Chương 7: Mật Thất Sau Núi.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 7: Mật Thất Sau Núi.

Kể từ khi trở về, Khánh Dương vẫn đi làm việc sớm tối như những gia nô khác. Sự xuất hiện bất thường của hắn sau tin tức kia cũng không làm mấy người để tâm, mà có biết rồi thì cũng để đó, chẳng quản việc hắn thế nào.

Đám người hôm đó đã đánh hắn, ném hắn xuống vực thì ban đầu ngạc nhiên, sợ rằng hắn là quỷ hiện hồn báo oán. Nhưng sau đó biết được hắn là người thực hàng thực thì cũng đỡ sợ hơn, nhưng cũng kiêng dè đi mấy phần.

Riêng về phần tổng quản Lý Công và Trần phu nhân thì khác. Bọn người này ngoài chút ngạc nhiên ban đầu liền ngấm ngầm bày kế hoạch mới, quyết không để Khánh Dương có thể sống được. Nhưng lần trở về này, Khánh Dương cũng không tỏ vẻ gì là để bụng chuyện kia khiến bọn chúng có chút thận trọng, chưa dám tùy tiện ra tay. Chúng cảm nhận được có một cái gì đó khang khác ở tên tiểu tử này, không giống như trước khi chết. Luôn có một cái gì đó ngầm uy nghi, ngầm bá đạo, thể hiện qua từng bước đi dáng đứng, điều đó làm chúng cảm thấy không ổn chút nào, càng nghi ngại hơn về sự tồn tại của thiếu niên này.

Ba ngày sau khi trở lại, buổi chiều, Khánh Dương lén trốn ra phía sau núi. Trần Gia Trang được xây dựng trên một phần đất rộng, trước mặt có sông chảy qua, sau lưng có một dãy núi thấp, vì đây là địa thế "long phục hổ chầu" nên tổ tiên Trần Gia đã chọn nơi này mong muốn Trần Gia sẽ phát triển. Nhưng đó là chuyện quá khứ, còn hiện tại thì Khánh Dương tranh thủ thời gian nghỉ chiều của đám gia nô mà lẻn ra sau núi.

Những luồng khí nóng lạnh bên trong người hắn càng lúc càng phát tác dữ dội khiến hắn cố mấy cũng không chịu được nữa, nhưng không muốn để kẻ nào biết được mà lợi dụng điểm yếu này, hắn biết hắn có nhiều kẻ thù ở đây, một phần nữa là không muốn mẫu thân hắn lại lo lắng.

Hoàng Tuyết và Tiểu Miêu không biết vì lí do gì mà cũng chui theo vào áo Khánh Dương, có lẽ chúng lo lắng cho ân nhân của mình. Mà Khánh Dương cũng không quá để ý điều đấy, hắn đang cắn chặt hàm răng, chỉ muốn ngất đi với cơn đau trong người.

- Ahhhhhhhhhhh!!!!

Sau núi vắng lặng giữa buổi hoàng hôn, Khánh Dương thỏa sức kêu gào và lăn lộn chống đỡ với cơn đau bên trong. Một lúc sau thì hắn không còn có thể đứng vững được nữa mà quỳ tựa vào một tảng đá gần đó và liên tục đập tay vào tảng đá đó đến nỗi bàn tay hắn trở nên rướm máu. Chợt có một bàn tay đặt lên đỉnh đầu. Khánh Dương giật mình định quay lại thì có tiếng nói trầm trầm.

- Câm miệng! Ngồi khoanh chân xuống, nhắm mắt lại, điều khí theo lời ta!
Khánh Dương chẳng biết là sự vụ gì, nhưng xem ra người lạ mặt này có thành ý muốn giúp hắn, vậy hắn cũng lập tức ngoan ngoãn làm theo, không bỏ sót lời nào, những mong khống chế được cơn đau chết đi sống lại mà hắn đã phải chịu qua mấy ngày này.

- Tập trung tinh thần, tập trung hô hấp, 4 khắc thở ra, giữ im 2 khắc, 3 khắc hít vào, tập khí đan điền…….

