Chương 8: Sư Đồ Tỷ Thí.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 8: Sư Đồ Tỷ Thí.

Mọi việc xảy ra ở Trần Gia vào thời gian này đều không có gì đáng bàn, vẫn như cũ. Khánh Dương ngày ngày bổ củi, ghánh nước, làm tất cả những việc nặng nhọc. Nhưng hắn không tỏ vẻ gì là mệt mỏi. Và đêm nào cũng gần nửa đêm, lúc mọi người đều đã an giấc thì hắn lại tiến vào mật thất ngâm mình và tu luyện theo sự chỉ dẫn của lão Bạch.

Đã giải thích sơ với Khánh Dương về những cấp độ tu luyện mà nhân giới phân chia, các cấp độ tu vi được chia làm 11 danh Đồ, Sư, Binh, Cao Sư, Tướng, Soái, Vương, Tôn, Đế, Thánh, Thần. Mỗi danh lại chia làm 3 cấp độ là Hạ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp. Mỗi cấp lại chia thành 3 tầng. Mà người khác đều rất mất thời gian mới đột phá lên được một tầng cấp, ngay cả tên Lý Công tổng quản đã 20 năm tu luyện cũng chỉ mới đạt tới tầng 2 trung cấp Vũ Sư.

Mà cái tên Trần Khánh Dương yêu nghiệt này lại làm cho sư phụ hắn phải trợn mắt há mồm vì mới có chưa đầy một tuần trăng mà đã thần tốc đạt tới đỉnh cấp tầng 3 Cao cấp Vũ Đồ và tầng 2 Cao cấp Linh Đồ.

Nói về thân thể hắn thì ngày càng thoát thai hoán cốt, trắng trẻo dần ra vì được ngâm Tẩy Tủy Hoán Cốt đan mỗi ngày, nói về cân cốt hắn thì đã luyện hóa xong viên Cường Cốt Đan đầu tiên nên trở nên cứng cáp hơn, nói về tu vi thì cũng tấn cấp chóng mặt khiến lão Bạch không khỏi cảm thán là yêu nghiệt đầu thai.

Tiến cấp quá nhanh, nhưng kỹ năng thì không có, nhưng Khánh Dương cũng không thắc mắc gì nhiều, cứ tu luyện theo lão Bạch. Chỉ có một điều làm Khánh Dương không mấy vui vẻ, đó là đêm nào cũng vậy, hễ tiến vào mật thất là y như rằng hắn sẽ bị sư phụ bất thần nhảy ra từ đâu đó mà đánh cho một trận tơi tả rồi mới cho đi ngâm Tẩy Tủy Hoán Cốt đan, đề phòng cách mấy đi chăng nữa thì cũng vẫn ăn đòn liên tục khiến cho đêm nào hắn cũng căng thẳng.

Nhưng hắn biết, gan không to thì chẳng làm được việc gì, vậy nên bất kể nắng mưa, đêm nào hắn cũng tiến vào mật thất để ăn khổ, rồi cũng cố gắng phản kháng lại trong vô vọng. Đêm nay cũng vậy.

Cánh cửa mật thất từ từ mở ra, Khánh Dương quan sát một vòng xung quanh, dám chắc không có ai ở gần đây mới nhảy vào rồi đóng lại như cũ.

- Hừ! Sư phụ, cả tháng này người đã đánh ta sướng tay rồi chứ? Để xem hôm nay ta có gì cho ông! – Khánh Dương nghiến chặt 2 hàm răng, đưa mắt lẫn thần trí do thám theo từng bước chân.

- Tên láo xược! Xem ta dạy dỗ ngươi đây! Tiếp chiêu! – Lão Bạch bất ngờ nhảy ra từ đâu đó.

Lúc này, Khánh Dương đã ở giữa gian mật thất rộng, nghe tiếng quát tháo phía sau, hắn liền nhảy luôn về trước, lộn một vòng trên đất. Ngay khi ngồi dậy thì đưa 2 tay thủ chặt đầu bằng thế thủ của môn quyền anh.

