Chương 4: Phúc Bất Trùng Lai, Họa Vô Đơn Chí.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 4: Phúc Bất Trùng Lai, Họa Vô Đơn Chí.

Trong mơ, Khánh Dương thấy lại ngôi nhà của mình ở kiếp trước. Lúc đó, hắn 16-17 tuổi, lớn hơn hiện tại một chút. Nhà hắn nuôi một con Shepherd (tiếng Việt gọi là Béc Giê), là một giống chó của nước Đức xa xôi, to lớn, hung dữ, và trung thành. Hắn thường hay tâm sự những nỗi buồn của tuổi mới lớn với người bạn đó, cũng có những lúc chơi đùa cùng một miếng vải dày, những khi hắn xem TV thì người bạn đấy cũng bò lại nằm bên cạnh như thể chia sẻ tin tức, nhiều lần hắn còn tắm rửa sạch sẽ cho người bạn và ôm nó ngủ ngon giấc.

Chợt, hắn thấy người bạn của mình bị giam trong lồng sắt, đang liên tục kêu to cầu cứu, một chiếc xe máy chở chiếc lồng sắt đi xa, người bạn của hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn lại, kêu lên những tiếng ai oán. Rồi khi hắn đuổi theo chiếc xe kia thì càng ngày càng xa, người bạn đó ra sức cắn lấy những chiếc song sắt lạnh buốt với đôi mắt đỏ ngầu, nửa thân sau dường như bị liệt, không thể nhấc lên được.

Hắn càng ra sức đuổi theo. Một kí ức buồn đã bám theo hắn hơn chục năm trời, nay chợt ùa lại trong giấc mơ. Hắn lao theo, chạy hết sức mình bằng đôi chân đến nỗi rơi hết cả giày dép, quần áo xộc xệch, hắn vẫn đuổi theo, cho tới khi bàn chân rướm máu vì những đá nhọn, hắn vẫn đuổi theo trong vô vọng.

Bất chợt, người bạn đó bỗng thu nhỏ lại, bộ lông màu hung đỏ đột nhiên trở nên đen tuyền, chiếc bụng lại trắng ra, đuôi xù lên. Hắn thấy ngỡ ngàng, hắn thấy bất ngờ, đó lại chính là Tiểu Miêu mà hắn vừa gặp. Nền trời lúc đó từ màu trắng xóa chỉ trong phút chốc thành màu đỏ như máu. Một cái gì đó mất mát cực độ từ sâu thẳm tâm hồn chợt bộc phát ra.

- AAAAAAAAH! Lũ khốn nạn! Ta không tha cho các ngươi! Trả lại Béc cho ta! Trả lại Tiểu Miêu cho ta! Ahhhhhhhh - Hắn bật ngồi dậy hét lớn.

- Ngheo?

Bốn bề chỉ có tiếng nước xiết va vào những tảng đá ào ào. Hắn biết là mình vừa mơ. Nhìn xuống, một đôi mắt màu lam như 2 viên ngọc bích đang nhìn lên trân trân. Tiểu Miêu đang say giấc liền bị hắn la lớn đánh thức, hiện tại đang nhìn hắn thắc mắc.

- Phù – Thở dài một hơi, đưa tay quệt trán – Xin lỗi Tiểu Miêu nhé! Ta vừa làm nhóc giật mình à! Không có gì đâu, chỉ là một ác mộng thôi. – Khánh Dương mỉm cười, nụ cười ấm áp, hạnh phúc đầu tiên ở cái thế giới này, vì Tiểu Miêu vẫn ở cạnh hắn, và tất cả chỉ là một cơn mộng thoáng qua.

Lúc này, hắn mới phát hiện rằng mặt trời đã lên cao. Giờ thì hắn phải nghĩ cách để trèo lên trên vách núi kia. Đang trầm tư suy nghĩ, với những thương tích trên người, một mình hắn đã là việc rất khó khăn, mà lại còn đem cả Tiểu Miêu lên nữa. Trợ thủ nhỏ thì cũng không đáng là bao, nhưng nếu không khéo thì một trong 2 sẽ rơi xuống trở lại, tệ nhất là cả 2 cũng tiếp đất. Mà nếu đã xuống trở lại thì sống chết là chuyện ý trời. Cho dù có sống thì cũng chỉ là nằm chờ chết.

