Chương 129: Thiên Kiếp Giáng Lâm.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 129: Thiên Kiếp Giáng Lâm.

"Cầm buông tha thiết, Thái Dương Sơn,
Tà kiếm khẽ ngân, vấn Thánh Đơn.
Sát tinh quang tỏa, vô tâm diện,
Cuồng oán xung tâm, chí đảo điên."
-------

Nam nhân thẫn thờ trân trân nhìn về một phía. Trường bào màu lam trên người hắn hiện tại đã ướt sũng dưới những phong vũ tầm tã. Mặc dù sắc trời đã mờ mờ tỏ tỏ đợi chờ bình minh, nhưng Thái Dương Môn, tuyệt không có một chút nào sự hồ hởi thường ngày. Nam nhân đó, y phục hắn chằng chịt những vết tích chinh chiến, không thiếu những vệt chém vẫn còn đương rỉ những máu huyết đỏ au. Bàn tay phải quấn một dải lụa trắng dày mấy lớp, không khó để nhận ra sự thiếu hụt một phần thân thể kia hiện đã ngấm nước mà nhỏ thành giọt liên tiếp nối đuôi theo chiều cánh tay buông thõng.

Sự đường đột này không thể tả bằng ngôn từ nào được, chỉ biết sắc mặt hắn trắng bệch, trân trân, đờ đẫn, nếu không phải đôi mắt kia đang hằn lên những tia máu chằng chịt thì có lẽ ai đi ngang cũng nghĩ đây là một pho tượng mất rồi.

Hằn lên gương mặt kia, bên má trái của hắn, là những bí văn đen tuyền, lưu động mãi xuống tận bên trong những lớp y phục rồi tỏa ra trên bàn tay trái. Đó chính là chiến văn. Có điều, chiến văn này tỏa ra li ti những hắc vụ mờ mờ, liên tục phảng phất.

Một thanh kiếm cắm mũi vào phiến đá bên trái hắn, cũng sững sờ như chủ nhân vậy. Hắc vụ phảng phất trên lưỡi kiếm đen tuyền. Không khó để nhận ra đó chính là tà kiếm Muramasa mà trước đây Trần Khánh Dương đã được đôi phu thê Hắc Mao Yêu Sư tặng cho. Lúc này, thanh kiếm tĩnh lặng là vậy, nhưng có một luồng sát ý vô hình cứ liên tục trao đổi giữa Trần Khánh Dương và thanh tà kiếm, cuộn lấy nhau, cuộn lấy những bi thương rồi đội mưa phóng vút lên cửu thiên khiến cho ánh hùng tinh nơi phương Nam dạo nào hiện tại phát ra một sát quang khiến cho kẻ nào trông vào đấy đều phải lạnh gáy.

Xem chừng Cổ Vực sắp trải một trận mưa máu gió tanh rồi đây! Chỉ cần nhìn vào mấy ngàn thân ảnh đang đứng đối diện với Trần Khánh Dương là rõ. Đều là người Thái Dương Môn hết thảy, và tất cả đều chung một biểu hiện, chung một cảm xúc, chung một sát ý ngút trời.

- Ting....

Một tiếng cầm ngân lên da diết giữa những tiếng rào rào của cơn mưa. Là Quỷ Mộc Kiếm Triệu Ngữ Yên. Nàng ngồi trên một thạch phiến cách nhóm người không xa, sắc mặt thẫn thờ, hô hấp dường như chẳng có mà khẽ nâng thanh âm héo hắt vang vọng, hòa vào cùng màn mưa trắng xóa trải dài hết dải Thanh Hoa Lâm. Bi ai khốn cùng.
-----------

Mười một canh rưỡi trước.

Thái Dương Học Viện lúc này đã bắt đầu vào buổi học như thường ngày. Từ lúc tiểu môn chủ trở về thì lịch trình mỗi tuần đều là 6 ngày học, một ngày nghỉ. Mỗi ngày học đều chỉ có một buổi bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng cho tới 11 rưỡi trưa. Mặc dù chiếc đồng hồ chạy bằng nước kia vẫn luôn bị sai lệch khiến những đệ tử trông coi của Linh Đường mỗi ngày đều phải chỉnh sửa lại, nhưng chí ít thì nó cũng chạy tương đối chuẩn xác cho nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Vả lại đối với những đệ tử đầu tiên của học viện thì chỉ chung một câu là "háo hức" với những kiến giải mới mẻ từ vị môn chủ còn trẻ tuổi hơn một nửa số người trong này.

