Chương 139: Kết Cục Bi Ai.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 139: Kết Cục Bi Ai.

_Yahhhhhh!!!!

Như con thiêu thân, Trần Khánh Dương lao vào đối thủ. Thù hận hằn lên đôi mắt đỏ rực vằn vện tia máu. Oán thán hằn vào giọng hét vang vọng dọa người. Hắn liều mạng đưa đao một đường dọc xuống. Hắc Long Đao tuân mệnh chém ra một đường đơn giản nhưng đao khí vẽ nên một đường cong kéo thành hắc vụ như thể tên lửa bắn ra, rất nhanh đã phóng về phía đối thủ.

_Oác!!!

Nhân Diện Cự Điểu cũng đã xuất chiêu, thổi khỏa bạch đan bắn về phía đối phương, chói lòa như pháo sáng. Khí thế không vừa, tranh đoạt áp lực, chấn nhiếp hắc vụ kia.

_ẦM!!!!!!!!!!

Va chạm xảy ra, tiếng nổ kinh thiên khiến không gian vặn vẹo. Xung kích bạo tạc thành một luồng khí dồn nén hơi nước tỏa ra như bom. Một quả bom cực lớn phát nổ trên không trung. Nơi xảy ra va chạm không hề có tia lửa nào, chỉ thấy một thương khung hỗn độn hắc bạch quang mang thi nhau tỏa phát.

Sự cuồng bạo chấn động thiên địa khiến không gian kéo dài tới cả Hắc Long Đầm cũng phải rung chuyển một hồi. Mặt Hắc Long Đầm lúc này náo loạn những yêu thú cấp thấp bỏ chạy về phía nam, sôi sục một bãi bùn.

Huyền Vũ Yêu Thú lẫn Hắc Giáp Yêu Long đang trốn mỗi nơi trong đó nghe sự chuyển biến cũng phải đình chỉ hồi phục mà ngóc mặt nhìn lên thiên không lo lắng.

Trần Khánh Dương thành công chặn đứng được chiêu thức đối phương, bạch quang tắt lịm trả lại bầu trời tĩnh mịch. Nhưng không khó để nhận ra mặt đất lúc này tràn ngập hắc vụ phảng phất do vụ nổ đã đẩy xuống.

Chưa ai kịp hiểu sự tình ban nãy xảy ra cả thì một thân ảnh đã xuất hiện ngay trước môn chủ tư phòng, y túm lấy chiếc phi phong rực rỡ quạt mấy cái, lầm bầm:

_Con m*** nó! Chạy nhanh thế cơ! Lại còn có tên tới nạp mạng sao! – Lại nhìn xuống nam nhân trong tay trách mắng – Tam đệ! Ngươi bị ngu hay là mẫu thân ngươi quên nêm i-ot vào canh vậy? Đúng rõ ngu mà! Hừ!

Thân ảnh trong tay kia vận lam y và đã ngất. Thì ra, chiêu vừa rồi cũng đánh bay hắn xuống, may mắn Tôn Bạo Thiên về kịp lúc mà đỡ, bằng không thì va chạm với nền đá dưới này cũng khiến y xương cốt bất toàn rồi.

_Mẹ kiếp! Chạy như một con khỉ!

Hằn học nhìn theo khí tức con Nhân Diện Cự Điểu đã xa, Tôn Bạo Thiên không đuổi theo nữa, chỉ bực mình chửi đổng một câu rồi thảy luôn tên tam đệ trên tay xuống một cách thô bạo không có chút tình...khỉ nào hết.

Con Nhân Diện Cự Điểu lúc này phi hành trối chết, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi vì khí tức kia. Nhớ lại chỉ mới vài khắc trước, nó còn định xuất liên chiêu trừ hẳn hậu họa, không ngờ kình còn chưa kịp tụ thì bên dưới đã xuất hiện khí tức khủng bố, mờ mịt, như gần như xa khiến nó thót tim. Nó quá biết là trấn môn đã về nên thôi thì giữ mạng lại vẫn hơn.

