Chương 13: Phòng Thí Nghiệm Bí Mật.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 13: Phòng Thí Nghiệm Bí Mật.

Đêm nay thật lạ, Khánh Dương cảnh giác đi vào trong mật thất, mãi lại thấy lão Bạch chỉ ngồi trầm ngâm nhìn ngắm mấy cái bình thủy tinh đủ cỡ mà Khánh Dương nhờ luyện chế ra. Khánh Dương không biết sư phụ định giở trò gì nữa đây, cho nên không buông cảnh giác mà hỏi:

- Chà! Sư phụ hôm nay có điều tâm sự gì mà lại không đả thương ta nữa sao? Có điều gì thích thú hơn bán hành chăng?

- Bán hành cái đầu ngươi! – Lão Bạch ở thế giới này không biết "bán hành" là gì, lầm tưởng là Khánh Dương nói tới việc đi buôn hành lá, hành củ, mà lão đâu có phải là lái buôn, liền quay lại trợn mắt – Mau, mau lại đậy, ngươi bảo ngươi cho ta xe cái thứ gì hay ho lắm mà, còn không mau chế tạo ra đi!

- Được thôi! Sư phụ đừng có mà ngạc nhiên đấy!

Nói đoạn, Khánh Dương liền cầm mấy cái bình thủy tinh trong suốt kia, kiểm tra hết một lượt, hắn mới ngồi nghĩ ngợi một chốc. Vì đều thiết kế giống như các bình thí nghiệm kiếp trước, có điều, độ chính xác thì không nắm được, hơn nữa, không có chia vạch mức định lượng dung dịch, cho nên hắn phải thực hiện điều chế một cách....nhà bác học mù.

Chọn một số dụng cụ, động niệm lấy ra dược đỉnh, hắn bắt đầu lấy một ít lưu hoàng, cho vô trong dược đỉnh đem đốt, nhưng lại dùng linh lực khống chế đám khí sinh ra, nén lại thành một quả cầu lớn bên trong dược đỉnh, không cho thoát ra ngoài.

Nói sơ qua một chút thì nhìn bên ngoài, dược đỉnh cũng không lớn lắm, nhưng không gian bên trong có thể chứa được cả một đại sảnh, điều này thì Khánh Dương chỉ biết rằng nó là như thế, chứ hiện tại chưa tìm ra cách lí giải nào cho việc phản khoa học như thế này.

Đoạn, khi lưu hoàng đã cháy sạch sẽ, hắn mới ném những vụn hắc thiết vào dược đỉnh, dùng hỏa diễm đốt cháy dám vụn đó một lúc lâu. Áng chừng những sắt này đã trở thành một chất khác mà theo công thức phân tử kiếp trước gọi là Fe2O3, thì Khánh Dương lập tức dẫn linh lực đưa đám hỗn hợp này vào trong đám khí đang được linh lực nén thành quả cầu khói trắng kia. Tiếp tục đốt nóng, lâu lâu lại dùng linh lực, nén lấy một bọc không khí bên ngoài, cho vào trong dược đỉnh, cho hòa hợp lại với quả cầu khí trắng. Những điều này không khó để hình dung, nói theo ngôn ngữ hóa học ở kiếp trước của hắn là đốt lưu huỳnh, thu lấy khí SO2, rồi dùng xúc tác sắt (III) ocid đốt tiếp khí lưu huỳnh diocid đó cho thành lưu huỳnh triocid.

Trong kiếp trước, với quy mô công nghiệp thì người ta dùng xúc tác vanadi, nhưng hiện tại muốn có hỗn hợp vanadi cùng phụ gia tốt, thì không thể kiếm được, nó cần một nền công nghệ hóa chất tiên tiến mới sản xuất ra nổi, nên đành dùng phương pháp cũ là xúc tác bằng sắt (III) ocid, tuy hiệu suất chỉ 50%-60%, nhưng ít ra thì cũng thu được lưu huỳnh triocid, vậy là đã tốt lắm rồi. Nhiệt độ tăng cao khiến chỗ vụn sắt kia nóng chảy, sáng chói, ước chừng đã tới 4000 độ C.

