Chương 140: Thù Hận.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 140: Thù Hận.

Mặt trời chiếu rọi trên cao khiến một dải Thanh Hoa rực rỡ những sắc lá xanh rì của đầu hạ. Thái Dương Sơn vẫn hùng vĩ khiêu khích với những đám mây mỏng tang ở lưng chừng núi. Cảnh đẹp là vậy, nhưng nhìn xuống chân núi thì lại khác, một đống ngổn ngang không hơn không kém.

Khinh phong ảm đạm bao trùm Thái Dương Môn. Đệ tử Thái Dương môn gấp rút dọn dẹp những mảng đổ nát, sửa sang lại từng viên gạch lát nền. Mà cũng không thiếu người ở Thanh Hoa trấn sau khi trải qua một trận hỏa hoạn thì nay đã trắng tay, cũng đành đến Thái Dương môn làm thuê kiếm vốn gây dựng lại từ đầu.

Đã 3 ngày trôi qua kể từ cơn biến loạn nhưng sắc mặt ai nấy cũng chỉ hiện lên một nỗi trầm luân khó tả. Chẳng ai nói với ai câu nào, thi thoảng cần lắm thì mới có đôi ba câu. Không khí tang thương đến cùng cực khi mà "đồng phục" của mấy ngàn con người ở đây đều là chiếc khăn tang trắng toát quấn ngang trán.

Giữa những con người đang cố gắng làm việc kia là một mạng lưới chằng chịt nhưng thân ảnh ôm súng trong tay. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt rực lửa cảnh giới phía chân trời, khăn tang ngang trán, dải đạn đeo chéo cũng có thể thấy những tinh anh này đều mất người thân trong cơn chiến loạn. Sự thù hằn biến họ thành những bức tượng tràn ngập sát ý, chỉ chực bắn rụng bất cứ thứ gì bay tới nữa mà thôi. Thái Dương Môn nằm trong trạng thái cảnh giới cao nhất từ trước tới nay.

Ngược lên phía trên cao, đại điện đã đổ nát thành một cái hố. Ngay nơi đó, rải rác mấy chục nhánh hoa trắng muốt chẳng biết là ai đặt lên.

Xa hơn đại điện một chút về bên phải, ngay cạnh môn chủ tư phòng đã sập hết một nửa là một căn...chòi. Chính là một căn chòi dựng tạm với 4 vách cùng với những mái tranh, cột kèo đều lượm nhặt từ đống đổ nát mà dựng lên làm một nơi bàn bạc cho những cự đầu môn phái.

Chiếc bàn lớn...nói đúng ra thì là một mặt bàn còn tương đối nguyên vẹn với 5 cái chân bàn đóng tạm khiến nó cập kênh đến nhức mắt. Xung quanh chiếc bàn đó là 2 người Cổ Dược Tông cùng với 4 người Thái Dương Môn.

Cũng may là còn sót lại vừa đúng 6 chiếc ghế lành lặn cùng với một bộ ấm chén chưa sứt mẻ để mà tiếp khách.

Yên lặng hồi lâu, Trần Khánh Dương trầm trầm cất tiếng phá tan bầu không khí nặng nề kia:

_Tông chủ phu nhân hiện tại ở đây không quá bất tiện chứ? Là ta tắc trách, Thái Dương Môn lại vừa trải qua chiến sự, chẳng còn thứ gì nguyên vẹn nữa cả, mong phu nhân lượng thứ!

Sắc mặt y rất là không tốt, lại thêm những chiến văn vằn vện, như có như không bên má trái kéo xuống đến nửa thân khiến hắn trông như một ma đầu chuyển thế. Bất quá những việc này chỉ có dọa được Dược Linh Thủy, chứ với Tử Mộc Lan thì quá bình thường. Nàng còn gặp nhiều kẻ cổ quái gấp trăm lần.

Nhấp một ngụm trà nóng hổi, Tử Mộc Lan mỉm cười hòa hảo:

_Môn chủ quá lời rồi, lần này là Cổ Dược Tông chúng ta có lỗi, binh mã cứu viện đến chậm, thiếu chút nữa đã mất đi một đồng minh lớn, aiz....môn chủ có thể trách cứ tùy ý!