Trong khi đó thì thân ảnh phía trên đến lúc này mới tạm hiểu ra sự việc mà lầm bầm một câu đầy vẻ bất lực:

_Hừ, không nghĩ là nhanh vậy chứ! Aiz.... – Tĩnh lặng một chút, y chợt nghĩ ra điều gì đó lại tự vấn một mình – Thân ảnh ban nãy...đừng nói là của sư đệ nhé....Chết tiệt!

Cắn răng cố gắng điều hòa hô hấp, y cảm thấy có cỗ áp lực thắt chặt trong lòng đến không thở được. Không nghĩ là tên sư đệ vẫn còn sống, mà lại cũng chính là môn chủ Thái Dương Môn, là kẻ địch của y.

_Hừ! Quay về Thánh Đơn Thần Điện! Rút quân!

Hắt ra một câu ra lệnh, hắc y cưỡi chim có vẻ hằn học. Con Nhân Diên Cự Điểu nhận lệnh liền đổi một chút hướng bay, trong chân nó cũng lấy ra vật gì mà thả xuống. Vật đó rơi đến lưng chừng trời thì phát cháy, tỏa ra ánh sáng màu lục.

Những nơi khác, thấy được lục quang hờ hững rơi xuống, đám hắc y vẫn còn tiềm phục lúc này dắt díu nhau bỏ đi, chấm dứt một đêm dài sóng gió mà trả lại một Thái Dương Môn tang thương. Mục đích bất thành, nhưng chí ít cũng đã biết được Thái Dương Môn cần một lực lượng mạnh hơn thì mới có thể triệt hạ được.

Sau một hồi hỗn loạn, Thái Dương Môn cũng trở về yên tĩnh một chút.

Trần Khánh Dương đã tỉnh, hắn lập tức chạy ngay về phía đại điện, thâm tâm mong rằng tất cả mọi sự vừa xảy ra chỉ là một cơn mê.

Nhưng không, đó là sự thật, Linh Tiểu Vân đang nằm ngay ngắn. Đôi mắt tròn lấp lánh kia giờ đã khép. Sắc nhan hồng hồng, tinh nghịch, nay đã trở nên bạc phếch. Chiếc cổ bé nhỏ trắng phau kia giờ đã có một vệt chém sâu của những mảnh công trình gây nên.

Hắn đứng đó, lặng lẽ, giữa đống đổ nát mang tên Thái Dương Môn, và những xác người có cái không toàn vẹn.

Tứ phương, mây đen đì đùng sấm chớp chói lòa từ từ khép lại, lấy Thái Dương Sơn làm tâm mà bủa vây tám hướng.

Đêm nay vốn không có trăng, vậy nhưng mảnh khuyết trên cao lúc này bất ngờ chui ra từ đâu đó mà phả những hồng quang ảm đạm xuống mặt đất.

---------

Trở về thời điểm tang lễ đang diễn ra.

Ngàn nhân mạng. Ngàn hòm xiểng. Ngàn lệ thổ. Không khí sau cơn mưa thanh sạch đến ảm đạm. Tiếng cầm của Triệu Ngữ Yên sao mà da diết đến thế. Sắc nhan lạnh băng, nàng đã từng tự tay cất mộ cho sư phụ nên cũng chẳng lạ gì sinh tử ly biệt nữa.

Không, theo tiếng đàn kia từng âm hỗn loạn, khi cao vút lên tận trời cao tựa tiếng gào khóc của những người còn sống đêm qua, khi lặng lẽ tựa gió nhẹ thoảng đi, mơn trớn mấy ngàn dòng châu sa nóng hổi. Nàng, lặng lẽ, nhưng trái tim thì không. Nàng, giá băng, nhưng thâm tâm chính là thổn thức.

