Ba người Vương Báo, Đổng Ca, Long Nhị ở gần Vương Nam nhất, vì vậy khi Vương Nam nhập cuộc sĩ khí bọn hắn được đề thăng lên mức tận cùng. Thanh đao trong tay Vương Báo huy động lực lượng cường đại, chém gục hai đầu thây ma, mắt thấy một con Tốc Độ chuẩn bị đánh lén, gã giương tay không nện một quyền vào đầu nó, thây ma Tốc Độ yếu đuối bị đấm văng, nửa bên đầu biến dạng kinh dị.

Không dừng lại, Vương Bao ỷ một thân phòng ngự hùng mạnh như con trâu đực nổi điên xông thẳng vào trung tâm vòng vây thây ma, ở đó múa đao liên tục gặt hái nhiều sinh mạng. Vương Báo điên cuồng, Đổng Ca và Long Nhị làm sao chịu kém cạnh, thân ảnh Long Nhị như quỷ mị không ngừng biến ảo phương vị, gã sở hữu Tật Phong Ngoa, kiện trang bị của Ma Pháp Sư, chức nghiệp này vốn không thiên về tốc độ nhưng tại thời điểm khởi đầu như thế này thì nó lại giúp người sử dụng trở thành cường giả tốc độ cao hàng thật giá thật.

Long Nhị cầm chủy thủ trên tay, mỗi lần biến ảo một vị trí liền đâm ra một nhát, thọc trên đầu vô số thây ma lỗ máu kích thước lớn nhỏ khác nhau, ngẫu nhiên cũng có một vài con đánh trúng người hắn nhưng chỉ tạo nên chút thương tổn cố định, không đáng bao nhiêu.

Bên phía Đổng Ca mới thực sự là huyết tinh đáng sợ nhất, song trảo của gã chỉ cần tóm trúng chỗ nào thì nơi đó xác định máu thịt bầy nhầy, tốc độ công kích còn nhanh ác liệt nữa chứ, nói Đổng Ca là một tay đồ tể thực thụ quả không sai chút nào.

Cảm thấy tính khiêu khích chưa đủ, Đổng Ca hướng Vương Báo kêu lớn.

- Vương Báo, chúng ta qua bên kia chơi.

Vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía đám thây ma Cuồng Bạo cùng mấy loại sinh vật mới mẻ, thoạt nhìn có vẻ khá mạnh. Đây là lần đầu tiên Đổng Ca dám khiêu chiến những loài sinh vật mạnh hơn cả bản thân mình, trước đây hắn còn không có gan dạ như vậy đâu, bất quá kể từ sau khi trở thành một chiến binh Địa Ngục thì phần sợ hãi đó đã biến mất không còn, nói cách khác chiến đấu sinh tử và cống hiến cho Quỷ Vương đã trở thành mục tiêu sống của họ.

Vương Báo cầu còn không được, gã hưng phấn cười to một đao phanh thây hai con Địa Ngục Khuyển trước mặt (không phải sinh vật Địa Ngục nhé, tính gọi Âm Khuyển nhưng nghe hơi kỳ nên để vậy, ae tự hiểu là được rồi), cước bộ không dừng lại dù là một khắc, loan đao như thiên mã hoành không, vung ngang chém dọc, chớp mắt quãng đường tới khu vực mà Đổng Ca nói đã bị san bằng, xác thây ma chất thành từng đống lớn.

Phối hợp với ba người Vương Báo còn có mấy đầu Sói Hoang của Vương Nam, thực lực chúng vốn cao hơn thây ma không ít, nay thây ma bị giảm sức mạnh, đây quả là điều kiện trời cao ban cho chúng. Có không ít con còn học theo Quỷ Lang Vương vừa giết vừa nhai đầu thây ma, làm vậy tuy không hồi bao nhiêu máu nhưng bù lại, lượng kinh nghiệm của riêng chúng nhận vào tăng lên gần như là gấp đôi, đương nhiên Vương Nam không sơ múi gì được từ khoảng kinh nghiệm này, đây là một dạng thuộc tính đặc thù của sói, không loài nào có thể bắt chước làm theo được.