Lúc này nhắm chừng đã hoàn thành phản ứng, Khánh Dương liền dẫn linh lực tạo thành một ống nhỏ, dẫn từ từ đám khí từ trong quả cầu ra ngoài dược đỉnh, sục vào một tổ hợp bình thông sục khí chứa nước mà hắn đã chuẩn bị trước đó. Lão Bạch chăm chú xem từng động tác của tên đệ tử, không bỏ sót chút nào, không hiểu tên tiểu tử này đang định làm trò gì mà cầu kì tới như vậy.

Một canh giờ sau, Khánh Dương mới hoàn tất công việc đó, lại tiến hành đem hết những chất lỏng trong hệ thống bình thông kia, chậm rãi hòa lẫn với nhau rồi mới đem vào trong dược đỉnh, tiếp tục luyện hóa.

Nói theo ngôn ngữ hóa học, thì khi có dung dịch acid sunfuaric rồi, muốn cô đặc nó lại, chỉ cần đun lên cho từ từ bay hết hơi nước. Nhưng quá trình này phải hết sức cẩn thân, vì acid sunfuaric là loại acid mạnh, mà khi đậm đặc thì nó còn nguy hiểm hơn bình thường tới chục lần. Không khuyến cáo các bạn trẻ thực hành tại nhà, bởi các bạn không có linh lực để mà khống chế cục diện đâu!

Thêm một canh giờ nữa luyện hóa bớt hơi nước, hiện tại chỗ chất lỏng chỉ còn lại chừng non nửa ban đầu. Khánh Dương nhẩm tính, đây là hỗn hợp acid mạnh, có lẽ độ đậm đặc cũng cỡ 60-90%. Dù sao thì ước lượng vẫn chỉ là ước lượng, miễn là có thể canh chỉnh để tạo ra thứ kia là được rồi. Nghĩ vậy, Khánh Dương liền cẩn thận cất đi chiếc bình acid.

- Này! Chẳng phải ngươi bảo sẽ cho ta xem sao lại cất? – Lão Bạch liền thắc mắc.

- Sư phụ, kiềm chế nào, đồ nhi đã làm xong gì đâu! Mới chỉ là một phần ba công đoạn mà thôi! Chất lỏng vừa rồi có tên là acid sunfuaric đậm đặc, chẳng may đổ ra thì nó cháy sạch y phục, ăn mòm xác người kể cả xương đấy!

- Lợi hại như vậy sao? Là loại độc dược gì vậy? Ta chưa nghe nói bao giờ! Không phải là cao thủ độc công soái cấp mới xuất ra được đó chứ!

- Đồ nhi không dám qua mặt sư phụ, từ từ rồi sẽ nói cho người biết, nhưng đó không phải là độc, là acid!

- A gì? A xít? Là cái thứ độc công quái quỷ gì vậy!

Nghe vậy Khánh Dương chỉ biết lắc đầu cười, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Hắn cầm lên bình giấm, chiết ra một cốc rồi cho mấy bột đá vôi nát vụn vào, lắc đều mãi cho tới khi tan hết (chỗ này do làm chuyên môn bên sinh thái học nên kiến thức cũ đã quên nhiều, không nhớ là canx axetat có kết tủa trong nước không, mong bạn đọc nhẹ tay góp ý, mình sẽ sửa lại cho đúng).

Cũng mất hơn một phần ba canh giờ sau, mới đem chất lỏng đó vào dược đỉnh, nung nóng. Nói theo ngôn ngữ hóa học là canxi cabonat tác dụng với giấm tạo ra canxi acetat, chỉ cần chưng cất acetat, thì thu được aceton, đó mới chính là thứ hắn cần.

