Chương 133: Đỡ Chiêu Này Xem?

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 133: Đỡ Chiêu Này Xem?

Ba canh giờ trước...

Cục diện tưởng chừng đã được giải quyết, Thanh Hoa Trấn tưởng chừng đã được lấy lại, vậy nhưng không có đâu! Đời nào dễ ăn được đối thủ nhiều não đến như vậy chứ! Cửu Vĩ Yêu Hồ bị thiêu đốt chủ hồn đã dần mất đi ý thức. Y không còn biết trời đất gì nữa, cắn răng chống lại cơn đau khốn cùng hóa thành cuồng nộ, nhảy luôn một cái bay xa hàng dặm rồi đáp thân vào giữa biển lửa Thanh Hoa.

Bên ngoài, kì biến lại đến. Ngay khi tiên phong Thái Dương Môn rời khỏi độc đạo, đám hắc y nhân lúc này bỗng dưng khí tức phát ra đến kinh hoàng. Thấp nhất cũng tới Cao Sư tu vị. Mà đã đến mức này thì mỗi một chưởng kình kiếm khí phát ra đều có thể đoạt vài mạng dễ dàng như chém bắp cải.

Lại một lần nữa, Thái Dương Môn buộc phải thối lui. Trần Khánh Dương không hiểu sự tình này là thế nào. Mới vừa rồi chúng cao lắm cũng toàn Sư cấp, tương đương sức mạnh của Thái Dương Môn. Đùng một cái lại trở nên mạnh mẽ hơn tới một danh tu vị. Điều tất yếu xảy ra, đệ tử Thái Dương Môn lại ngã xuống la liệt.

Trần Khánh Dương đứng đằng xa quan sát. Mi tâm nhăn nhúm lại, nét mặt đăm đăm trông tới tình hình chiến sự. Hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được ít nhiều.

- Viện binh...Nhập thần....Tà Thần Bang! Khốn kiếp! Bổn tọa còn chưa động đến cơ mà!

Siết chặt nắm tay, hắn hô lớn ra lệnh:

- Tất cả rút lui!

- Vậy còn Cửu... – Triệu Ngữ Yên ôm ngực thở dốc, chân khí nàng chưa khôi phục được bao nhiêu cả.

- Không cần tỷ lo! – Gắt một câu, hắn chẳng còn để ý tới lễ nghĩa gì nữa rồi – Huỳnh trưởng lão, Cao huynh chặn hậu kéo dài thời gian thêm mười thời thần nữa rồi lập tức chạy về môn càng nhanh càng tốt! Lục trưởng lão, Dược trưởng lão và sư tỷ cùng ta trở lại chuẩn bị ứng phó!

Dứt câu, hắn vận khinh công lao đi như tên bắn, tốc độ có thể sánh ngang tuấn mã phi nước đại. Lại nhảy nhót liên hồi trên không thành ra vượt cả đoàn người, rất nhanh đã về tới Thái Dương Môn. Sau lưng hắn là 3 vị vừa nói.

Bỏ qua chuyện kia đi, hiện tại nhìn vào biển lửa Thanh Hoa. Tại sao Cửu Vĩ Yêu Hồ lại cuồng dại nhảy vào? Y biết rõ rằng cơn đau khủng khiếp này khiến yêu nguyên thực chất chỉ có thể sử dụng được có một phần. Mà giống loài của y, bình sinh lại sợ hỏa diễm. Nếu không nhờ thiên sinh cường thể thì ban nãy cũng chưa chắc đã làm gì được đám hắc y trên đường đi.

Nói về cơn đau, không chỉ là đau, mà còn là mụ mị đầu óc, tức chi rã rời. Ngay cả đến cái hô hấp cũng trễ nãi không thông được. Huyết mạch trong cơ thể thì khi lưu chuyển cực nhanh, căng phồng, lúc lại như đông cứng không hề di dịch. Sống còn khổ hơn là chết.

- Gừ!!! Graooooo!!!!....Grrrr....

Huyết mâu rực rỡ nhìn ngó xung quanh. Thi thoảng lại có vài khóm lửa bị gió thổi tạt vào người. Con cáo khổng lồ toàn thân hắc vụ u tối lúc này trông xa như yêu ma giáng thế. Khí tức không được bao nhiêu nhưng hình ảnh có thể gây ám ảnh trong tiềm thức bất cứ ai nhìn được.