Giọng nói trầm trầm cứ văng vẳng, Khánh Dương cứ tuân theo đó mà làm, điều dẫn 2 luồng nóng lạnh trong cơ thể luân phiên nhau, một từ đan điền theo kinh mạch mà tiến lên bách hội, một từ bách hội theo kinh mạch lại dẫn xuống đan điền, sau đó lại đổi vị trí cho nhau, dần dần khép lại thành vòng chu thiên. Mãi một canh giờ sau, người lạ mặt mới rời tay ra khỏi bách hội của Khánh Dương và nói:

- Bế khí, định tâm, dồn hết xuống đan điền cho ta! Cuộn chúng lại quanh đan điền nhà ngươi, cẩn thận đừng để chúng hòa làm một. – Người lạ mặt lúc này cũng tọa thiền tĩnh khí, hồi lâu lại nói – Giờ thì đã xong, nhưng cách này chỉ có tác dụng nhất thời, không kéo dài được lâu. Ngươi cùng lắm chỉ sống thêm được 3 tháng.

- Cái gì? 3 tháng? Lão bá có nhầm không? – Khánh Dương nghe nói mình chỉ sống thêm được 3 tháng liền tá hỏa thốt lên, hắn còn bao nhiêu toan tính, nếu chỉ 3 tháng thời gian thì chẳng khác nào đổ sông đổ bể cả - Ơ! Lão Bạch! – Hắn nhận ra, người này chính là Bạch Trì, làm chức quản gia chủ sự trong Trần Gia Trang, người này đã ngoài 70, thường ngày cứ lom khom, tay run mắt mờ, không ngờ lúc này lại ra bộ dáng một cao thủ tu luyện.

- Hừ! Ta giúp ngươi xem ra đã uổng! Tới nửa lời tạ ơn còn không nói được đã quay ra chất vấn ta rồi – Lão Bạch vẫn trầm giọng, không có một chút gì là già nua trong lời nói, khác hẳn mọi ngày.

- Lão Bạch, đa tạ người, người đã cao tuổi, đại nhân không chấp tiểu tử chuyện nhỏ mọn thế chứ. – Khánh Dương cười xí xóa. – Ta là vì tuổi nhỏ, không biết lễ độ, đã làm phật ý ngài, xin được lượng thứ!

- Hừ! Tiểu tử nhà người chỉ được cái mau miệng!

- Ta thật lòng tạ lỗi mà! À, lão Bạch, ngài nói ta chỉ sống được ba tháng, sao người có thể dám chắc?

- Ha! Đường đường là lão Bạch ta đây mà còn không nhận ra ngươi đang có thứ gì trong người hay sao? Nói cho ngươi biết, bất quá trong vòng 3 tuần trăng nữa, 2 luồng khí kia sẽ hòa lại làm một, khi đó, chúng sẽ phát tác, cơ thể ngươi sẽ nổ tung, ngươi bảo là ngươi sống thể nào khi nó tự bạo?

- Nói vậy thì lão cũng biết cách hóa giải?

- Đúng vậy!

- Mạng nhỏ này của tiểu tử không quý, nhưng tiểu tử lại rất quý, hơn nữa mẫu thân của tiểu tử cũng đã chịu nhiều ủy khuất, mong rằng lão Bạch chỉ giáo để ta thoát khỏi tai kiếp này, nhất định sẽ báo ơn ngài! Ân này, suốt đời không quên!

- Ngươi nói xem, ngươi làm thế nào trả được?

- Ta….hmmmm…ta….. – Có nghĩ thế nào thì Khánh Dương vẫn cứng họng, hắn không biết được một cao thủ thế này thì có gì không làm được mà phải để hắn giúp.

- Thôi được rồi, tên tiểu tử nhà ngươi, thật không ngờ là thiên hạ có một, ta tìm bao nhiêu năm vẫn không thấy được nửa người, hóa ra lại ngay bên cạnh. Nói cho ngươi biết, trong người ngươi có 2 luồng băng quang ám hỏa khí, cái này ta không biết vì sao ngươi có, nhưng có lẽ do ngươi nuốt nhầm băng hỏa yêu linh song thú đan nên mới ra như vậy. Khi nãy ta cũng có kiểm bộ sơ qua, ta nói ngươi là thiên hạ có một bởi vì ta đã thấy ra được vốn linh lực của ngươi cao hơn người thường, rất có tiềm năng, thế nhưng không ngờ răng ngươi lại có được đan điền rộng, vũ lực cũng rất có tiềm năng. Đã thế thì chớ, ta còn thấy được cả hạt mầm thất hệ vũ, song hệ linh, ngươi có còn cho người khác được tu luyện không đấy chứ!- Bạch Trì cảm thán.