Có điều, quá trình chưng cất sẽ sinh ra cacbon diocid, cũng là chất bay hơi cùng với aceton. Nhưng aceton có thể tan được trong nước, nên Khánh Dương đun nóng cho tới khi hỗn hợp bị cô cạn đi, thì tạo ra một chất rắn màu trắng, đó chính là canxi acetat.

Lúc này, hắn tăng nhiệt độ lên khoảng 160 độ C để tiến hành phân hủy chỗ canxi acetat đó, rồi không chế linh lực đem luồng khí thu được dẫn vào một hệ thống bình thông khác, thu được aceton. Bằng một số thủ thuật, hắn cô cạn được aceton thành một dung dịch aceton đặc hơn, mà nói chính xác hơn là quá trình chưng cất nhỏ giọt với một chiếc nồi chưng cất bằng đất nhỏ, nhưng không hiệu quả nhiều, chí ít là với quy mô lúc này cũng có thể tạm dùng được.

Lúc này, Khánh Dương mới cất dược đỉnh đi, khẽ động ý niệm vào trữ vật giới chỉ mà lấy ra cả bình độc dược có mùi giống hắc thiết mà sư phụ hắn cho lúc trước, cùng với bình acid sunfuaric vừa luyện chế ban nãy.

- Được được! Đây mới là lúc ta mong chờ - Lão Bạch nãy giờ im lặng quan sát, lúc này mới xoa xoa bàn tay, kinh hỉ ra mặt, không rõ Khánh Dương có làm lão vừa ý không, nhưng hiện tại mới là lúc bắt đầu.

Vì sắp sang đông nên nước lúc này rất lạnh, trong mật thất cũng vậy, Khánh Dương liền điều động một lia linh lực rút nước từ cái hồ nhỏ trong mật thất lên, dẫn cho chạy quanh một chiếc cốc thủy tinh lớn mà hắn đã cẩn thận trộn lẫn chỗ aceton và bình độc dược mùi hắc thiết mà nói theo ngôn ngữ hóa học kiếp trước chính là oxi già đậm đặc.

Vẫn im lặng làm việc, Khánh Dương lúc này nhỏ từng giọt acid sunfuaric vào trong hỗn hợp bằng cách dùng linh lực bao bọc lấy một ít, đưa lên miệng cốc rồi từ từ thả vào, không quên dẫn lực làm cho hỗn hợp trong cốc châm rãi xoay tròn.

Mất hơn một canh giờ thao tác, cuối cùng, Khánh Dương đem luôn cả cái cốc thủy tinh lớn đó, ngâm vào hồ nước, không quên đặt tại một chỗ tương đối cạn và phẳng. Hắn không muốn hỗn hợp này đổ một chút nào cả.

Đoạn hắn lại động ý lấy ra dược đỉnh. Lão Bạch lúc này nóng lòng chờ kết quả, qua bao lâu lại thấy hắn lôi Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh ra liền ngạc nhiên:

- Nữa hả! Ngươi tính luyện cái gì đây?

- Vaselin, Ethanol! – Khánh Dương đáp cộc lốc.

- Hừ! Đã bảo là đừng có lôi thổ ngữ chết tiệt đó ra với ta nữa cơ mà! – Lão Bạch xị mặt xuống, nhưng cũng không dám động chân động tay làm hỏng việc.

Không để ý tới lão Bạch, Khánh Dương lại tiếp tục tập trung hành sự. Hắn lôi ra một bộ nồi đất chuyên dụng để chưng cất rượu, mà hắn đã tự chế từ mấy hôm, cùng với một hũ rượu, chôm được từ hầm rượu Trần Gia một cách bí mật, đem đổ chỗ rượu đó vào nồi chưng, rồi lại đem phần sáp ong của lão Bạch mang tới, cho luôn vào bát dầu dừa.

