Chương 138: Đại Chiến.
_Hừm, phía Cổ Vực ngày càng cổ quái! Không rõ là sự tình gì đây! Aiz.... – Y thở dài một hơi cảm thán.
_Phụ thân à, có chuyện gì sao? – Tinh quang lấp lánh tựa sao khuya, một thân bạch lụa y phục ngái ngủ bước ra.
_Vân nhi sao còn chưa nghỉ nào! Có chút chuyện phía Cổ Vực ấy mà! Aiz...
Mi tâm khẽ giãn ra theo một nụ cười ấm áp, Vũ Thiên Lực cúi xuống bồng nhi nữ của mình lên trìu mến. Y ngẫm nghĩ thầm cảm thán [Càng lớn càng giống với nàng ấy! Aiz...]
_Phụ thân à! Tiểu Vân lớn rồi đó nha! – Nàng trề môi phụng phịu, nhưng liền đó lại nghiêm túc. Có điều, đôi mắt lấp lánh vương vẻ ngái ngủ kia thì không khỏi khiến người ta phì cười – Mà, phía đó có việc gì, sao suốt ngày phụ thân cứ ngóng mãi thế? Người nhớ thê tử à?
_Ừm, cũng có thể nói là như vậy! – Ngập ngừng một chút, y lại trầm ngâm – Tiểu Vân tu vi chưa đủ, còn chưa cảm nhận được. Phía Cổ Vực từ khi chúng ta phái thêm người tới, vẫn chưa nhận được tin tức gì, mà đêm nay lại có dị tượng, khí tức ngút trời như thể đương có đại chiến xảy ra. Chẳng biết là đám người trong Cổ Vực đấu đá hay là lại xuất hiện quái vật nữa....Aiz...Mà xem chừng việc này phía nào thắng thì cũng sẽ đánh xuống Nam thổ chúng ta!
_Hì, tưởng mẫu thân tiểu Vân về chứ! – Nàng tinh nghịch lè lưỡi một cái – Việc đó có gì mà phải lo, chỉ cần đợi những tin tức từ Cổ Vực về là được mà! Với cả cổ nhân có câu "đục nước béo cò", Cổ Vực càng loạn, chúng ta càng có lợi. Chi bằng kích động bọn họ loạn đấu một hồi thì chúng ta có thể liên minh tiến vào đó được rồi!
Trầm ngâm một lát. Việc này không phải là Vũ Thiên Lực chưa từng nghĩ tới, nhưng vẫn còn một khả năng khác nữa là thiên hạ đại yêu xuất thế. Chuyện vạn năm trước, y đã từng nghe, từng đọc, không khỏi lo lắng. Bỗng nhiên nhảy ra một con quái vật Địa cấp đỉnh phong nữa thì Hồng Vũ Môn bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ ngợi một chốc, y quyết định mặc kệ, sức khỏe của Vũ Thiên Vân đối với y vẫn là quan trọng nhất. Thở dài một hơi, y bồng nhi nữ trờ vào phía tư phòng.
_Ừm, việc đó cũng chưa biết là may hay rủi, nhưng mà hiện tại tiểu Vân phải đi nghỉ mới được nha!
_Ân.
Gật gật mấy cái, Vũ Thiên Vân nũng nịu như con mèo nhỏ. Nếu mà có ai khác ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn nàng như sinh vật lạ. Từng bấy tuổi mà vẫn nũng nịu như thể con nít lên 5 vậy đấy.
----------
Trở lại phái Cổ Vực, thiên địa gió nổi mây phun ngày càng mạnh mẽ. Cơn bão lấy Trần Khánh Dương làm tâm lúc này đã cuồng dại mà bốc tung cả những trụ thạch phiến gãy đổ. Điều này không khỏi khiến cho Hắc Long Đao hồn khí phải có chút lặng người cảm thán:
_Cái quái gì vậy? Ngươi Soái cấp hay ngươi Vương cấp vậy....
Thế nhưng lúc này thì quá trình tụ đan đã xong. Sâu bên trong đan điền xuất hiện một khỏa thất sắc kì dị lớn như đốt ngón tay. Mà phía não hải cũng xuất hiện một khỏa giống hệt về kích thước, nhưng nửa phần vàng đục, nửa phần vàng nhạt trong suốt quyện lẫn vào nhau, tuy hòa vào chung nhưng lại không lẫn, tạo nhên những đường vân tuyệt đẹp.
Hai khỏa đan liên tục tự xoay xung quanh bản thân chúng. Mà não hải, tấm hộ thuẫn kim quang kia lúc này lại hạ thấp xuống. Ban đầu nó lao rất nhanh vào khỏa linh đan, bất quá gần va chạm thì bỗng dưng đổi ý mà né sang một bên, xoay vòng vòng quanh viên linh đan.
Đao hồn tà dị bỗng dưng cười gằn xuống một cái:
_Khà khà khà, xong việc rồi!
Chẳng biết nó nghĩ gì, nhưng buông một câu lấp lửng vậy rồi lập tức hóa thành hắc vụ len lỏi vào thân thể vật chủ, không rõ ý đồ.
