Chương 1: Đông Vương Lữ Bố

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 1: Đông Vương Lữ Bố

- Vương ca! Anh định rời bỏ vị trí này thật sao?

- Trước nay tôi có nói giỡn bao giờ chưa?

- Nhưng với những gì anh có hiện tại thì...từ bỏ tất cả có phải là sai lầm quá không??

- Đúng vậy! Nếu anh rời đi thì chúng tôi biết tìm đâu ra người lãnh đạo thứ hai đây, hơn nữa để có cơ nghiệp như ngày hôm nay đều do một mình anh đánh đổi bằng xương máu, tôi và những anh em có mặt ở đây chỉ là theo góp chút sức mọn thôi, không xứng để nhận lấy thành quả tâm huyết của anh đâu.
...

Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối nhẹ mỉm cười, mấy câu nói liên tiếp như muốn níu kéo của đám người xung quanh chẳng đủ để thuyết phục được gã.

Trầm mặc hồi lâu, hắn khẽ nói với giọng điệu chắc nịch.

- Đừng cố gắng thuyết phục tôi nữa, các người biết làm vậy là vô ích mà...

Nghe vậy, mọi người lập tức im bặt, không khí trở nên tĩnh mịch dị thường, đúng như lời người đàn ông ấy nói, bao nhiêu năm nay lời gã nói ra chẳng khác gì thánh chỉ, không bao giờ thu hồi. Lay chuyển hắn sao?? Còn chưa có người đủ tư cách làm được việc đó.

Thấy vẻ mặt mọi người khó coi, sâu trong bóng tối ở góc phòng phát ra tiếng cười hiếm hoi.

- Hahaha!! Nhìn các cậu kìa, mặc dù tôi rời đi thật nhưng vẫn giữ liên lạc với mọi người mà...Haizzz...

Nói đoạn giọng cười kia chợt biến thành tiếng thở dài buồn bã, những người khác hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh ẩn trong góc tối.

- Các cậu có trách cứ tôi thì tôi cũng đành chịu, phải vào vị trí của tôi các cậu mới chân chính hiểu được vì sao tôi lại từ bỏ tất cả để đổi lấy cuộc sống bình thường... Rất nhanh thôi rồi mọi người cũng sẽ hiểu. Cuộc đời này vẫn còn rất nhiều niềm vui để ta theo đuổi.

Lời nói vừa dứt thì một thân ảnh từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, diện mạo có thể nói là tuấn lãng, phong trần đến kỳ lạ, hai cô gái được cho là sát tinh của nam giới có mặt trong phòng cũng không nhịn được ngắm nhìn hắn tới xuất thần, phải hồi lâu mới lấy lại được tỉnh táo.

Mọi người không nói một lời đồng loạt chắp tay cúi đầu xuống thể hiện sự kính trọng cao nhất đến người đàn ông đó.

Lúc đi ngang qua một chàng thanh niên trẻ tuổi đứng gần cuối hàng, gã hơi dừng lại, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu xoa xoa mái tóc.

- Là nam nhi thì đừng hở chút rơi nước mắt như thế chứ...sau này cố gắng nhé.

Thanh niên bị nói là hay khóc xấu hổ đỏ bừng mặt, hai tay bối rối quệt mắt không ngừng, người xung quanh thấy thế đều cười ồ lên, không khí chẳng mấy chốc thoát khỏi sự trầm lắng khó chịu.

Cạch!!

Cánh cửa phòng bật mở, nam tử cao lớn khoác trên mình bộ vest sang trọng, đẹp đẽ khoan thai bước ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng treo trên cao, khóe miệng nhếch lên nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Lữ Bố từ nay biến mất khỏi giang hồ, Hạ Phì sao? cũng là nơi thích hợp đấy...

...
Nước V, một đất nước nhỏ bé nhưng lại nằm ở trung tâm bán cầu phía Đông, nơi mọi nguồn kinh tế cùng với thương mại tập trung về. Chính bởi địa thế thuận lợi cho nên nước V nhanh chóng trở thành một trong những nước giàu mạnh thuộc tầm trung của toàn thế giới, còn việc leo lên đỉnh cao thì là chuyện không có khả năng. Cũng chính vì vị trí lãnh thổ làm dâu trăm họ đó khiến nước V không cách nào tiến lên một tầng cao mới sánh ngang với các siêu cường quốc khác.

Sân bay thành phố Hà Minh.

- Hà hà!! Ta về rồi đây...

Một thanh niên cao mét tám tóc tai gọn gàng, trên mặt đeo kính râm to bản che gần phân nửa khuôn mặt, tuy nhiên vẫn không thể che đi diện mạo tuấn mỹ dị thường của hắn.