- Nói như vậy là tiềm năng của tiểu tử không nhỏ, nhưng vì sao mãi tới bây giờ tiểu tử chưa bao giờ có thể tu luyện được? Tiểu tử ngu muội, mong được lão khai sáng – Trong kí ức đạt được, hắn nhớ rằng Trần Khánh Dương trước đây chưa bao giờ qua được ải kiểm chứng tu luyện giả của Trần Gia, cũng chính vì vậy mà hắn không được học tu luyện, cũng là lí do mà hắn bị coi thường, nay có cơ hội ngàn vàng, lẽ nào lại bỏ qua.

- Việc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, có người ám toán ngươi, ta thấy có chân khí mạnh trong người ngươi, chặn hết mọi đường não hải cũng như đan điền.

- Vậy có cách nào có thể đả thông được 2 lực lượng đó? – Quá say sưa với kiến thức mới, hắn quên mất cả lễ độ.

- Hừ! Ăn nói trống không! Ngươi có xem ta là ân nhân không vậy? – Trừng mắt một chút, Bạch Trì lại hắng giọng nói tiếp – Không khó, có điều….ta muốn ngươi làm đệ tử, ý ngươi ra sao? Nếu không thì ta vẫn có cách cho ngươi có thể sống bình thường.
Chỉ nghe có vậy, Khánh Dương không cần phải nghĩ ngợi, chớp ngay lấy thời cơ. Hắn biết, nếu bỏ qua cơ hội này thì mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện được ý nguyện của bản thân:

- Đệ tử Trần Khánh Dương xin được bái kiến sư phụ, từ nay về sau thề sẽ nghe lời sư phụ từng câu từng từ khắc cốt ghi tâm không trái nửa lời, kính mong sư phụ Bạch Trì thu nhận, ơn đức này dù có lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan.

Đợi hắn hành lễ 3 quỳ 9 lạy xong, lão Bạch đưa cho hắn một bầu rượu nhỏ để hắn hành lễ "dâng trà" cho vi sư. Xong xuôi đâu đó mới nói.

- Được! Đời này ta chỉ nhận ngươi là đồ đệ thứ 2 mà thôi, về sư huynh ngươi, đừng bao giờ hỏi về hắn, cũng đừng bao giờ nhắc tới hắn trước mặt ta. Từ giờ trở đi, ta sẽ dạy ngươi tu luyện. Mong rằng ngươi sau này sẽ bài sơn đảo hải giống như sư phụ ngươi lúc trước…..Nhưng tiệt không bao giờ được nhắc tới sư phụ ngươi là ai, ta không muốn kéo phêm phiền phức!

Đang nói, chợt lão Bạch thấy có 2 con vật nhảy ra khỏi người Khánh Dương, lão lập tức im lặng, dùng ánh mắt kinh hãi hết nhìn chòng chọc vào 2 con vật nhỏ lại nhìn vào Khánh Dương.

- Bẩm sư phụ, có chuyện gì vậy ạ? – Hắn ngạc nhiên vì thái độ này của sư phụ, đoạn quay lại giới thiệu - Đây là Tiểu Miêu, còn đây là Hoàng Tuyết, là 2 người bạn nhỏ đã vào sinh ra tử cùng đồ nhi lúc còn dưới đáy vực.

Nghe hắn giới thiệu xong, lại còn thấy con hắc miêu nhỏ nép vào người hắn, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào mình. Lão Bạch không chịu nổi phải chỉ thẳng mặt Khánh Dương mà hét lên:

- Ngươi….Ngươi có còn để cho kẻ khác sống nữa không chứ hả? Ngươi có biết những người "bạn nhỏ" này của ngươi là cái thứ gì không? Ngươi to gan lắm! Lại còn đem khoe chúng như thế này nữa! Ngươi chán sống rồi sao?