Nói là học viện cho oai, chứ thật sự chỉ là một căn phòng dựng rất thô sơ gần với tư phòng môn chủ mà thôi. Bên ngoài là bốn tức tường mỏng manh bằng khung gỗ dán giấy che như trong các phim kiếm hiệp cổ trang vẫn hay có. Chống đỡ phần mái cũng là hệ thống xà ngang dọc với 4 trụ ở 4 góc "học viện" mà thôi. Chỗ gỗ này thực chất là tận dụng từ đống đổ nát lần địa chấn do Tôn Bạo Thiên gây nên, gom góp lại mà thành. Cũng chẳng được sơn lại thành ra trông có chút tồi tàn.

Tuy là vậy, nhưng xem chừng những học viên đầu tiên của Thái Dương Học Viện này không hề có chút tự ti mặc cảm. Bởi thế giới này, chỉ có những danh gia vọng tộc chí ít cũng tầm như Trần Gia Trang mới có một lớp nho nhỏ dạy chép kinh học sử mà thôi. Hơn nữa, ngoài việc học bộ chữ tượng hình khó nhằn này, thì thế giới cường giả vi tôn, kẻ mạnh mới có quyền nói chuyện đạo lí, thì ai cũng chỉ chú tâm tu luyện tu vi, chữ nghĩa dường như chẳng mấy được xem trọng. Trong khi Thái Dương Học Viện đây ngoài việc dạy đệ tử tu luyện trong môn, lại đem tới một chân trời mới mẻ với những kiến thức khoa học cơ sở qua cách nói dí dỏm của tiểu môn chủ Trần Khánh Dương mà làm họ thích thú đến kì lạ.

- Hừm, rất tốt! Rất có năng khiếu! Có điều, nói về sự sống thì như vậy là chưa đủ, còn ai có ý kiến gì khác không? – Trần Khánh Dương hắng giọng một câu, lại thấy có người giơ tay cầu đáp bèn mời – Muội đi!

Vẫn ngồi tại chỗ, Đại Miêu khẽ cau mày suy tư cùng lúc nói ra những suy nghĩ của bản thân một cách từ tốn:

- Hmmm...Muội nghĩ sự sống cần có chữ "sinh", mà đã là "sinh" thì có "sinh trưởng", "sinh sản", "sinh....."....hmm....Tóm lại ý của muội chính là sự sống bao gồm tất cả những gì có thể tự ăn, tự lớn và....e hèm....có thể sinh con....

Vẻ thẹn thùng đỏ mặt ấp úng của Đại Miêu khi dứt câu không khỏi khiến cả học viện được một tràng cười thích thú. Thì đúng là vậy, việc đó khá tế nhị cho nên ai cũng phì cười. Ngay cả tiểu môn chủ oai nghiêm Trần Khánh Dương cũng phải phì cười một cái.

- Rồi rồi, muội nói rất đúng! Sự sống chính xác được định nghĩa là những gì có khả năng trao đổi chất, lớn lên và sinh sản! – Đoạn hắn lại đứng trên bục giảng nhìn xuống bên dưới tiếp tục từ tốn
– Như bổn tọa đã nói, cấp độ nhỏ nhất của sự sống chính là đơn vị gọi là "tế bào". Tuy nhiên, có một thứ bán sinh bán tử, là sự sống, nhưng không phải sự sống, gọi là virus. Thứ này vô cùng nhỏ bé, không tự ăn được, cũng chẳng lớn lên, nhưng dựa vào sự sống khác, nó có thể sinh sản. Nó có cấu tạo không đầy đủ thành phần như một tế bào cơ sở, chỉ là một đoạn RNA (ribonucleic acid) hoặc DNA (deoxyribonucleic acid) và một vỏ capsid. Đều là thành phần vật chất hữu cơ. Nó kí sinh vào tế bào khác, bơm nhân vào trong tế bào chủ, nhân RNA hoặc DNA đó sẽ tự gắn vào cấu trúc DNA của vật chủ nhờ vào hệ thống enzym sẵn có của nó rồi tiến hành sử dụng tài liệu của vật chủ để tạo ra hàng loạt những virus mới cho tới khi vật chủ quá tải, vỡ tung ra!

- Ồ! Môn chủ, đệ tử muốn hỏi một việc! – Có đệ tử đưa tay cầu.

- Mời!

- Môn chủ, nếu như vậy thì đám này lại giống hệt với Hấp Huyết Trùng đó sao? Chúng chui vào cơ thể, kí sinh rồi ra hàng mớ những Hấp Huyết Trùng con hệt như môn chủ nói! Có điều là thứ vi...virus đó bé hơn mà thôi a!