Thời gian chưa lâu, tiếp xúc thoảng qua, nhưng không hiểu sao Linh Tiểu Vân đã ghi lại một dấu nhấn trong lòng nàng sâu đậm như những vết khắc trên bia mộ kia, khó mà phai tàn. Linh Tiểu Vân có lúc đã trở thành hi vọng đối với nàng. Cuộc đời đau khổ của nàng trước kia, nàng không muốn nhớ lại, càng cảm thấy may mắn cho cô bé dễ thương kia nhiều hơn. Y rất giống nàng khi bé, tinh ranh, lém lỉnh.

Đời tôi luyện nàng trở nên hờ hững. Người rèn đúc nàng trở thành giá băng. Nhưng Linh Tiểu Vân, may mắn bội phần, có ca ca thương chiều rất mực, có thúc thúc bảo vệ mấy phen. Tâm tư nàng còn muốn cưng nựng, còn muốn thấu hiểu Linh Tiểu Vân nhiều hơn. Nàng xem cô bé như là quá khứ của bản thân vậy, những gì mong cầu, đều muốn cô bé có được.

_Tâm khứ tại, nhân khứ liễu....

Một câu hờ hững, tiếng đàn lại réo rất một phen như thể cơn bão trong thâm tâm nàng đang trút lên cây cổ cầm tội nghiệp kia vậy.

Thiên không trong trẻo, khinh vân dìu dịu dưới ánh tà dương.

Ngược lại hướng Đông, một mảnh trăng khuyết lại lấp ló chân trời, có điều, vẫn như đêm qua, là một màu đỏ rực như máu những người đã khuất vấy lên mà nhiễm bẩn. Không hẳn là trăng mới mọc, mà nó đã treo ở đấy từ đêm qua rồi! Chẳng qua mây đen phủ kín cho nên bây giờ mới thò mặt ra mà thôi.

_Hạ huyệt!!!

_Hu hu hu....con ta.....

_Phụ thân!!! Oan ức quá!!!

_Sư huynh!!!

_Sư muội...Bình an...

_Thiên Đạo thật là không có mắt mà! hu hu...Nương tử ta đã làm gì? Aaaa...

Ngay khi khẩu lệnh của một đệ tử vang lên thì những tiếng kêu khóc váng trời cũng nối đuôi mà rúng động chân núi. Thảm thiết, bi ai.

Trần Khánh Dương lặng lẽ, y không thể khóc được nữa. Đã có quá nhiều nước mắt rơi hôm nay rồi. Mái tóc xõa dài hãy còn ẩm ẩm hiện tại nằm không theo trật tự nào, che đi những bí vắn đen tuyền vằn vện bên trái khuôn mặt. Y bốc một nắm đất sũng nước mưa, từ từ thả xuống mộ huyệt.

_Muội muội, là ca không tốt, chưa báo thù được cho phụ thân, lại càng không thể làm gì được cho muội. Hận này, ca xin khắc cốt ghi tâm. Muội ở trên cao bình yên, cần gì hãy báo mộng cho ca là được. Việc của muội, ca ca có chết không từ. Thù của muội, có đày ta xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng sẽ cho chúng thành cám lợn mới thôi!

Nói tới câu cuối, y là đã nghiến muốn vỡ hai hàm răng, đôi mắt lại được dịp vằn vện, hằn lên mối thâm thù. Cơ mặt vằn lên từng thớ, toàn thân y cương cứng những lực lượng chỉ muốn một bước tìm ngay tới Tà Thần Bang mà tắm máu mới nguôi. Nhưng những nắm đất kia, nhẹ nhàng, lộp độp rơi trên nóc chiếc quan tài nhỏ bé.

_Ào ào...

Lại một cơn mưa phùn nho nhỏ trút xuống. Tà dương cũng tắt, chỉ còn lại huyết nguyệt trên cao phả xuống hồng quang mờ mịt xuyên qua làn mây mỏng manh như tấm lụa.

Dưới ánh trăng, mỗi giọt mưa bỗng hóa ra màu đỏ thắm như máu đổ, thi nhau rơi xuống liên miên. Một dải Thái Dương Sơn chìm trong huyết vũ.

Chương mới hơn