Kết hợp với áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, vẻ ngoài anh tuấn dễ dàng thu hút phần lớn người đi đường xung quanh, bất kể nam nữ già trẻ đều ghé sang quan sát hắn hồi lâu mới thu hồi được ánh mắt.

Và người thanh niên đẹp trai đến kỳ lạ ấy chính là Vương Nam.

Đi chưa được vài bước thì vài bóng hồng từ đằng xa chạy vội tới, tốc độ có thể sánh với vận động viên bộ môn chạy nước rút.

- Anh đẹp trai!! Em tên là Huỳnh Hảo Hương, nhìn anh có vẻ như là không rành nội hàm ở Hà Minh cho lắm, em sẽ giúp anh làm quen với địa phương này hơn, vì vậy anh cho em xin số điện thoại để tiện liên lạc nhé.

- Muốn làm quen thì nói thẳng là làm quen, lý do này nọ, hứ!! Anh đẹp trai này, hai ta kết bạn rảnh rỗi đi cafe trò chuyện nhé, em là Lâm Á Nhiên.

Trước mặt Vương Nam là ba cô gái dáng người yểu điệu, bề ngoài xinh xắn khó kiếm được điểm chê, hai cô ngỏ lời làm quen bộ dạng sang chảnh, tô son đánh phấn khá đậm, trên tay toàn là vòng vàng trang sức hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền thập cẩm không thiếu một món nào. Vừa nhìn đã khiến Vương Nam không có mấy thiện cảm, cho nên hắn không chút do dự, từ chối ngay lập tức.

- Xin lỗi! Tôi đang có việc gấp, phiền các cô tránh đường cho.

Thái độ tuy không lạnh nhưng lại hời hợt đến mức làm người khác cảm thấy mình không hề tồn tại trong mắt hắn.

Không đợi hai cô tỏ vẻ nài níu, Vương Nam kéo va li một đường bước đi, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người các nàng dù chỉ một giây.

Đừng ngẩn người nhìn trai đẹp đã khuất dạng, hai cô gái trang điểm lòe loẹt lúc này mới thu hồi tầm mắt, miệng nhỏ chép chép không ngừng tặc lưỡi tiếc nuối.

- Haiz! Mới sáng sớm tưởng may mắn gặp được nam thần, ai ngờ người ta lại lạnh đến như vậy,...

- Hì hì! Phải như vậy mới là nam thần chứ, nếu dễ dãi quá thì khác gì mấy tiểu bạch kiểm bị chúng ta chơi đùa trước đây đâu, cậu nói có đúng không...

Cô gái tên Huỳnh Hảo Hương đưa ngón tay mân mê bờ môi đỏ mọng cười cợt nói với giọng thích thú, đồng thời ánh mắt vô tình liếc sang thiếu nữ xinh xắn đeo kính râm tương tự Vương Nam dò hỏi, chỉ thấy nàng ta vẫn còn trầm tư nhìn theo hướng người đàn ông vừa đi khuất.

Nghe Huỳnh Hảo Hương hỏi tới, thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu nhỏ giọng trả lời sau đó xoay người bước đi.

- Đừng lôi tớ vào cùng hội với các cậu...được rồi chúng ta cũng nên về thôi.

Lâm Á Nhiên nghe xong vội vàng gật đầu, thái độ a dua thấy rõ.

- Đúng đấy!! Hương Hương à, hai đứa mình đến đây là để đón Thanh Mai mà, cậu đột nhiên đòi đi xin số người ta làm bây giờ mất mặt giữa chỗ đông người. Cậu thật là, lần sau đừng có như vậy nữa nhé.

- Cậu...

Huỳnh Hảo Hương không biết nói gì hơn, hồi nãy rõ ràng là cả hai cùng đưa ra chủ kiến chặn đường xin số nam thần vậy mà bây giờ lại trở mặt oán trách cô. Bất quá vì thiếu nữ che mặt đã rời đi nên Huỳnh Hảo Hương cũng không cãi chày nữa, hai người lườm nhau một cái rồi nhanh chóng chạy theo.

Trở lại với Vương Nam, hắn một tay kéo va li đi dọc đường lớn, sau khi rời khỏi sân bay hắn không bắt taxi để đến nơi cần đến mà cứ lang thang trên từng con phố người qua người lại tấp nập.

Ánh mắt nhìn ra xa xăm quan sát mọi ngóc ngách vừa xa lạ mà vừa quen thuộc, đã bao lâu rồi hắn không về lại nơi này, theo trí nhớ của Vương Nam thì hai ngày nữa sẽ vừa tròn bảy năm hắn ra nước ngoài lăn lộn.

Bất giác khóe miệng Vương Nam cong lên nụ cười mỉm chết người.

- Sau bảy năm rốt cục cũng được sử dụng tên họ khai sinh, Đông Vương Lữ Bố... Vương Nam vẫn hay hơn...nhỉ?