Chương 1: Định mệnh an bài? Ta khinh!

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 1: Định mệnh an bài? Ta khinh!

Rừng cây vắng lặng. Thấp thoáng có những tia sáng màu vàng nhạt lập lòe đang bay lơ lửng giữa không gian, hòa vào giữa những tiếng róc rách của con suối nhỏ. Bên dưới những tán cây là một khu vực toàn là đá và sỏi kéo dài ra giữa dòng suối. Có lẽ là mùa khô, không có mưa nhiều nên lưu lượng nước đã giảm đi nhiều, bỏ lại hai bên bờ là những viên đá to nhỏ, tất cả đều tròn nhẵn vì bị nước mài mòn hết năm này qua tháng khác.

- Ư…uhm….

Một thân ản khẽ cục cựa. Phải mất một lúc lâu người đó mới mở mắt ra được. Đôi mắt từ từ mở ra, người đó vẫn chưa định hình được việc gì đã xảy ra, bản thân đang ở đâu. Chống hai tay xuống những phiến đá trơn nhẵn, bộ dạng khó nhọc lắm mới có thể nhấc nửa thân trước ngồi dậy rồi tựa vào một tảng đá to bên cạnh, nửa người dưới vẫn nằm xoài trong dòng nước lạnh ngắt giữa đêm khuya.

Không khó để có thể nhận ra bờ vai gầy bên dưới lớp áo sờn đã rách nát nhiều chỗ, nhiều chỗ khác lại vá chằng vá chịt. Có thể thấy được đây là một nam nhân, có lẽ 13 hay 14 tuổi gì đó.

- Chuyên quái gì đang xảy ra thế này? Sao lại là đây? Ư… - Hắn nhăn mặt vì những cơn đau nhức khắp nơi trên thân thể truyền tới não bộ. Ngay cả nửa người dưới dù đã buốt đi do ngâm trong nước quá lâu nhưng vẫn truyền tới những cảm giác đau đớn.

Không gian tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng suối vẫn ngân nga đều đều đáp lời hắn. Không biết đây là nơi nào, thân thể thì đau nhức, hắn cố gắng lục tìm những gì có trong bộ nhớ của mình, hi vọng sẽ giải thích được những gì đang xảy ra. Cố gắng mường tượng lại tất cả sự việc trước đó, hắn biết, bản thân hắn là Nguyễn Linh Khánh Dương, vốn là một thanh niên đã thông qua cấp bậc đại học, đi xin việc được vài năm, không mấy chỗ nhận, lương bổng cũng bèo bọt.

Trước khi tỉnh dậy, có lẽ hắn đã hôn mê khá lâu, nhưng rõ ràng là khi đó hắn đang ngồi giữa một quán cà phê quen thuộc và cố gắng vắt óc viết ra từng câu, từng chữ cho một bản báo cáo công việc nghiệm thu, rồi sau đó bất chợt lên cơn đau tim mà ôm ngực lịm đi. Những chuyện sau đó nữa thì hắn không tài nào nhớ ra nổi.

Đưa mắt lên, hắn cố tìm kiếm một chút ánh điện, mong là xung quanh sẽ có một ngôi nhà nào đó chăng? Nhưng cũng không có thứ ánh sáng nào ngoài những ánh sao lấp lánh trên trời cao, và những đốm sáng nho nhỏ lập lòe bay lượn của đám côn trùng.

- Không lẽ? Người ở quán cà phê đó sợ bị liên lụy mà vứt xác mình đi? – Hắn tự vấn – Không đúng, trong một thành phố lớn như vậy, nếu đem ta đi vứt ở một chỗ như thế này, liệu có quá mất công không? Không những vậy, khách trong quán cũng rất đông, không thể nào….chuyện này là sao?

Hắn không ngừng liên kết những neuron (nơ-ron) thần kinh, duy động hết công suất của não bộ mong có được một đáp án thích hợp nhất để giải thích tình trạng này. Nhưng mọi nỗ lực đều bất thành.

Cứ như vậy một hồi lâu, hắn cũng quên mất rằng bản thân đang rất đau đớn như thể bị hàng trăm người vây đánh vậy. Nhưng hắn có bao giờ trộm chó đâu mà bị người ta đánh? Đang thắc mắc với những thông tin ít ỏi mà mình có được, tâm trí hắn chợt mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng. Tiếp sau đó là một cơn đau đầu dữ dội, đến mức hắn quên sạch quá khứ, tương lai, hay những thương tích của bản thân mà vùng đứng dậy.

