Chương 2: Vượt suối.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 2: Vượt suối.

Tập tễnh bước mãi, cuối cùng, Trần Khánh Dương cũng đã đến được bên dưới hẻm núi. Trời đã sáng từ lâu, cảnh vật lúc này hiện lên thật lung linh, hùng vĩ. Con suối chảy qua hẻm núi lúc này cứ cuồn cuộn gào thét dưới chân vực, xô những trắng tung tóe vào những phiến đá lớn nhấp nhô giữa dòng. Nhưng hắn làm gì có tâm trạng nào mà thưởng cảnh được nữa chứ.

Nhìn từ đây lên phía trên cao kia vút kia, hắn đang ngẫm nghĩ, suy tính làm cách nào có thể trèo lên được với thân hình không mấy lành lặn như thế này. Việc hắn nằm ở con suối thật ra cũng không có gì khó hiểu, đơn giản, 2 ngày trước hắn nằm trong tốp gia đinh đi vận chuyển hàng của Trần Gia Trang. Tới đây thì đột nhiên bị đám người đi cùng đấm đá túi bụi rồi quăng xuống.

Tất cả bởi vì cách đó ít lâu, hắn vô tình biết được việc tư thông của Trần phu nhân với tổng quản Trần Gia Trang – Lý Công, cho nên đám người đó muốn diệt khẩu, liền bày ra sự vụ này. Cũng may là lúc ngã xuống thì hắn đã được những tán cây lớn đỡ bớt cho ít nhiều, và cũng nhờ đó mà lệch hướng, rơi luôn xuống khu vực sâu của dòng suối dưới chân vực này.

- Hừ, lũ khốn nạn, để xem lúc ta về sẽ xử lí các người ra sao! – Hắn thầm nhủ.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới thì cố nghĩ cách mấy hắn cũng không thấy khả quan. Nhưng nếu đi bộ men theo hẻm núi thì lại càng không thể, bờ vực sâu hút này bốn phía là vách đá cheo leo, còn không biết dẫn tới đâu.

Ngay cả cánh thợ săn ở những khu rừng lân cận cũng không có cách gì xuống được. Đây cũng là một nơi lí tưởng để vứt xác phi tang, nên không khó để có thể thấy được lác đác đây đó có vài bộ xương người trắng phau dưới chân hẻm núi.

Mà một điều nữa, chưa biết có trèo lên được hay không thì chắn trước mặt hắn cũng là một dòng nước chảy xiết đang gầm gú với những bọt sóng bắn tung tóe. Tuy kiếp trước rất tự tin là một tay kình ngư có tiếng trong các hội thao nhưng Khánh Dương không dám chắc được là mình có thể vượt qua đoạn suối đó với thân hình tàn tạ này không nữa.

Ngồi phệt lên một phiến đá lớn, vắt chân hờ hững xuống dòng nước kia, Khánh Dương ngẫm nghĩ về những gì mình biết về thế giới này. Trình tự lần lượt, như sực nhớ ra điều gì, hắn siết bàn tay lại lầm bầm:

- Tổ cha các người! Chèn ép mẫu thân ta như vậy – Hắn gọi là mẫu thân, bởi theo những gì hắn nhớ, mẫu thân hắn mặc dù trong gia trang cũng bị ức hiếp thê thảm, nhưng vẫn luôn dành cho hắn từng miếng cơm, từng cộng rau mà phải nhịn đói nhiều phen. Hắn tự nhủ rằng ở thế giới này, thì đấy cũng là mẹ hắn, bởi nếu không có bà, hắn làm gì còn cơ hội mà tái sinh ở đây. – Được! Được lắm! Khánh Dương ơi là Khánh Dương, không lẽ ngươi để mẫu thân người khóc hết nước mắt sao? Không lẽ, kình ngư một thời, tới cái thế giới này mà lại mai một được sao?

Ngay cả kiếp trước cũng vậy, hắn luôn là kẻ nóng tính, bất cần mỗi khi người thân của hắn có chuyện. Lúc này cũng vậy, lửa giận bừng bừng, hắn cởi phắt bộ y phục đang mặc ra, bọc lấy chiếc quần vá chằng chịt vào trong chiếc áo rách bươm, cột chặt quanh eo rồi chẳng nghĩ ngợi nhiều, lội ngay xuống dòng nước đang gầm rú như bầy thú hoang đói mồi.

- Hừ…hừ…không vượt được ải này thì cùng lắm chết thêm lần nữa cho xong, mới chỉ bấy nhiêu mà cản được ta thì lời ta nói chẳng hóa là nói suông sao! – hắn cắn chặt răng.