Nghe vậy, Khánh Dương cả kinh, lập tức dập đầu mấy cái:

- Đồ nhi thực sự không biết đã làm gì đắc tội với ai, đây thực sự là những người bạn rất đáng thương mà đồ nhi đã kết giao, mong sư phụ chỉ giáo. – Khánh Dương lo lắng tột độ với sư phụ, không nghĩ một ông già trầm tính, bất cần thiên địa này mà lại có lúc kích động tới mức này.

- Ngươi...Ai Ya! Đồ ngu muội! Có nói thì ngươi cũng không hiểu được, sau này đừng có mà cho ai biết được mấy người bạn nhỏ này của ngươi cả. Ngươi mà lộ ra, kể tới cao thủ Đế cấp cũng sẽ tìm ngươi truy sát đấy tên ngốc này!

- What (cái gì)? Nghiêm trọng như vậy sao! Không đùa đồ nhi đó chứ! – Khánh Dương cũng trợn ngược mắt, không tin vào tai mình. Hắn cũng biết, nếu là cao thủ Đế cấp thì chỉ cần một đòn là có thể san bằng cả một thành phố, thế mà lại truy sát hắn chỉ vì 2 con vật nhỏ bên cạnh.

- Haiz…sao ta lại thu nhận một tên đệ tử ngốc như thế này chứ! – Lão Bạch ngửa mặt lên trời cảm thán. – Thôi được, dù sao cũng là cái phúc phận của nhà ngươi, hiện tại ta sẽ giúp ngươi cách lập được huyết khế với hai "người bạn nhỏ" này, quan trọng nhất là chúng có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì tốt, không thì thôi, 2 "người bạn nhỏ" này của ngươi, cả ta cũng không dám động, cho nên đừng bao giờ có ý nghĩ dùng khế ước thú nô mà trói buộc.

- Đa tạ sư phụ! – Khánh Dương hành lễ.

- Giờ thu chúng vào áo đi rồi cùng ta vào trong mật thất, ở đây lâu có kẻ phát hiện ra thì cả ta cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Ta thì không có sao, khắc có cách tránh được, nhưng ngươi thì lại khác, ta không muốn mới nhận một tên đệ tử mà lại để hắn nằm luôn dưới 3 tấc đất sớm được!

Nói đoạn, lão Bạch đứng phắt dậy đi về phía một quả núi gần đó. Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết cũng cũng một nhịp nhảy phóc lên người Khánh Dương, chui tọt vào trong áo. 2 bóng hình một thấp một cao, một cầy rộc, một hùng vĩ, một theo sau, một đi trước, tiến về phía ngọn núi rồi chợt biến mất không một dấu vết.

Khánh Dương ngoan ngoãn đi theo sư phụ vào bên trong mật thất, cũng không ngoái nhìn xung quanh, những mật thất như thế này thì kiếp trước, hắn đã đọc không biết bao nhiêu truyện rồi. Nói chung à cũng tựa tựa như nhau, đều bốn bề là đá, lối đi trải dài, trên trần khảm đầy những viên dạ minh châu to nhỏ đủ cỡ mà chiếu sáng.

Lão Bạch trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, sao tên đệ tử này chẳng có lấy một chút cảm thán thường tình của phàm nhân vừa được biết tới mật thất là thế nào. Nhưng rồi cũng đành tặc lưỡi cho qua, đây là tên đệ tử không bình thường.

Ngồi khoanh chân trên giường đá trong một góc mật thất, lão Bạch hắng giọng nói:

- E hèm...giờ, ngươi cùng với 2 người bạn nhỏ của ngươi ngồi mỗi người một góc giữa mật thất, sao cho mỗi khoảng cách phải bằng nhau là một thước...

- Vâng sư phụ, chỉ cần nói là hình tam giác đều là đệ tử đã hiểu – Khánh Dương lập tức cùng với 2 người bạn nhỏ chia ra, mỗi người ngồi một chỗ, cách nhau 1 thước, tạo thành một hình tam giác đều.

- Đừng có cắt lời ta! – Lão Bạch lườm hắn 1 cái, nhưng cũng ngạc nhiên, thầm nhủ tên tiểu tử này lấy đâu ra khái niệm hay như vậy chứ! Mới nói vài câu hắn lập tức đưa ra một khái niệm ngắn gọn, đầy đủ rồi – Được rồi, tập trung điều tiết hơi thở, nhớ là không được vận khí, để ta thiết lập giao ước.