- Phạch, Phạch….Oác! – Tiếng động lớn ở trên đầu.

- Réc!!!! Vù…..- Lại một loại âm thanh khác.

Ngước mắt lên, không tin vào mắt mình được nữa, hắn há hốc miệng. Mặc dù đã biết sơ lược về thế giới này, nhưng hắn không ngờ rằng sớm như vậy đã gặp phải 2 con cự thú khổng lồ đang rượt đuổi nhau trên bầu trời.

Không khó để nhìn ra là một con Hắc Tích Dực đang bị rượt đuổi bởi một con Hoàng Kim Điểu. Cả 2 con thú đều có sải cánh mấy chục trượng. Kéo theo đó là những luồng gió lốc phát ra từ đôi cánh con cự điểu kia khiến đất đá tung tóe từ đỉnh vực xuống. Khánh Dương phải chật vật đem theo Tiểu Miêu núp vào trong một hốc đá để tránh những tảng đá lớn rơi xuống như mưa.

Thế nhưng chưa hết. Dường như con Hắc Tích Dực không thể chạy trốn thêm được nữa, đành quay lại đấu với con Hoàng Kim Điểu kia. Chúng liên tục phun ra những luồng khí cực mạnh từ miệng và đôi cánh như vũ bão, khuấy động cả một khu vực khiến cây cối xung quanh đổ rạp, đất đá cùng với bụi mù mịt văng tứ tán. Có những viên còn bay xa tới hàng trăm thước.

Phía trong hốc đá, Khánh Dương cũng chịu một cơ số những viên sỏi lớn nhỏ văng vào trong. Không biết vì lí do gì, hắn ôm Tiểu Miêu vào lòng, quay lưng ra chịu trận. Đau thấu xương nhưng hắn vẫn cắn răng cố chịu, vì hiện tại mà chạy ra khỏi đó thì càng thảm hơn.

Vẫn chưa chịu dừng, 2 con thú quyết sống mái với nhau, hạ thấp dần độ cao, càng khiến cát sỏi, thậm chí là những tảng đá lớn 2 bên bờ suối bắn ra như mưa theo mỗi nhịp tiếng nổ oanh trời do 2 luồng khí va chạm vào nhau.

- Bà già tổ tông 18 đời nhà bây! Đánh nhau thì né chỗ khác coi! Bọn ta thảm hại như thế này rồi bây còn vô đây nửa! Tổ tông nhà các ngươi! – Khánh Dương liên mồm chửi rủa để át bớt cơn đau vì đá sỏi bắn vào người. Lưng hắn giờ đây không chỉ tím bầm mà còn có những nơi rỉ máu, nhưng hắn không dám và cũng không thể cục cựa nổi.

2 con thú vẫn liên hồi tung ra nhiều tuyệt kỹ hòng tiêu diệt đối phương. Nếu có ai ở đây thì không khó nhận ra rằng con Hắc Tích Dực tỏ ra yếu thế hơn, khắp thân hình to lớn kia đã đầm đìa máu, đôi cánh khổng lồ có nhiều lỗ lớn nhỏ. Trong khi con Hoàng Kim Điểu thì vẫn tấn công không ngừng, mặc cho lông lá rụng lả tả tứ tán.

Cũng phải tới nửa canh giờ sau, con Hoàng Kim Cự Điểu đã tiến sát được đối thủ và dùng những vuốt sắc lớn hơn thanh đại đao cắm vào da thịt rồi ghì chặt một bên cánh con Hắc Tích Dực.

Bằng một chút lực tàn, con Hắc Tích Dực liên hồi đập bên cánh còn lại vào bất cứ chỗ nào có thể đập. Con Hoàng Kim Điểu liền mổ một cú như trời giáng vào giữa lồng ngực con Hắc Tích Dực, hòng muốn lôi một thứ gì đó ra ngoài.

Lúc này, Hắc Tích Dực bất ngờ xuất ra chiêu bài cuối cùng của mình, nó dùng chân quắp lấy bên cánh con Hoàng Kim Điểu đang dang ra, cố chặn những đòn tấn công từ Hắc Tích Dực, sau đó Hắc Tích Dực kéo mạnh bên cánh đó ra phía sau bằng tất cả sức mạnh làm cho con Hoàng Kim Điểu hơi loạng choạng.