Đoạn, điều động linh lực làm hỏa diễm trong dược đỉnh bùng lên, rồi mới đem một nồi, một bát vào trong. Về rượu, thì hắn dùng linh lực khống chế cho hơi chạy thành dòng khí ra bên ngoài dược đỉnh vào trong một nồi đất vừa lấy ra, có dòng nước từ hồ nhỏ trong mật thất bao quanh như chiếc cốc thủy tinh khi nãy.

Dòng khí này chạy vào trong nồi, gặp lạnh thì lập tức ngưng tụ lại, nhễu từng giọt vào một chiếc bình có cổ rất nhỏ đặt tại vòi nhỏ giọt. Còn với bát dầu dừa, chỉ cần đun một lúc cho sáp ong tan ra hết thì hắn liền đem ra, đặt giữa mật thất. Gần 2 canh giờ sau, lúc này đã là 3 canh giờ trôi qua, mặt trời sắp lên thì hắn mới xong xuôi công việc, phủi tay đứng dậy, nhìn lão Bạch cười một cái, nói:

- Đã xong!

- Hả! Vậy mau cho ta xem!

- Hmmmm...thật ra vẫn còn một chút công đoạn nữa, nhưng không khó, có điều, đệ tử đã mất một đêm tu luyện, e rằng muốn cho sư phụ thấy một chút thành quả mà cũng phải đánh đổi cái giá quá lớn đi a! – Khánh Dương làm mặt khổ.

- Được được, mau làm cho ta xem, nhiễu sự quá đi mất, cho ngươi mấy viên đan dược này – Lão Bạch móc trong túi trữ vật ra mấy liên đan dược lục phẩm ném cho Khánh Dương.

Bắt được tới bốn viên đan dược ngũ tinh lục phẩm tấn cấp đan, Khánh Dương liền cười như bắt được vàng.

- Xong ngay xong ngay!

- Hừ! Tên tiểu tử nhà ngươi! Đến sư phụ mà còn ra giá! – Chợt nhận ra ý đồ của Khánh Dương, lão Bạch hơi chột dạ, không ngờ lại bị tên tiểu tử này qua mặt.

- Mấy viên lục phẩm thì có là bao, sư phụ không phải tính toán với đệ tử đó chứ!

- Ta đánh ngươi một trận bây giờ!

- Hì hì, sư phụ bớt nóng.

Đoạn Khánh Dương liền lấy chiếc cốc đang ngâm trong hồ lên, thấy đã có rất nhiều tinh thể màu trắng đóng dưới đáy, liền đem ra một tấm vải, lót mấy tờ giấy mà hắn phải cực khổ lắm mới trộm được từ đám học trò lên trên, rồi lọc đổ đi phần nước, lại đem chỗ cồn đã làm được hòa hết chỗ tinh thể li ti đó, lọc lại một lần nữa, nhưng lần này thì hắn lấy phần chất lỏng vào trong một cốc lớn, để trong mật thất cho bay hơi. Đoạn, hắn quay sang nói với lão Bạch.

- Nếu sư phụ không có việc gì thì giữa trưa hãy quay lại đây, lấy phần sáp trong bát kia, bịt kín chiếc bát này lại, tuyệt đối đừng xê dịch hay động gì tới những tinh thể bên trong. Đến khuya này, đồ nhi sẽ cho sư phụ xem được điều hay ho. Có điều, nếu động vào đám tinh thể đó thì sẽ có mấy việc phiền phức không đáng xảy ra.

- Được! Ngươi muốn thế nào cũng được! Tối này mà ngươi không cho ta xem được thì ta lột da ngươi ra làm diều thả chơi!

Trước khi chạy biến ra khỏi mật thất, Khánh Dương không quên buông lại một câu:

- Làm diều thì cũng hay ho, nhưng đồ nhi đã chuẩn bị vài thứ còn hay ho hơn thế, tính tặng cho sư phụ mà lại thành ra thế này thì thôi đi vậy! Ha ha ha ha ha ha.........