(Xin lỗi vì cắt ngang đoạn này, nhưng có vài lời tác giả muốn nói kỹ để tránh độc giả hiểu sai: lượng kinh nghiệm 30% Vương Nam nhận về từ Binh Đoàn Địa Ngục không phải là tước đoạt mà là nhận tương ứng, có nghĩa là mọi chiến sĩ Địa Ngục đều hấp thụ đủ 100% kinh nghiệm của mình, còn Vương Nam chỉ là ăn hôi lấy tương ứng 30% thôi. Điểm bá đạo là ở chỗ này, bằng không chia sẻ 30% còn chiến sĩ Địa Ngục chỉ nhận được 70% thì càng lên cao càng thọt, rất vô dụng. Nghe thì có vẻ imba quá nhưng thực sự mà nói tầm cấp 20 đổ lại thì còn khè ra lửa được, lên trên tí nữa mỗi lần nâng cấp exp đều cần gấp mấy chục gấp trăm lần người bình thường thì... Hiện tại cấp 4 Vương Nam cần 15.000 exp, cường hóa giả bình thường cần 6000 exp)

Vương Nam hai kích chém rơi một Thạch Cự Nhân, ánh mắt tranh thủ quét nhìn chiến trường một lượt, bên nhóm Vương Báo xem như ổn thỏa, đối với hành động táo bạo của họ Vương Nam cũng không để ý, phải có thách thức mới nhanh chóng tiến bộ được.

Trừ bỏ nhóm Vương Báo thì chỗ ba người Nguyễn Hiếu là Vương Nam lo lắng nhất, ba tên này tuổi đời còn khá thấp, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, chưa kể đến tố chất tâm lý xa xa không đuổi kịp chiến sĩ Địa Ngục của Vương Nam. May mắn khiến hắn thở phào là ba người cũng không sính cường như Vương Báo, Đổng Ca, ngược lại họ rất ổn định, biết bản thân mình có bao nhiêu sức, mục tiêu chém giết của nhóm là những thây ma xông ra khỏi bầy đàn, vì Quận 2 đã biến thành map phó bản nên cho dù là thây ma Tốc Độ, Địa Ngục Khuyển hay thây ma Alpha, ba người cũng không quá sợ hãi, vẫn tự tin hạ gục được chúng. Tuy nhiên nếu đến là thây ma Cuồng Bạo thì bên cạnh họ đã có hai binh sĩ triệu hoán của Hà Thanh bảo hộ, để hai tên này đi dây dưa cùng thây ma Cuồng Bạo hiển nhiên là không thành vấn đề, trong lúc đó Nguyễn Hiếu ba người sẽ phối hợp cùng nhân mã công kích nó. Kế hoạch tác chiến không thể không thừa nhận rằng rất tốt, Hà thanh sử dụng qua không ít lần, và hiệu quả mang lại khỏi phải bàn rồi.

Vương Nam một lần nữa nhìn Hà Thanh bằng con mắt khác, hắn vẫn xem nhẹ cô gái nhỏ này quá rồi, bất quá càng như vậy hắn càng muốn kéo nàng về bên cạnh mình hơn, chỉ cần sửa bớt cái tình mềm lòng của nàng thì khẳng định trong tay Vương Nam sẽ có một vị chỉ huy tài giỏi.

Trên chiến trường, bết bát nhất có lẽ là đám Phương Lập, tổ đội này vốn được lập nên từ những người không quen biết nhau, chỉ có cùng suy nghĩ bỏ lại người vô dụng nên hợp thành một đội để đàn áp Hà Thanh, bất quá tiếng nói chung cuối cùng chỉ dừng lại ở đó. Bây giờ hợp tác cùng nhau, mỗi người một ý, không ai chịu ai, vấn đề bất đồng quan điểm bắt đầu nảy sinh.

Phương Lập hướng một gã đồng đội đứng cách hắn không xa gầm lên giận dữ.

- Điền Thảo! Mày đang làm cái quái gì vậy? Khi không đi dẫn dụ bọn thây ma qua đây làm gì.