Chỉ đợi có thế, con Hắc Tích Dực dùng chiếc vuốt độc nhất sắc như đao của mình móc luôn vào mũi đối phương rồi kéo ngang. Đòn này tưởng chừng như vùng vẫy sức tàn, con Hoàng Kim Điểu liền đưa một bên chân chặn lên bên cánh của Hắc Tích Dực đang móc vào mũi mình kia.

Mọi việc nằm trong tính toán của con Hắc Tích Dực, giờ đây, nguyên phần cổ con Hoàng Kim Điểu bị lộ ra trước mặt đối thủ. Dù những sợi lông cứng như thép đúc của con Hoàng Kim Điểu có thể kháng lại đao kiếm, nhưng nó không ngờ là trong suốt quá trình chiến đấu, con Hắc Tích Dực chỉ ngầm tung chiêu vào khu vực đấy, làm rụng đi nhiều mảng lông, lộ ra phần thịt mềm bên dưới.

Lúc này, cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đều thuộc về con Hắc Tích Dực. Chỉ chờ một cơ hội nhỏ nhoi đó, Hắc Tích Dực rướn người lên cắm chặt luôn bộ dao găm trắng nhởn trong miệng vào phần thịt mềm của con Hoàng Kim Điểu. Đôi chân vẫn quắp chặt lấy một bên cánh đối phương, bên cánh vẫn móc vào mũi con Hoàng Kim Điểu không buông, khiến cho kẻ phải vùng vẫy khỏi tay tử thần hiện tại đã là con Hoàng Kim Điểu.

Vùng vẫy một lúc lâu sau, mất máu quá nhiều, con Hoàng Kim Điểu Yếu dần rồi ngã ra đất thoi thóp. Hắc Tích Dực vẫn không buông tha, dùng miệng hút ra những máu huyết của đối phương, nó không nuốt mà vừa hút vừa phun ra đất, việc đó lại khiến con Hoàng Kim Điểu mất máu nhanh hơn.

Lúc này, Khánh Dương đang ngồi trong hốc đá, ôm Tiểu Miêu vào lòng. 2 cắp mắt ngó ra ngoài xem kết cục trận đấu dần đi tới hồi kết. Đúng là ở đời, không thể nói trước được điều gì mà! Từ kẻ đi săn trở thành kẻ bị săn, từ kẻ đi giết bỗng chốc trở thành kẻ bị giết. Thế nhưng, tình trạng của con Hắc Tích Dực cũng không khá khẩm hơn gì cái xác bên dưới. Khắp xung quanh đã có những vũng máu lớn đọng lại, phần máu chảy xuống suối khiến nước ở đấy trở nên đỏ ngầu, sủi bọt hệt như cảnh tượng địa ngục vậy. Không ai biết đó là máu đang chảy thành dòng của con Hắc Tích Dực, hay là máu của con Hoàng Kim Điểu, hoặc là máu của cả 2.

- Lộc cộc…..Vù…..Uỳnh!

- Thật là chó cắn áo rách đi mà!

Ôm Tiểu Miêu trong tay, bản năng sinh tồn của Khánh Dương cho biết, hắn cần phải ra khỏi đó lập tức. Quên hết tất cả những thương tích của bản thân, hắn lao mình ra bên ngoài. Đúng như tiếng động dự báo, một tảng đá lớn rơi từ trên vách núi xuống, bổ vào ngay chỗ cái hốc đá mà khi nãy Khánh Dương ẩn nấp, khiến những tảng đá xung quanh văng trở ra, và tảng đá khổng lồ kia từ từ hạ xuống đúng vào chỗ hắn vừa nhảy ra.

Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc. Đến khi định thần lại thì Khánh Dương đang đứng trước mặt con Hắc Tích Dực chỉ vài bước chân.

-Thôi xong! Đ*** m*** cái lão thiên! Ông muốn ta chết thì cũng nhẹ nhàng một chút chứ! Hận này, ta nuốt không trôi! – Chửi tục một câu, hắn liền ngã vật ra, không quên phun một ngụm máu trước khi nằm sóng xoài.

Đây không phải là chiêu bài giả chết. mà thực ra, vốn hắn đã thương tích khắp mình, mà lại còn chịu bao nhiêu là đá cuôi và sỏi lớn nhỏ thôi thì đủ các thể loại bắn vào lưng, làm cho nội thương của hắn đã tới mức cực kì nghiêm trọng, không gì cứu chữa.