Ma thần này cứ lảo đảo khắp trấn, nhìn ngó mọi ngóc ngách kẽ hở. Những người còn sống trông thấy nó đều khiếp vía ngất đi. Vậy mà nó nào có tha, hễ thấy nửa tia khí tức, nửa phần hơi thở liền ngậm ngay lấy, phút chốc trong miệng đã chứa tới gần hai chục người từ già tới trẻ.

Trong lúc Cửu Vĩ Yêu Hồ đang điên dại hành sự giữa biển lửa Thanh Hoa Trấn thì ở Thái Dương Môn, tình hình chiến sự vẫn căng thẳng tột cùng.

Trần Khánh Dương ngay khi trở lại đã lệnh cho những đệ tử trong môn gấp rút chuẩn bị thọ địch. Kho hỏa khí được mở ra, mấy trăm tay súng tinh nhuệ đã trải qua việc huấn luyện sử dụng súng đều được huy động hết thảy. Mỗi người một cây, mỗi người một dây đạn mấy chục viên shotgun đeo chéo vai, hàng ngũ ẩn nấp sau bức tường lập thành từ khiên chắn hai bên tiền môn. Phía sau lại là lớp lớp cung thủ đã lắp sẵn tên lên cung.

Cứ nhìn dòng người lũ lượt đổ về trong môn và nét tả tơi của ngũ cự đầu thì ai cũng thừa hiểu là đã có chuyện cực kì chẳng lành xảy ra. Tuy vậy nhưng họ vẫn còn hãy yên tâm bởi vì linh hồn của Thái Dương Môn hiện vẫn toàn vẹn, tuy có chút cáu khỉnh khách thường.

Hàng phòng ngự vừa thiết lập xong thì cũng là lúc quân địch kéo đến. Đăm đăm quan sát độc đạo, Trần Khánh Dương trực tiếp chỉ huy ứng chiến, hô lớn:

- Có lệnh của ta thì lập tức khai hỏa! Súng thủ hàng đầu nhằm vào những tên lăng không cho ta, mấy hàng sau nhằm hết vào lũ phi điểu, cung thủ dội chết bọn chúng! Hàng khiên vững tay, hàng giáo giương lên chuẩn bị!

- Rõ!!!

Thanh âm vang trời đồng loạt cất lên, uy thế không gì bì kịp. Một màn này làm cho đám người nhốn nháo hoảng loạn đã lấp kín cả lối đi dẫn lên đại điện, lại túa sang cả mấy quần thể kiến trúc kia cũng phần nào an tâm.

Thái Dương Môn đã huy động lực lượng tối đa như thế này thì khó mà thất thủ được. Lần này có lẽ chính là tử thủ rồi.

Ngay khi dòng người vừa dứt, toán đệ tử cản hậu cuối cùng vừa lọt qua được hàng phòng thủ thì bức tường khiên hai bên tiền môn hợp ngay lại, thanh uy sắc lạng, khí thế vô thường, chuẩn bị cho một màn tử chiến.

Thấy địch thủ đã vào tầm bắn, Trần Khánh Dương vận lên nội lực truyền vào giọng nói vang dội như hổ gầm rồng ngâm hét lớn:

- Bắn!!!

- Đoàng đoàng đoàng....

- Hự! Aaa....

- Rầm!

- Aaaa...

Loạt đạn chói vang vang lên gần như là đồng thanh làm cho cả những bá tánh đang khiếp vía kia giật mình kinh hãi, mà ngay cả đối phương mặc dù đã chuẩn bị đến vậy nhưng vẫn không ngờ là Thái Dương Môn lại còn có chiêu bài này.

Tiếp đó là mấy chục thân ảnh trên không thi nhau rơi xuống lả tả như táo rụng. Kể cả Soái cấp dưới làn mưa đạn vừa rồi cũng chưa kịp hiểu cái gì đang diễn ra thì đã tiếp đất với thân mình chẳng lấy gì làm lành lặn. Hay nói chính xác hơn là nằm trên vũng máu của chính bản thân.

- Nạp đạn!....Bắn!

- Đoàng đoàng đoàng....