Đây là lần thứ 3 lão Bạch đánh lén hắn không thành. Nhưng khác 2 đêm trước, chỉ sau chiêu đầu thì Khánh Dương lại no đòn, nhưng lúc này lại khác hoàn toàn. Ngay khi lão Bạch đánh ra một chưởng, tuy không phát kình nhưng tiếng chưởng phong phát ra vẫn làm cho Khánh Dương nổi cả da gà. Có điều, hắn cũng không vừa, liền lách sang một bên rồi tung nắm đấm đánh trả.

- Á à! Còn vẫy vùng sao! Để xem ta trừng trị tên đồ đệ nhà ngươi!

Liền đó, 3 chưởng được tung ta, Khánh Dương chỉ chờ có vậy, rút ngay tay trái về thủ thế, dưới chân phang chéo một đòn ống quyển.

- Bốp, Bịch Bịch Bịch.

Dù ăn đòn đau nhưng hắn vẫn nhảy nhót tới lui bằng những động tác quyền anh, trong lòng khấp khởi vì lần đầu tiên phang ống trúng ngay mông sư phụ.

- Sư phụ thấy sao? Là ta học được thổ thư đấy! Taewondo, Karate, Kick Boxing, Judo, Krav Maga, cũng không tệ chứ hả! – Khánh Dương cười gằn.

Sau một chút ngạc nhiên, lão Bạch cũng không ngờ là tên đệ tử của mình mới đó mà đã đá trúng một phát rồi, vốn còn định cho hắn ăn khổ thêm vài con trăng nữa mới dạy chiêu thức, không nghĩ là hắn lại có thể tự học được qua những kinh thư vớ vẩn gì đấy, mà lại là của cái đám thổ địa chết tiệt nào đó, chỉ vậy mà đã có thể chạm vào mình được rồi. Trong lòng vừa mừng vì có đệ tử tốt, cũng bực mình vì tên đồ đệ chết bằm này dám dùng những võ công thổ dân nào đó với sư phụ lần thứ 2. Thế này thì chẳng khác nào bảo võ công của lão là phế vật. Bạch Trì cả giận, lần này xuất thủ không nương tay, dùng uy lực Vũ Đồ đỉnh cấp phát chưởng.

- Hừ! Được lắm! Để ta cho ngươi xem thế nào là võ công chân chính không như mấy thứ tạp công mà ngươi học được kia đi!

Cả mật thất giờ đây oanh động tiếng chưởng phong phát kình kịch liệt đánh về phía Khánh Dương. Hắn biết là hắn đã chọc trúng chỗ ngứa của sư phụ, lần này thì thảm rồi! Không bị đánh đến tàn phế chắc là phước đức 18 đời tổ tông Trần Gia mất!

Không kinh hãi, Khánh Dương biết, hắn sắp đón cơn thịnh nộ gấp nhiều lần những hôm trước, liền lách trái nhảy phải, dù tránh không hết chưởng khí nhưng cũng đỡ được phần nào.

Nói là đỡ hơn chứ khắp người cũng đều ê ẩm từ đầu tới chân. Cố gắng áp sát lão Bạch rồi tung cước tung quyền, vừa công vừa thủ, ép lão Bạch phải xuất ra hết uy lực Đồ danh mới chịu thôi. Càng tiến sát vào lão Bạch thì chưởng khí càng dày đặc, cấp tập liên hồi, khó né tránh hơn.

Lão Bạch lại cao thủ giang hồ bấy lâu, dễ gì để hắn được toại nguyện, vừa công vừa lùi, khiến Khánh Dương phải chật vật lắm mới tiếp cận được. Nhưng khi tiếp cận được thì lại bằng một đạp đá tung hắn lăn mấy vòng ra xa.

Nhưng Khánh Dương nghĩ, nếu hắn không qua được ải này thì e rằng sư phụ sẽ bỏ rơi mình, chẳng thế mà lâu như vậy vẫn chưa dạy cho hắn tới nửa chiêu, bằng mọi giá phải chứng minh thực lực bản thân thì mới nhận được nhiều chỗ tốt.

Cắn chặt răng, Khánh Dương lại lao lên dùng đòn gối bay của Muay Thai. Dĩ nhiên, chỉ là hạng võ sĩ nghiệp dư chưa bao giờ tu luyện thì đón đánh của hắn chẳng những không đẹp mắt mà còn không xuất ra hết uy lực, dù gì thì hắn cũng chỉ học được từ sách báo và truyền hình ở kiếp trước.