Bằng hết sức lực, như con dã thú vùng vẫy giữa lưới bẫy, hắn băng mình qua sông với những sải tay nhỏ xíu, ngắn ngủn của đứa trẻ 13-14 tuổi. Dòng nước cũng đâu có vừa, vùi giập hắn giữa những lạnh giá của thung lũng.

Toàn thân như đóng băng, nhưng hắn không từ bỏ, hắn biết, chỉ cần buông xuôi thì mọi thứ chấm dứt, mọi lời hắn nói đều sẽ vỡ tung như những bọt nước xung quanh. Vực nước muốn nuốt chửng hắn, đẩy hắn trôi đi như một chiếc lá, muốn đem hắn về đúng nơi mà hắn đã tỉnh dậy, muốn đánh cho hắn thành tàn phế. Những đá ghềnh đón thân thể mỏng manh đó để mà đập, mà đánh, đánh cho hắn gục.

Mỗi một sải tay đều bị dòng nước cản lại. Hắn như con mèo nhỏ chơi vơi giữa dòng. Ngoài sự quyết tâm và thù hận mãnh liệt ra, hắn không còn gì cả.

Mãi lâu sau Khánh Dương mới sang được bờ bên kia, giờ đây, hắn không còn tập tễnh nữa, mà là bò. Bò lết vì thân mình bị cuốn đi và đập vào đủ các loại đá, to có, nhỏ có. Dĩ nhiên là đau rồi, có ai điên khùng mà nhảy vào chỗ như thế này đâu! Nhưng hắn quyết tìm lấy một tia sống nhỏ nhoi, tìm sinh trong tử, bám vào được một mỏm đá trơn tuột và nhờ đó mới đu được vào bờ.

- Hự….ực….phụt……

Phun ra một ngụm máu. Trước khi ngất đi, hắn ý thức được, hắn đã bị nội thương. Một thân hình bé nhỏ, trần truồng, bên hông quấn một nùi giẻ rách rưới, ướt sũng nước đang nằm phơi bên những phiến đá lớn.

Trời trong xanh cao vời vợi, tỏa những quang mang chói chang xuống, nung nóng từng phiến đá. Dòng suối lúc này vẫn gào lên vì tức giận mà sôi sục vì vừa để xổng mất một con mồi yếu ớt, ngon lành.

Lúc mở mắt ra, Khánh Dương thấy trăng đã cao được vài con sào, trăng tròn vành vạnh. Điều đó có nghĩa rằng lúc này đã khuya. Ngoài tiếng suối sôi ầm ầm ra thì chẳng còn âm thanh gì khác. Hắn chợt cảm thấy đói.

Lẽ dĩ nhiên thôi, một đứa nhóc 13-14 tuổi, nhịn đói tới hơn 2 ngày, lại còn trải qua bao nhiêu chuyện như thế, làm sao không đói được. Có chăng lúc này hắn vẫn còn đủ tỉnh táo là bởi vì trước đây hắn đã khổ sở trăm đường, lâu dần thành quen. Ngay cả kiếp trước cũng vậy, hắn nhớ lại, có những khoảng thời gian thất nghiệp, tiền túi cạn, hắn đành phải cắn răng chắt bóp đến nỗi mỗi ngày chỉ dám ăn một bữa cơm tối mà thôi, mà cũng chỉ là một chén gạo trắng với vài cọng rau, đôi thì thì là cơm trắng với muối.

Hắn nhìn quanh, dù chẳng hi vọng là có thể kiếm được trái cây hay thứ gì vào lúc này. Và cũng chẳng có cách nào để câu được cá dưới suối hay tìm được con thú nhỏ nào cả. Chợt hắn thấy một thứ gì đó đang thập thò dưới khe của một tảng đá.

- Cua! À há! Cua! – hắn reo thầm trong bụng.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, nén đau, hắn lò dò một tay ôm ngực, một tay lần dưới những tảng đá. Trăng non cũng tương đối sáng nên việc di chuyển cũng không mấy khó khăn, tuy nhiên, những thương tích toàn diện từ trong ra ngoài của hắn giờ đây nhức nhối không thể tả được. Nhưng hắn biết, nếu không ăn một chút gì thì hắn cũng chẳng có cơ hội mà lên trên vách đá cheo leo kia chứ đừng nói tới việc báo thù hay gì khác.

Mất một lúc lâu hắn cũng gom được vài con cua đá và bọc chúng vào chiếc áo rách nát. Để không cho bọn cua có thể chọc lủng hay làm tổn thương thêm manh áo của mình, hắn bẻ hết càng và chân rồi mới cho vào bọc lại. Tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, lúc này hắn mới sực nhớ là mình làm gì có lửa mà nấu nước, không lẽ lại ăn sống sao? Nhìn mấy con cua đang nằm im trên phiến đá trước mặt, hắn cười khổ.