- Ahhhhhhhhhh!!! – Vừa gào thét, đưa hai tay lên ôm đầu, hắn chạy ra khỏi con suối.
Cũng không biết qua bao lâu, lần tỉnh lại này hắn nhớ ra được rất nhiều sự việc, có điều, đây đã những sự kiện đã xảy ra với hắn, nhưng cũng chưa từng xảy ra với hắn bao giờ. Thẩn thờ giây lấy, hắn lẩm nhẩm một mình:

- Ta không phải là ta? Ta là ngươi? Ngươi cũng là ta? Ta và người đều là ta? Hay ta cùng người đều là ngươi? Cái quái gì đây? – Vẻ mặt hắn cứ trơ ra như người mất hồn, tự nói với bản thân.

Giờ thì hắn đã hiểu ra vấn đề là ở chỗ nào, vì cỗ thông tin hắn vừa nhận được sau cơn đau đầu sống dở chết dở nói cho hắn biết, hắn vốn là một thiếu gia. Đúng, là một thiếu gia, nhưng là con của một người hầu với gia chủ, và tệ hơn nữa, trong Trần gia trang, hắn chỉ là hơn cấp bậc nô lệ một chút mà thôi.

Nhưng điều mâu thuẫn là hắn cũng nhớ được cảnh hắn ôm ngực đổ xuống, trước mắt chỉ toàn là một màu trắng mờ. Nghĩ ngợi một lát nữa, hắn chợt nhớ tới mấy câu chuyện xuyên việt trọng sinh mà lúc trước đã đọc qua. Giờ thì hắn đã biết vì sao bản thân xuất hiện ở đây, trong bộ y phục này, và tình trạng thê thảm không còn gì có thể thê thảm hơn thế này. Thất thần một lúc, chợt hắn nghiến răng lại lầm bầm:

- Hừ! Cái gì mà xuyên không? Cái gì mà phế vật? Ông trời muốn trêu người mà! Hừ, lần trước, ta đã chấp nhận kiếp sống lay lắt, chấp nhận thua dưới tay ông, ông lại vẫn cứ đeo bám ta. Được, ta sẽ cho ông thấy, ta sẽ thay đổi tất cả những gì ông tính. Hừ, người tính không bằng trời tính à? Được lắm! Vậy, ta sẽ làm trời!

Quên hết thảy những đau đớn trên người, hắn ngồi thẳng dậy, hắn biết, hắn đã sang một thế giới khác. Hắn biết, hắn không còn là Khánh Dương của trước kia, vậy, hắn quyết định sẽ không làm một Nguyễn Linh Khánh Dương mọt sách hồ đồ như kiếp trước nữa, hắn cũng quyết định, hắn không phải là một Trần Khánh Dương phế vật của thế giới này nữa. Bằng mọi giá, hắn sẽ đạp đổ tất cả mọi ý định của ông trời, phá đảo mọi trò chơi của ông trời. Đã sống lại một lần, sao không sống lẫy lừng vang danh khắp thiên hạ? Tin rằng, kẻ nào chết đi sống lại dưới tay của tạo hóa cũng đều sẽ có cùng một ý nghĩ. Hắn đứng bật dậy, quyết làm một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất kể từ thời khắc này.

- Ai…ui…Tiên sư con bà nó! Đau......

Hét toáng lên cùng với một vẻ mặt nhăn nhó đến cùng cực, nếu ai ngó thấy bộ dạng này, chắc rằng sẽ cười rơi cả răng bởi vì bản mặt nhăn hơn cả một con khỉ của hắn, có điều là ngoài hắn ra thì chẳng có ai khác ở đây hết cả.

Kiểm tra thân thể hết một lượt, có thể nói, từ đầu đến chân, chỗ nào trên mình mẩy hắn cũng bầm giập tím tái, có những nơi còn tụ máu mà sưng lên tím ngắt. Rất may là chỉ bị bong gân cổ chân bên trái, không có cái xương nào gãy cả, và tay hắn ít ra cũng vẫn còn sử dụng được.

Hắn cố gắng nén đau, bước thấp bước cao lần lên thượng nguồn con suối mà theo trí nhớ và phán đoán, đó chính là đường về. Chỉ có tiếng suối vẫn ào ào chảy giữa đôi bờ vắng lặng. Đây đó có những đốm lân tinh cứ chợt sáng, chợt tắt, như thể muốn dọa thiếu niên kia một phen vậy, nhưng trong lòng Trần Khánh Dương lúc này, sự phẫn uất cùng với bi thương làm cho hắn chỉ còn biết lò dò tiến về phía trước mà thôi.