- Này thì bay nhảy! Ngươi đâu phải là loài thú điểu! – Lão Bạch cũng nhảy lên tặng Khánh Dương một cước giữa ngực khiến hắn xoay người đập thẳng lưng xuống sàn mật thất lạnh lẽo.

- Hự!

Đâu có dừng tay, lão Bạch lại mượn đà trên không mà dẫm luôn vào ngực tên đồ nhi khốn khổ đang nằm ngửa dưới đất kia. Khánh Dương nhận 2 đòn liên tiếp liền hộc máu. Nhưng hắn không dừng lại, liền chụp lấy chân sư phụ, khéo léo xoay người, dùng chân phải làm trụ vươn ngược lên tung cước vào hông lão Bạch.

Bạch Trì lập tức đưa tay ra cản phá chiêu vừa rồi. Lão cũng không muốn quá tổn thương tên đệ tử tới mức này, nhưng hắn chưa bao giờ cầu xin tha mạng, vả lại đêm nay, lão cũng muốn xem tên này có gan đánh tiếp sau khi ăn khổ nhiều như vậy không.

Khánh Dương bắt lấy ngay thời cơ lúc lão Bạch đỡ đòn đá vừa rồi, vì hắn đâu có đá thật, chỉ là hư chiêu, thực chất là hắn muốn kẹp sư phụ lại. Đấu lâu thì hắn không có lợi.

Chính lúc này, Khánh Dương nhấc nốt chân phải lên, chân trái đổi lộ trình, tạo thành một đòn cắt kéo quắp luôn lấy cánh tay phải của lão Bạch, rồi dùng sức cả cơ thể, giật mạnh xuống hướng ngược lại. Lão Bạch cũng hơi bất ngờ, nhưng với kẻ vào sinh ra tử vạn lần như lão thì chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, nhưng cũng muốn để xem tên đệ tử này làm trò gì, liền vờ thất thế chúi về phía trước.

Khánh Dương đắc ý liền ôm chặt luôn chân còn lại của sư phụ, ra sức kéo căng thân hình ra. Hắn đang say đòn nên cũng quên mất là sư phụ hắn đâu phải người thường, làm trò này trước mắt lão Bạch thì trông rất buồn cười.

Đúng lúc đó, Khánh Dương chợt nhận ra là sư phụ đang nằm im, không phản kháng gì cả, cũng không ngã hẳn mà dùng một ngón tay trái nâng thân hình lên khói mặt đất, trân trân nhìn hắn như thể "làm tiếp đi, ừ đúng rồi, cứ thế, làm tiếp đi".

- Ực – Khánh Dương biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nuốt khan một cái.
Nhưng vẫn không từ bỏ, Khánh Dương liền rút chân trái ra, móc ngay vào ngón tay mà lão Bạch đang chống xuống đất, còn chân phải thì đạp mạnh một cái lên vai trái sư phụ, hòng tạo thế đòn bẫy khiến lão Bạch ngã lăn.

- Póc...hự...soạt.

Chỉ nửa chớp mắt sau, lão Bạch đã đứng lại tư thế cũ, còn Khánh Dương thì đang dùng 2 tay ôm chặt lấy bàn chân phải. Không nhìn cũng có thể hiểu răng sư phụ hắn vừa điểm vào yếu huyệt dưới gan bàn chân phải của hắn.

Nhìn bộ dạng hắn lúc này đang nhăn mặt, nghiến răng, máu huyết từ miệng rỉ ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về lão Bạch, ra bộ thống khổ lắm, oan khuất nuốt không trôi vậy. Thế nhưng, muốn đánh nữa thì hắn lực bất tòng tâm rồi.

- Đấy là cho chừa cái tội láo xược! – Lão bạch giấu vẻ ngạc nhiên, tỏ ra điềm tĩnh nhìn tên đồ đệ đang nằm lăn lộn dưới chân. – Thế là đủ, sang kia tắm đi rồi tu luyện! – Nói đoạn, lão Bạch nhấc bổng tên đồ đệ lên, thẳng tay quăng luôn xuống cái hồ trong mật thất.