Nói đoạn, lão Bạch kết một loạt thủ ấn kì dị, đánh ra những luồng chân khí bao bọc quanh khu vực 3 người Khánh Dương đang ngồi. Cứ mỗi một luồng như vậy thì lại làm sáng lên một vòng tròn có những đường kết nối và những hoa văn, cổ tự đan xen, liên tục di chuyển thêm một chút.

Chừng một phần tư canh giờ sau, những hoa văn này phát tử quang sáng chói và bắt đầu dừng chuyển dịch. Lão Bạch liền đưa cho Khánh Dương một cây kim châm không biết lấy ra từ đâu và nói:

- Ngươi chích lần lượt giữa trán của mỗi người rồi đặt cây châm này vào giữa!

Khánh Dương lập tức làm theo. Sau khi chiếc châm đã nằm giữa những hoa văn sáng chói kia, lão Bạch lại đánh ra một bộ thủ ấn kì dị khác. Cây châm lập tức lơ lửng trên không, đỏ dần lên tới mức tan chảy cả ra thành một giọt sắt nhỏ, sáng rực.

Giọt sắt nóng chảy này lại tự xoay quanh nó rồi tách ra làm 3 giọt nhỏ hơn, xoay quanh lẫn nhau rồi bất ngờ bắn vào lỗ máu khi nãy 3 người cũng trích. Khánh Dương chỉ cảm thấy trên trán nóng rực lên, nhộn nhạo, tuy vậy hắn vẫn ngồi yên, kiên trì đến cùng. Lúc này trên mi tâm mỗi người lại chiếu ra một đạo quang mang khác, vẽ lên không trung một bí văn hình tròn chứa đầy cổ tự ẩn hiện. Những bí văn này chầm chậm xoay tròn rồi tiến vào nhau, hợp lại thành một hình cầu mông lung, bên trong có một hình người và 2 hình thú đang phát sáng. Tiếp theo 3 hình ảnh này - Thực chất là một mảnh huyết hồn ngưng ảnh mà ra – Liền nhập làm một, phát ra tử quang chiếu sáng cả gian mật thất rồi từ từ dịu lại, biến thành 3 tia tử quang rất nhanh bắn vào mi tâm mỗi người.

Lúc này, trên trán của cả 3 hiện lên một vòng tròn tử quang có bí văn nhỏ rồi sau đó liền tắt lịm, mọi thứ trở về bình thường như chưa có việc vừa xảy ra.

- Đã xong! – Lão Bạch lên tiếng – Giờ thì các ngươi là thân huynh đệ muội, thật không nghĩ tên tiểu tử nhà ngươi có phúc phận lớn đến như vậy! Ta còn tưởng là chúng sẽ đá huyết hồn của ngươi ra ngoài nữa cơ đấy! Thật là không cho người khác sống đi mà!
Cũng dễ hiểu, những thần thú không thích giao tiếp với con người, nên cho dù là kết nghĩa, lập khế ước hay nô dịch thì chúng cũng sẽ phản đối quyết liệt. Nhưng khi giao ước thì 2 con thần thú kia không những chấp nhận mà lại còn rất nhanh đã kí vào huyết khế khiến lão Bạch cũng được một phen cảm thán.

- Giờ các ngươi đã là người một nhà, ngươi cũng là đệ tử của ta, đây là quà ra mắt, tặng cho ngươi. – Lão Bạch ném cho Khánh Dương một túi nhỏ.

- Đa tạ sư phụ!

Khánh Dương dốc túi ra thì có một lọ nhỏ màu xanh ngọc, 2 viên đan dược trong suốt màu đen không biết là loại gì, một khối ngọc màu trắng phau lớn như nắm tay, và một chiếc nhẫn bạc trông rất bình thường.