- Haiz… - Khẽ thở dài, hắn lại toan tính nên làm gì tiếp theo – Không có lửa….không có lửa thì tạo ra lửa….cây khô, đá…..bùi nhùi….được! Để xem xem, ta chống lại ông thế nào nhé ông trời!

Ngước mặt lên quát một câu, hắn lại lê tấm thân trần truồng nửa khom nửa đứng lên, vất vả lượm những nhánh cây khô cách dòng suối một đoạn, gần phía chân vách núi. Cũng may là trên vách núi có nhiều cây cối dù trong điều kiện khắt khe vẫn có thể vươn mình ra ngoài, chống lại thiên ý mà sống. Hắn cảm thấy may mắn vì điều đó cho hắn những nhánh cây khô lác đác đây đó.

Tích cóp đã xong, không biết qua bao lâu hắn mới gom góp được một ôm lớn củi khô, việc còn lại là nhóm lửa. Điều này không khó, nhưng cũng không dễ. Đối với con mọt sách kiếp trước như hắn thì đây là những kiến thức sinh tồn tối thiểu phải biết, nhưng hiểu biết và ứng dụng lại khác nhau một trời một vực.

Dùng một lưỡi dao đá, nói là lưỡi dao cho oai, chứ thật ra hắn chỉ ghè hai viên đá cuội với nhau để thành một thứ có thể cắt gọt được, rất đơn sơ, giản tiện, nhưng lúc này thì vô cùng hữu dụng. Hắn bắt đầu cạo vỏ những nhánh cây đó và gom lại thánh một nắm lớn trên miếng vỏ cây to khác đã được hắn chuẩn bị rồi đặt vào giữa một chiếc bếp được xếp bằng nhiều cục đá to nhỏ chồng lên nhau từ trước.

Tiếp theo, hắn chọn một nhánh cây nhỏ, chắc, vừa tay, rồi rọc hết vỏ, gọt bớt một góc của đầu nhánh cây tạo thành một mặt tương đối phẳng và vát, rồi lựa một khúc cây khác to hơn, khoét một rãnh nhỏ vừa đủ với nhánh cây mà khi nãy hắn vừa gọt. Việc này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng công đoạn tạo ma sát để sinh ra than mới là điều cực khổ với hắn lúc này. Khi chà mặt vát phẳng của nhánh cây lên rãnh nhỏ của khúc cây lớn sẽ sinh ra lực ma sát mạnh và nhiệt độ tăng nhanh. Nhưng điểm khó của việc này là phải giữ được tốc độ cũng như lực đè, mà đối với hắn bây giờ, khắp mình thương tích, bên trong còn tổn thương bộ phận nào đó nữa, nên việc đưa đẩy thế này không hay cho lắm, nhưng vì sinh tồn của bản thân nên vẫn gắng gượng nắm lấy nhánh cây mà chà xát vào nhau không dừng.

Mồ hôi nhễ nhại, hắn không biết đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng, hắn cũng thu được một ít vụn than đang lim rim khói, gom lại chỉ bằng đầu ngón tay.

Cẩn thận từng động tác, hắn đổ chỗ than đó vào giữa đống bùi nhùi mà mình làm khi nãy. Lấy tay che xung xoanh lại Khánh Dương nhè nhẹ thổi vào đám than, vừa đủ để khói bốc lên ngày càng nhiều. Đám than đã bắt lửa, lan ra bùi nhùi. Lúc này hắn gia tăng lực thổi, mặc cho cơn đau xé nơi lồng ngực, vì hắn biết, nếu lửa không cháy thành ngọn, hoặc tắt đi, thì đời hắn cũng coi như chấm dứt từ đây.

Chỉ một chốc sau, không phụ lòng mong mỏi của chủ nhân, đám bùi nhùi đã thực sự cháy thành ngọn lửa nhỏ. Hắn liền đặt những que củi nhỏ vào thật nhanh như thể sợ rằng đám lửa kia sẽ bất ngờ rời bỏ hắn vậy.

Lần lượt những que củi nhỏ bắt lửa, hắn bỏ thêm những que lớn hơn vào, miệng không ngừng thổi gió tiếp sức cho niềm tin và công sức của chính mình. Sau một hồi bò nhoài ra thổi muốn đứt hơi, hắn ngồi lên phiến tảng đá nhỏ cạnh đó, đưa tay quẹt những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt mình.

Nếu là bình thường, có lẽ hắn đã nhảy cẫng lên mà vui mừng hét lớn. Nhưng lúc này, hắn chỉ mỉm cười mãn nguyện, vì sau cùng thì đây là bước đầu tiên trong việc chống lại thiên vận của hắn, hắn có thể xem như đã một lần thắng được số mệnh.