_Chiến sự lần này, bỏ qua đi, ta cũng không muốn đào sâu thêm nữa. Hiện tại kiện hàng của phu nhân đã được đóng sẵn. Tổng cộng 2000 khẩu lợi khí cùng với 8 thùng, mỗi thùng 1000 viên đạn hoa cải. Phu nhân có thể đem về bất cứ khi nào!

_Sao lại nhiều như vậy? – Dược Linh Thủy có chút ngơ ngác buột miệng, nàng nhớ không lầm thì đơn đặt đầu tiên chỉ có 1000 khẩu hỏa khí kia thôi mà.

Mi tâm cau nhẹ, Tử Mộc Lan lập tức hiểu ra vấn đề, liền che miệng mỉm cười thêm cái nữa mà từ tốn:

_Môn chủ thực rộng lượng! Ta hiện không đem tới những đan dược như ước định. Hay là thế này đi, kiện thần binh lợi khí này đã dư ra một số kha khá, mà tình hình Thái Dương Môn cũng mới trải sự phong ba, ta để lại 500 nhân mã giúp môn chủ xây dựng lại cơ sở, như vậy được chứ?

_Nhân lực lúc này quả là thiếu thốn! – Trần Khánh Dương buông một câu cảm thán, nhưng điều y suy tính không phải là mượn thêm người, y là dự trù việc khác – Bất quá, kho lương bị đánh tan tành, hiện tại lương thực của bổn môn cũng chỉ đủ dùng trong vài tuần mà thôi, aiz....

Đảo mắt một chút, Tử Mộc Lan bèn đưa tay nâng chén trà, nhấp một ngụm cho thanh giọng, đoạn lại cất tiếng trong trẻo như thiếu nữ đôi mươi:

_Ra là vậy! Thế này đi, Cổ Dược Tông sẽ gấp rút đưa tới một ít quân lương để môn chủ có thể sử dụng. Về lâu dài thì thêm chừng 3 tháng nữa là tới mùa vụ, Cổ Dược Tông lần này hủy bỏ mọi đơn hàng khác mà đem đến Thái Dương Môn tất thảy, ý Trần môn chủ thế nào?

_Như vậy mà cũng được sao! Nếu làm thế, chẳng phái Cổ Dược Tông sẽ mất đi không ít mối hàng đó chứ!

_Không sao, cùng lắm đánh đổi một vài khách quý để đổi lấy tâm ý Trần môn chủ là được mà!

Mi tâm khẽ cau, Trần Khánh Dương không khỏi cảm thán trong lòng một câu –[Quả nhiên nữ nhân thông minh, dám đánh đổi lợi nhuận để giữ độc quyền thu mua vũ khí!]- Đoạn y lại gật gù:

_Aiz...làm thế bổn thiếu thực cảm thấy áy náy trong lòng!

_Không sao, ta nói được là sẽ được!

_Aiz...Vậy hiện tại phu nhân có thể tùy thời đem hàng đi, ta sẽ để Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thúc vận chuyển chuyến này!

_Đa tạ môn chủ! Cổ Dược Tông thực phúc phần khi được bang giao a! – Tử Mộc Lan cười tươi như hoa.

Lúc này, Trần Khánh Dương mới quay sang phân phó:

_Nhị ca, ca đưa phu nhân sang bên kho mà kiểm hàng, tiện dặn Hoàng Kim thúc cùng với Triệu sư tỷ đến đây đệ có việc.

_Ân, mời phu nhân! – Cao Cẩn gật đầu nhẹ một cái liền đứng lên thi hành.

_Vậy, ta xin cáo lui, gặp Trần môn chủ sau! – Tử Mộc Lan đứng dậy nhún gối thi lễ một cái.

_Trần huynh, mong huynh sớm ngày ổn định! – Dược Linh Thủy cũng khẽ nhún nhường.

_Ân, đa tạ phu nhân cùng cô nương, hẹn ngày tái ngộ! – Trần Khánh Dương cũng ôm quyền đứng lên thi lễ.