Điền Thảo mồ hôi đầy trán vung gậy bóng chày đánh bay một con thây ma, vũ khí phải nói rằng tàn đến không thể tàn hơn, lực sát thương vẻn vẹn 50 điểm. Đành chịu thôi ai bảo Điền Thảo trời sinh nhát gan, gã sống sót qua hai ngày đều là nhờ căn nhà gã sống có cửa chống trộm cấp cao, thây ma cấp thấp căn bản không cách nào phá được, hôm nay vì hết đồ ăn nên mới tranh thủ đi trung tâm thương mại gần nhà kiếm chát, xui xẻo kiểu gì tạo thành cục diện chết cứng luôn trong này. May mắn dựa vào cây gậy trên tay mới được mọi người "coi trọng" chút, liệt kê gã vào nhóm người cường hóa, chứ thực chất Điền Thảo ngay cả một trung niên nhân bị hắn cho là vô dụng cũng không bằng.

Nghe Phương Lập quát mắng, lòng tự ái của Điền Thảo nổi lên, gã không phục cự cãi.

- Làm gì là làm gì? Bộ mày không nghe lão đại nói sao? Chúng ta phải tranh thủ giết nhiều thây ma để nâng cấp bản thân, tao chính là đang đi dụ chúng lại để tiện tiêu diệt một lần, mày ngu không biết gì thì thôi, còn chửi tao?

Những lời Điền Thảo nói vừa có lý vừa không ổn, nâng cấp bản thân là đúng nhưng phải có thực lực xử lý con mồi mới nâng cấp được, giống như hiện tại, Điền Thảo mãi lo gân cổ cãi mà không biết rằng sau lưng mình xuất hiện một thân ảnh cao to khủng bố.

Phương Lập và mọi người há to miệng trân trối nhìn Điền Thảo, thấy ánh mắt bất thường của họ, Điền Thảo gian nan nuốt mạnh ngụm nước bọt quay đầu nhìn phía sau.

Rầm!

Không để Điền Thảo kịp kêu thảm, thân xác của hắn bị một bàn chân bằng đá đạp thành thịt vụn.

Một người trong đội bị miểu sát trong khoảnh khắc, thân là đội trưởng, Vương Nam chỉ nhếch miệng cười lạnh, hoàn toàn không để ý sống chết của tên Điền Thảo kia. Vừa rồi hắn đúng là có thể cứu được đấy, nhưng vẫn là lựa chọn không cứu, tại thế giới nguy hiểm có mặt ở khắp mọi nơi, giữ một đồng đội tự cho là đúng, ngu ngốc, a dua, hèn nhát, mình sai mà không nhận mình sai như Điền Thảo thì còn đáng sợ hơn cả nuôi một lão hổ bên mình. Với Vương Nam mà nói không tồn tại cái gọi là lòng nhân từ, chưa bao giờ có, cho dù có thì cũng là với người xứng đáng, như Hàn Thanh Tú trước kia được hắn cứu cũng là do cậu ta gợi lại cho hắn vài chuyện quá khứ mà thôi, bằng không chưa chắc Vương Nam đã để ý mặt tính cách cao quý của Hàn Thanh Tú để mà xuất tay cứu giúp. Tóm lại Vương Nam sẽ cứu người, nhưng chắc chắn phải có lý do chính đáng, hợp lý... Ích kỷ là vậy đấy, bất quá nếu không ích kỷ thì làm sao tồn tại lâu dài ở thế giới người đạp lên xác người để sống sót như này?

Càng đừng nói Điền Thảo là một kẻ không ra gì, phế vật của xã hội, hãy nhìn thành quả mà hắn mang lại cho đội ngũ xem. Sau khi đạp bẹp Điền Thao, con Thạch Cự Nhân khổng lồ dẫn theo hơn phân nửa số lượng thây ma vào được đại sảnh đuổi giết đám Phương Lập. Kể cả bố cục đang ổn định ở Vương Báo và Nguyễn Hiếu cũng bắt đầu trở nên rối loạn, thây ma chuyển hướng tấn công từ nhiều mặt, Vương Báo ba người có thể không sao nhưng nhóm Nguyễn Hiếu thì bắt đầu có dấu hiệu chống cự không nổi nữa rồi.