- Lọ nhỏ kia có 50 viên Tẩy Tủy Hoán Cốt đan, mỗi ngày ngươi hãy ném một viên vào cái hồ nước kia – Lão bạch chỉ tay vào một hồ nước nhỏ rộng chừng 2 thước, sâu chừng nửa thước nằm ngay trong góc mật thất – Mà ngâm mình chừng 1 canh giờ, sẽ giúp thay đổi cơ thể của ngươi, tiện việc tu luyện sau này. Nói cho ngươi biết, mỗi viên đấy có giá 1 kim tệ, ngươi là đệ tử của ta, chút đấy với ta thì không đáng bao nhiêu, nhưng đối với kẻ khác thì có thể gây ra chuyện giết người cướp của, ngươi nên cất cho kỹ. 2 viên đan dược đấy là Cường Cốt Đan, ngươi về thì hãy uống một viên, bao giờ tiêu hóa xong thì đợi vài hôm rồi uống viên còn lại, sẽ trợ cho cân cốt ngươi rắn chắc dẻo dai, bởi công phu của ta rất khó luyện, nếu cân cốt ngươi như phàm nhân thì sẽ gây nhiều họa về sau. Còn chiếc giới chỉ thì lập tức nhỏ máu nhận chủ cho ta rồi đeo vào bàn tay trái, nó sẽ tự động nhập vào xương cốt ngươi, không ai phát hiện. Nói luôn đấy là nhẫn trữ vật, chỉ cần rót ý niệm vào là ngươi có thể mở ra, xuất nhập vật phẩm tùy biến theo ý ngươi.

Khánh Dương lập tức làm theo lời sư phụ, nhận chủ chiếc nhẫn xong, hắn đeo luôn vào tay. Giới chỉ này không phải vật phàm, vừa đeo vào thì phát ra một đạo quang mang bí văn rồi biến mất, trông bàn bay trái của hắn như không có gì xảy ra vậy.

- Liệu mà giữ cho tốt, nếu có kẻ phát giác ra thì cao thủ thiên hạ cũng tìm ngươi cướp giới chỉ đấy! – Lão Bạch hắng giọng đe dọa – Còn về khối ngọc đấy thì gọi là ngọc giản công pháp, trong đấy ta đã ghi chép toàn bộ về công pháp tu luyện của ta, ngươi trích chút huyết vào rồi rót ý niệm vào là có thể biết được.

Khánh Dương vẫn im lặng làm theo. Nhỏ một giọt máu lên khối ngọc giản, lập tức có những đường sáng chợt hiện lên trong tích tắc, rồi cũng như vậy mà biến mất. Hắn nhắm mắt rót ý niệm vào thì có một cỗ tin tức khổng lồ tiến nhập vào trong não. Khánh Dương cũng hơi kinh ngạc, dù hắn đã đọc qua nhiều truyện tiên hiệp về việc này nhưng chưa bao giờ trải nghiệm.

Giờ đây thì mọi tin tức đều từ khối ngọc giản này mà tiến hết vào đầu hắn khiến hắn có một trải nghiệm ngỡ ngàng như kẻ nhà quê vừa lên thành phố vậy. Chốc sau, mọi việc đã xong thì khối ngọc giản lập tức hóa đen và tan ra thành tro bụi. Những gì trong đầu hắn bây giờ là tin tức về một bộ công pháp có tên Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp. Trong này chỉ rõ cách điều khí, bế khí, hấp khí, phát khí, bạo khí, tu khí, tu linh, bạo linh, phát linh, vv.... Khẩu quyết tâm pháp cả một đời của Bạch Trì đều đặt cả vào đây.

- Hì! USB tự hủy, còn ta là cái laptop, là game à? Như một trò đùa! – Khánh Dương cảm thán.

- Cái gì mà du ét bi, cái gì mà láp tốp, cái gì mà gêm! Đó là khẩu quyết tâm pháp do ta dùng cả nửa đời sáng tạo ra, ngươi không thích thì để ta phế đi mà đổi bộ khác! – Lão Bạch trừng mắt, không hiểu những gì Khánh Dương vừa nói, nhưng câu chốt của hắn lại làm cho lão Bạch tưởng lầm là chê bai nên lập tức nổi giận.