- Ùm! – Nước trong cái hồ bắn ra tung tóe.

Khánh Dương bị ném bất ngờ, hơn nữa còn đang đau đớn nên bị uống mấy ngụm nước lớn. Ngoi lên được, hắn thở dốc, mở trữ vật giới chỉ lấy ra một viên Tẩy Tủy Hoán Cốt đan, ném vào giữa hồ nước. Lập tức, cả hồ nước xủi bọt lăn tăn, nước dần chuyển sang màu xanh lục, bốc lên những mùi thảo dược êm dịu.

Ngâm trong nước này, toàn thân thư thái, Khánh Dương chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, quên hết những khổ ải vừa qua. Cách đó không xa, lão Bạch đang ngồi khoang chân trên giường đá, âm thầm nhìn vào tên đệ tử của mình ra ý vừa lòng.

- Thật không nghĩ là hắn ngang bướng đến vậy! – Lão Bạch thầm nghĩ – Không biết nhận tên đệ tử này rồi, có giống như tên đệ tử trước không? Tên này cũng gọi là có chút chí khí, biết kẻ địch mạnh hơn nhưng tới thời khắc cuối cũng vẫn không đầu hàng, khác với sư huynh hắn, có thể bồi dưỡng được! Haiz.... – Lão Bạch thở hắt ra một hơi rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Lão không biết được, Nguyễn Linh Khánh Dương đã chết một lần, Trần Khánh Dương cũng đã chết đi một lần, một hồn một xác đều đã trải qua sinh tử, nỗi sợ tử thần không còn là thứ gì đáng bận tâm nữa. Đối với Trần Khánh Dương hiện tại, thì sợ làm phải làm một phế vật, sợ phải sống lay lắt, còn lớn hơn bất kể điều gì khác, khao khát tung hoành của hắn giờ đây còn mãnh liệt hơn tất thảy những ai khác trong thiên hạ, chính lão Bạch cũng bị thu hút bởi cỗ ý chí này, và chính lão cũng không thể giải thích được vì sao lão lại cảm thấy một chút lo âu về cỗ chí khí này.

Nói một chút về bên ngoài mật thất, trong lúc Khánh Dương đang ăn khổ với lão Bạch Trì thì Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết lại trốn trong một cái hang thỏ cách xa phía sau Trần Gia Trang.

Có điều, chúng không tới đây để săn bắt, mà Tiểu Miêu lúc này nằm xuống cạnh cửa hang, điềm tĩnh dùng ánh mắt màu ngọc bích trông ra bên ngoài. Hoàng Tuyết lại ẩn sâu phía trong hang, không biết là làm gì.

Trời đất tĩnh lặng, không một gợn gió. Cảnh vật đang chìm sâu vào giấc ngủ với những sương giá đang dần trở nên lạnh buốt, từ từ sà xuống mặt đất. Trên nền trời, những ánh sao lấp lánh quang mang nhưng bị vầng trăng khuyết dùng uy lực của mình mà làm suy yếu đi nhiều tầng, thi thoảng có đám mây nhỏ lặng lẽ trôi qua che mất mặt trăng một cách tinh nghịch. Nhưng vầng trăng vẫn điềm tĩnh sáng soi khiến đám mây kia chán nản trôi đi.

Giữa cảnh tĩnh lặng đó, bỗng dưng có một trận tiểu phong nổi lên làm cho cây cối có chút giật mình tĩnh giấc. Những sương trắng mờ mờ bị trận tiểu phong cuốn lấy, chậm rãi di chuyển thành một cụm, chui lọt vào cái hang thỏ mà Tiểu Miêu đang trấn ngự. Chốc sau thì mọi vật trở lại lặng tĩnh như ban đầu.

Lúc này, Hoàng Tuyết mới bò ra khỏi hang, Tiểu Miêu cũng uể oải đứng dậy ngáp dài rồi một cái rồi lững thững theo chân. Có điều, Hoàng Tuyết lúc này nếu nhìn thật kỹ thì có vẻ là dài hơn một chút, chừng một đốt tay em bé. Những bước chân nhỏ của 2 con tiểu thú cũng chẳng có xáo động gì giữa không gian tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã biến mất không dấu vết.