Đợi người đi khuất rồi y mới quay sang nói với mấy trưởng lão còn lại:

_Dược trưởng lão, hiện tại gấp rút cho Linh Đường hoạt động tối đa, chúng ta cần nhiều vũ khí hơn nữa để phòng vệ, thiếu bao nhiêu, trưởng lão cứ vào mật thất mà lấy ra, cũng luyện thêm đan dược bồi dưỡng cho đệ tử. Riêng đệ tử linh đường, trưởng lão bồi dưỡng thật tốt vào, đan dược thiếu thì cũng vào mật thất lấy ra mà dùng, hiện tại là lúc đầu tư. Lục trưởng lão, phiền trưởng lão ổn định lại phần nữ đệ tử, cũng tích cực bồi dưỡng nhân lực, không nên đau buồn quá nhiều. Đây là lúc chúng ta phát triển thực lực đợi ngày báo thù!

_Ân, lão sẽ cố gắng!

_Tạ môn chủ, lão nương xin ra sức phò trợ người!

_Ân, đều là người một nhà, bổn tọa biết trọng trách lần này rất nặng, chúng ta cùng nhau gánh vác mới được! Aiz....

Vừa thở dài ra một hơi thì bên ngoài, một nam nhân hoàng y cùng với lam y nữ tử tiến vào. Một người nét mặt cứ đơ ra vô hồn, người còn lại bình thản tựa như chẳng có gì xảy ra.

_Sư đệ, tìm ta có việc sao?

Tiết kiệm thời gian đến ki bo kẹt xỉn, Trần Khánh Dương khỏi lễ nghĩa gì nữa mà nói luôn:

_Sư tỷ, hiện tại tỷ là trưởng lão vũ đường – Y móc ra một kim bài mà đặt lên bàn, lại nói tiếp – Đệ muốn truyền thừa của sư phụ náo loạn thiên hạ một lần nữa, và lần này, trong 3 năm, ít nhất phải có hai mươi người có thể thi triển Vạn Kiếm Quy Tông!

_Hả?...Hừm, tỷ vốn không muốn nhận đồ nhi, vả lại cũng không luyện thành đệ thập nhị thức, tự cảm thấy hổ thẹn... – Triệu Ngữ Yên sau một giây ngạc nhiên thì lập tức lấy lại vẻ bất cần, bình thản.

_Đệ biết, việc này tự ý quyết định thay tỷ quả là không đúng. Tuy nhiên, hiện tại kẻ thù của sư môn lẫn kẻ địch của tông môn đều là một! Thái Dương Môn đã là nhà của tỷ rồi!

_Nhưng ta...

_Tỷ bảo xem, Linh Tiểu Vân có lỗi gì? Bá tánh Thanh Hoa có lỗi chi? – Y ngắt lời nữ tử, quang mâu vằn lên vệt huyết lệ khi nhắc tới Linh Tiểu Vân, tưởng chừng chỉ muốn một đập đánh tan thiên địa.

Trước khí thế kia, lại đánh thẳng vào lòng dạ ngổn ngang một mảnh, Triệu Ngữ Yên cũng là không thể cầm lòng được với cái tên của tiểu muội dễ mến và ấm áp đó. Nàng khẽ cúi đầu suy ngẫm.

Mấy thời thần tĩnh lặng trôi qua, cuối cùng ánh mắt chứa đựng chả bầu trời tâm tư đó cũng gục ngã mà ngước lên nghiêm nghị:

_Được! Vậy ta sát cánh cùng đệ một lần!

_Không, là tỷ sát cánh cùng sư phụ, cùng Thái Dương Môn, cùng hàng ngàn hàng vạn bá tánh Thanh Hoa, cùng mối thù truyền đời của Tiểu Vân muội muội!

Không nói gì, Triệu Ngữ Yên khẽ gật, đoạn cầm lấy kim bài. Trần Khánh Dương cũng gật nhẹ một cái.

_Lục trưởng lão sẽ giúp tỷ! – Đoạn lại quay sang Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mà trầm trầm – Thúc! Thúc định đau khổ mãi như vậy sao?

_...

_Thúc định để chủ tử của mình ủy khuất nơi hoàng tuyền?

_...

_Aiz...Ta cũng biết là chẳng trông đợi gì vào thúc được! Giống loài của thúc, vốn không có tình cảm. Vậy, thúc có thể tùy thời rời đi, ta không tiện giữ nữa! Tiểu Vân muội muội cũng sẽ hiểu cho thúc thôi! Aiz...

_Ai bảo ta không có? – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu bất chợt quát lên một tiếng, thanh âm bạo liệt đem theo chân nguyên tuôn trào một nhịp khiến cả gian nhà rung lên một cái, bụi rơi lả tả.