- Cũng có thể hình dung là như vậy! Tuy nhiên, Hấp Huyết Trùng kia có bản năng sinh tồn, có tư duy, có thể tu luyện, tu vi càng cao thì sức hủy diệt càng lớn. Còn virus này thì không như vậy, chúng nửa thụ động, nửa chủ động tấn công vật chủ, mục đích chỉ là để tạo thêm virus mới mà thôi!

- Tạ môn chủ! Đệ tử lại muốn hỏi thêm một câu ạ!

- Được, cứ nói đi!

- Vậy làm cách nào tiêu diệt được thứ tà ác này chăng? Chẳng may có kẻ khống chế được thứ đó, hẳn là thiên hạ đại loạn, huyết hải lệ giang!

Vừa định trả lời câu hỏi kia, thì Trần Khánh Dương lại thấy Đại Miêu xung phong, trong lòng y không khỏi cảm thán một câu [Tiểu muội này ngây ngô nhưng mà trí lực quả hơn người! Thực phải bồi dưỡng riêng mới được!] đoạn yên lặng không nói gì, chỉ đưa tay làm hiệu "cứ nói". Y là muốn xem Đại Miêu thông minh tới mức nào.

- Ân. Tam ca, sư huynh, muội xin ngu kiến đáp lời huynh. Theo muội thì độc dược cũng chính là cứu dược, vạn vật tồn tại đều có nhiều nghĩa vụ. Như vậy là thứ virus này, chúng hẳn phải có một lợi ích nào đó, chỉ cần biết rõ và tận dụng được mặt tốt thì hẳn là thứ này sẽ khiến mọi người no ấm quây quần ạ!

Thực sự mà nói thì câu đáp này của Đại Miêu là đã nói hết sạch ý chính của Trần Khánh Dương mất rồi. Y phải lặng lẽ trầm tư một hồi, trong lòng không khỏi vui vẻ. Bởi không chỉ buôi học hôm nay mà đến chín phần những hôm trước đều là Đại Miêu thể hiện một cách bất ngờ. Gì chứ! Không thể tu luyện a! Cái não bộ kia mà tu tập được kiến thức khoa học thì tương lai chẳng phải là đại cường giả sinh sát thiên hạ đó sao! Hôm nay mới chỉ là buổi thứ 3 nói về kiến thức sinh học mà tiểu cô nương này lại có những suy nghĩ còn hơn học sinh cấp 2 ở tiền kiếp như vậy, thiên phú bực này không sớm thì muộn, cũng sẽ bài sơn đảo hải đại nhân tài rồi còn gì!

Có điều, bộ dáng tên môn chủ trầm tư lặng lẽ khẽ cau mày lại khiến cả học viện hai ba chục con người nín thinh, kiến cắn không dám gãi. Có người còn nuốt khan mấy cái chỉ e là Đại Miêu tiểu thư vừa nói lời gì phạm húy.

Mấy thời thần tĩnh lặng trôi qua, Trần Khánh Dương mới bắt đầu...cười. Ban đầu y cười nhỏ, sau lại cười to, cuối cùng phá lên cười, khiến cho cả học viện trong đó có mấy vị trưởng lão ngồi đây không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đã vậy y lại còn rời bục giảng mà tiến xuống dãy bàn chia làm 2 bên, bước đến chỗ Đại Miêu. Hành động này khiến cả nhóm người cảm thấy bất an, thầm mong thiên đạo công bình, tha cho tiểu thư dễ thương kia một sinh lộ.

Ấy vậy nhưng tất cả những gì Trần Khánh Dương làm là xoa đầu Đại Miêu một cái thật mạnh, cười nói:

- Tốt! Rất tốt! Muội đáp có một câu mà ta tuyệt chẳng biết bổ sung gì thêm nữa rồi a! Ha ha ha – Đoạn lại quay sang nói với cả học viện nhỏ bé, nét mặt mừng rỡ - Đúng! Chính là như vậy! Dược có thể cứu người, dược có thể bồi bổ, dược cũng có thể sát nhân! Thứ virus này cũng vậy! Chúng chính là nhân tố tiến hóa, tạo ra thế giới đa dạng như bây giờ đó a!

- Ồ! Tạ môn chủ, tạ tiểu thư!

Mọi người đồng thanh một cái sau khi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi trút đi ghánh nặng trong lòng. Lúc này thì vẻ mặt rạng rỡ không chỉ có mỗi mình tiểu môn chủ mà là toàn bộ người ở đây. Trong lòng ai nấy cảm phục vị tiểu thư gần gũi kia, cũng cảm phục trí tuệ uyên bác đến nỗi môn chủ cũng phải buông lời khen ngợi vậy.