- Không không, là đệ tử không tốt, lỡ lời nói ra một bản ngữ thổ địa, mong sư phụ đừng chê trách, USB có nghĩa là khối ngọc giản, còn laptop là anh hùng cái thế, game có nghĩa là bất bại yếu quyết – Hắn nhăn mặt giả lả bịa đại một cái gì đó – Đệ tử có đọc qua mấy quyển kinh thư từ nơi khác tới, trong đó có việc ngọc giản có thể dùng được nhiều lần mà không tan thành bụi, cũng có nhắc tới mấy bộ yếu quyết độc tôn thiên hạ, nhưng giờ xem xong tâm pháp này của sư phụ thì thấy những thứ kia chỉ đáng giá 3 xu mà thôi, cho nên mới cảm thán như vậy, đệ tử thực lòng cảm thấy cả đời này phúc phận chỉ dồn một chỗ tại sư phụ nên không kiềm được thói quen, mong sư phụ lượng thứ, chỉ là đệ tử cảm thấy mình sắp được làm anh hùng thiên hạ mà thôi!

Nghe tên đệ tử của mình liến thoắng một tràng dài, lão Bạch cũng nguôi nguôi, nhưng vẫn tỏ ra bộ nghiêm nghị:

- Hừ! Xem như ngươi thành thật, ta tha cho lần này, về sau đừng có dùng cái thổ ngữ chết tiệt đấy trước mặt ta! Chúng thì biết cái gì mà cái thế chứ! – Ngoài mặt làm lớn nhưng trong lòng lão Bạch thì không ai biết là đang có một cỗ kinh hỷ dâng lên. Không ngờ tên đệ tử mà mình vừa nhận này ngoài việc cần cù mỗi ngày lại có thể biết được cả những thổ ngữ ở nơi khác, hắn rõ là một kẻ rất có tiềm năng, nếu được bồi dưỡng thì chưa biết chừng sau này có thể vượt qua cả mình. Lão cũng không thắc mắc nhiều, vì trước đây, lão cũng biết rằng Trần Khánh Dương có sở thích đọc sách, tuy hắn không được vào Trần Gia Tàng Kinh Các nhưng bất kể khi nào mượn được hoặc kiếm đâu được một cuốn sách là hắn lại đọc lấy đọc để, thâu đêm suốt sáng. Cũng chính vì vậy mà lão Bạch mới tò mò dõi theo hắn bấy lâu mà may mắn cứu được tên đệ tử này. – Được rồi, giờ cũng mới hoàng hôn thôi, ngươi chiếu theo tâm pháp đó mà tập, ta ở đây chỉ giáo, còn về sau thì có thể vào đây tự luyện theo những gì ta chỉ dẫn, có cái thế hay là phế thế thì do bản thân ngươi, chứ tâm pháp vào tay kẻ biếng nhác thì không làm nên được việc gì.

Khánh Dương thấy sư phụ bỏ qua cho mình, trong lòng thở phào một cái, xem như qua được một kiếp nạn. Về sau bớt bớt dùng "thổ ngữ" một chút, kẻo lại gây ra hiểu lầm. Hơn một canh giờ điều khí theo chỉ dẫn của lão Bạch, Khánh Dương cùng sư phụ về lại Trần Gia theo một con đường khác.

Vì mật thất này có tới 2 lối vào, một ở sau núi, một ở trong kho củi của Trần Gia. Điều Khánh Dương không ngờ tới là cửa vào mật thất ở Trần Gia lại đúng vào vị trí mà trước đây hắn bị trói nhốt bởi vì đứng ra thú nhận bản thân đã đói quá làm liều mà ăn trộm một củ khoai hấp ở nhà bếp.

Mà thực ra, đó cũng không phải tội của hắn, là hắn đứng ra làm thế thân cho Tiểu Tài, hắn biết Tiểu Tài là cô nhi, chưa từng có hơi ấm cha mẹ nên thương xót mà làm bia đỡ bao nhiêu tủi nhục lần đó. Lại còn bị trói giam vào kho củi, bỏ đói 3 ngày 3 đêm.

Lần đó, thân mẫu hắn khóc ròng suốt khi hắn bị trói giam. Còn Tiểu Tài từ sau đó, dù có đói tới mấy cũng không dám ăn trộm một lần nào nữa, lại đối xử với Khánh Dương như thân huynh đệ vậy, có món gì cũng chừa phần, có chuyện gì cũng san sẻ, coi trọng Khánh Dương còn hơn chính bản thân Tiểu Tài.