Đã đánh trúng tâm tư con chim vàng, Trần Khánh Dương vẫn bình thản:

_Ta nói thực, thúc không muốn, ta không ép, mối thù của Tiểu Vân, ta cùng Thái Dương Môn sẽ đáp đòn bọn chúng xứng đáng! Thúc chỉ cần khoanh tay đứng xem là được! Aiz...

_RẦM!!!! – Chiếc bàn thọ chưởng vỡ tan tành.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đỏ mặt, ánh mắt vằn vện tia máu mà long lên sòng sọc, y nghiến răng gằn:

_Ngươi xem ta là thứ bạc tình vong ân như vậy sao!!!! Mau! Nói cho ta biết ta phải làm gì!!!!

Mỉm cười vỗ nhẹ một cái lên vai Hoàng Kim Thiên Linh Điểu, Trần Khánh Dương toan xoa dịu y sau khi khích tướng. Vậy nhưng y đã gạt tay tiểu môn chủ ra mà quát tiếp lần nữa:

_Đừng có động vào ta! Nói mau, ta phải làm gì? Chỉ cần báo được thù này thì có bảo ta một mình xông vào chỗ đó hiến mạng này cũng được!

_Aiz...thúc nóng như vậy, không thể làm được! Aiz...

_Nói!!!!!!!!!!! – Thanh âm kéo dài ra.

_Aiz...Thúc quát nạt ta làm gì? Thúc có xông vào đó thì cũng chỉ làm mọi chuyện thêm phần phức tạp mà thôi! Hiện tại là lúc động não, phát triển tông môn lên một tầm cỡ khác. Mối thù này, đâu phải của riêng mình thúc?

_Hừ! – Thở hắt một hơi, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đánh mắt sang chỗ khác.

_Cái ta cần, hiện tại thúc rải thú đường do thám tin tức, càng nhiều càng tốt về địch nhân, đồng thời xem thử kẻ địch còn những ai. Rồi phân ra một bộ phận thú đường ẩn sâu trong sơn lâm mà phát triển, thiếu đan dược cứ vào mật thất lấy ra, cần nữa thì bảo Dược trưởng lão chế thêm là được. Sức mạnh của thúc chính là sức mạnh của thú đường, sức mạnh của thú đường chính là mũi ám tiễn một ngày nào đó xé tan lồng ngực bọn chúng. Thúc hiểu điều đó chăng?

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nghiến răng uất hận mà cúi đầu gật nhẹ. Y cố ngăn dòng lệ ngàn năm không đổ đang chực tuôn trào kia. Không nghĩ có ngày lại bị tên tiểu tử này xỏ cho một cú đau điếng, bồi thêm một nhát đao sắc lẹm lên trái tim thổn thức trong lồng ngực.

Lúc này, Trần Khánh Dương lại đặt nhẹ bàn tay vằn vện những chiến văn lên vai trưởng lão tỏ vẻ đồng cảm, tin tưởng.

_Thúc hãy nén đau thương, giành lại sự phẫn nộ này để một ngày nào đó...à không, là ngày này 4 năm nữa, chúng ta trút hết lên Tà Thần Bang, khắc vào linh hồn chúng hình ảnh Tiểu Vân như chúng đã làm với chúng ta lúc này, cho chúng biết thế gian không phải cứ thích chém liền chém, thích giết liền giết! Vẽ cho chúng nỗi khổ ải vô biên mà chúng ta phải gồng mình gánh chịu chỉ vì sự tham lam của bọn chúng! Thúc hiểu rồi chứ?

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu không nói gì, chỉ gật gật vài cái rồi lại im lặng. Quyền thủ bóp chặt đến nỗi tưởng chừng như với tu vi tầm này mà y cũng phải nát tan. Tiếng tim, tiếng lòng, nghẹn uất.

_Được rồi, hiện tại ai vào việc nấy! Cứ theo phân phó mà làm!

Dứt câu, Trần Khánh Dương liền rời đi trước về hướng một gian sơ sài khác. Trong đó đã tập hợp sẵn vài người. Tấm biển đặt trước bị gãy làm 3, được đắp vá chằng chịt đề "Thái Dương Học Viện".