Tinh quang mở rộng phát ra một chùm lấp lánh như sao trời. Trần Khánh Dương cảm nhận sức mạnh mới này, một sức mạnh kinh khủng mà ở tiền kiếp hắn chưa bao giờ được cảm nhận. Lúc này, đều là của hắn.
_Chà! Để xem bổn tọa xử ngươi ra sao, con bitch!!!!
Trầm một câu, Trần Khánh Dương không có thời gian để ngắm nhìn cơ thể biến đổi, đã hiện những chiến văn kì dị, đen thui bao trùm hết nửa khuôn mặt, kéo dài xuống tận cánh tay trái của mình. Mặc dù ban nãy đao hồn đã thi triển kỹ năng làm chậm thời gian xung quanh, bất quá vẫn là trôi chứ không dừng lại.
Chân nguyên tuôn trào, bí văn phả ra luồng hắc vụ che lấp một không gian. Ngay lúc này thì thời gian trở về tốc độ thực. Trần Khánh Dương xuất thần nhún chân một cái, đạp lên không khí mà lao đi. Thanh Hắc Long Đao kia như tương thông linh trí, lập tức bay theo, cán đao tự động chui lọt vào tay phải. Hắn nhanh như chớp xẹt lao ngang về phía đường bay của con Nhân Diện Cự Điểu.
Phía trên cao, thân ảnh cưỡi cự điểu có chút thâm trầm tự vấn [Cái quái gì...đột phá?...chỉ có vài chục khắc?....Thái Dương Môn còn ẩn tình sâu vậy sao...chết tiệt!]
Cảm thán một câu, y quyết định lái con Nhân Diện Cự Điểu đổi hướng, lấy mục tiêu là cái tên nam tử đang tỏa hắc vụ nghi ngút muốn chặn đường bay kia mà cắm đầu phóng xuống.
Lại một khỏa bạch đan khủng bố chứa đựng sức tàn phá khủng khiếp được tụ lại trước mặt con Nhân Diện Cự Điểu. Lần này là nhằm vào Trần Khánh Dương, một chiêu tiêu diệt.
Thấy con chim đổi hướng, Trần Khánh Dương cũng chẳng câu nệ gì nữa, lập tức đổi hướng đạp không phóng thẳng về hướng đối thủ. Hai tay nắm chặt cán đao giương lên quát vang:
_Con khốn! Lãnh một đao của bổn tọa! Đền mạng đi! AAaaaaaaa....
Khí thế xung thiên bạo địa. Kình phong ban nãy bạo liệt phá hoại kiến trúc Thái Dương Môn thì lúc này còn mạnh hơn mấy lần, khiến cho đất đát cũng tung trời, người người chịu áp lực từ khí tức khủng bố của cả 2 con quái vật kia mà phải túm tụm ôm lấy nhau, chật vật chống đỡ đôi chút.
Những nhân vật khác đứng giữa cuộc quyết đấu này trở nên mờ nhạt chẳng có gì đáng nhắc đến nữa. Cả Xích Mộc Tử Yêu cũng trở nên mờ nhạt, mà thật ra, nàng cũng đâu có quan tâm làm gì việc đó. Nàng vẫn lặng im thất thần nhìn xuống mặt đất. Châu sa lã chã hiện như muốn biến chỗ kia thành bùn đặc hết thảy.
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu chứng kiến màn vừa rồi cũng bị ngơ ngác, y lập tức phát khí tạo một lớp bảo hộ kiên cố cho những người bên dưới. Nếu chỉ là một Trần Khánh Dương thì vẫn còn chưa "đủ tuổi" để làm y cảm thấy áp lực chân nguyên, vậy nhưng lúc này là có tới 2 con quái vật lận cơ.
_Unggggg....
Yêu đao khoái trá rung lên liên hồi, cảm giác kích thích này chính là thứ cả đời nó tìm kiếm, nhưng chưa kẻ nào thực sự mang lại. Ngay lúc này, vượt cấp đơn đấu, chủ thể của nó đang làm một hành động điên rồ cũng như việc hắn Linh Vũ song tu đủ tất cả các hệ như vậy. Thích thú tự thán [Khà khà khà! Thú vị thú vị! Quá thú vị! Xem bản lãnh của bổn yêu nào!]
Dứt câu thì yêu đao bị chân nguyên chủ thể bơm đầy, thúc giục nó sử ra yêu nguyên của bản thân. Hắc vụ tràn ngập lưỡi đao khiến thân ảnh đang phi thiên kia kéo thành một đường dài ma mị. Khung cảnh chính tà phân tranh, quang ám chi chiến trở nên phi thường.
Hắc vụ của Trần Khánh Dương che lấp cả một góc trời như đầu máy xe lửa phun ra. Bạch châu của Nhân Diện Cự Điểu tỏa ra quang mang cực thịnh, chói lòa một góc. Ánh sáng có thể thấy được từ trăm dặm. Chân Thái Dương Sơn sáng rực như ban ngày, trong khi nơi những kiến trúc cùng với những người bên dưới chìm ngập trong bóng tối.
Hắc vụ che chở cho Thái Dương Môn? Quang mang khai sáng Thái Dương Sơn? Sự thể vô thường, thế nào chẳng rõ. Chỉ biết đây đã trở thành đại chiến.