Lại một loạt đạn nữa nối tiếp hiệu lệnh hùng hồn kia. Đám hắc y lúc này vẫn liên tục xông lên nhưng có vẻ đã chùn chân ít nhiều. Chạy cả một quãng dài khiến thể lực chúng đã tổn hao, nay lại phải đối mặt với trò ma quỷ gì đó, ám khí nhanh không thấy vệt mà lại đả thương kẻ khác khiến chúng đã ít nhiều có tâm tư lo lắng cho sinh mạng của bản thân.

- Thái Dương Môn chủ quả không hổ là thiên uy a! Hân hạnh, hân hạnh!

Thanh âm uy nghiêm có pha lẫn chân nguyên vang vọng từ phía hắc y. Liền đó một hắc y đeo mặt nạ quỷ thần có sừng dài nanh nhọn lăng không chậm rãi tiến lên phía trước. Hắn chắp tay sau lưng, bộ dáng bá đạo nhìn vào nam tử nhỏ con đang điều binh khiển tướng mà buông lời khách sáo.

[Hừm, chịu ra mặt rồi sao!...Không ổn, khí tức này...Vương cấp?] – Trần Khánh Dương suy tư một chút trong lòng, đoạn cũng tỏ vẻ đạo mạo, chắp tay sau lưng lớn tiếng đáp lễ.

- Hảo! Các hạ đã cất công đường sá xa xôi đến đây, không phải chỉ là đánh không được cho nên mới thò mặt ra nói chuyện phải quấy với bổn tọa đó chứ? Mời nêu danh tính!

- Ha ha ha ha! Tiểu tử khẩu khí lớn lắm! Danh bổn tọa, ngươi còn chưa có tuổi! Có thể nói cho ngươi biết, bổn tọa thánh chủ Thánh Đơn Thần Điện, uy chấn bốn phương!

[Dóc tổ! Lão tử mà có một cây Flak.37 ở đây thì cho mi hết đường sủa đổng! À, mà Vương cấp à? Vậy nếm thử một chiêu này nhé! Tưởng cự li này là không có công pháp nào vặt được lông mép mi sao?] – Trong lòng mắng một câu, nhưng ngoài mặt vẫn tôn nghiêm đạo mạo không kém gì địch nhân. Tay phải sau lưng đã chuyển thành chỉ thủ, âm thầm vận lực dồn nén vào đó một chiêu Sát Quang Chỉ.

- Uy chấn bốn phương? Đến cái điện gì gì đó của ngươi bổn tọa còn chưa nghe qua bao giờ, hẳn là một nơi dột nát đi?

- Hừm! Tiểu tử to gan lắm! Hảo! Ta thích! Nhưng mà lễ nghĩa với bề trên, ngươi còn chưa khai danh đó nha! Ha ha ha!

- Hà cớ gì bổn tọa phải nghe câu sủa của loài bệnh khuyển nhỉ? Hẳn là thiếu thuốc men cho nên tới tìm Thái Dương Môn cầu xin liếm láp đi?

- Ha ha ha ha ha ha! Thật sự phụ mẫu ngươi chưa từng dạy sao! Vả lại cứ cho là bổn tọa sủa đi, ngươi nghe hiểu, vậy chẳng phải ngươi vừa tự mắng mình đó sao? Ha ha ha ha..

[Cười đi, cười tiếp đi! Lão tử sắp xong rồi đây!] – Tự kỷ một câu trong lòng, Trần Khánh Dương vẫn tiếp tục cuộc đấu khẩu:

- Ha ha ha ha! Xem chừng ngươi khẩu khí không nhẹ. Nhưng mà vào việc chính đi! Hà cớ gì sông không phạm giếng, mà ngươi lại kéo người đến đây gây chuyện thị phi, hiện tại cho bổn tọa một câu trả lời thỏa đáng, chuyện này xem như không truy cứu nữa!

- Ha! Vậy đi! Hòa ý của ngươi, bổn tọa ta nhận, chỉ cần giao ra Thái Dương Môn, ngươi có thể gia nhập Thánh Đơn Thần Điện, làm một chức quét dọn nho nhỏ. Bổn thánh sẽ không bạc đãi ngươi, thế nào? Được chứ hả?

Nhếch mép cười tà, Trần Khánh Dương đã tụ kình xong, chân nguyên bất ngờ trào ra kình phong như cơn lốc dữ thổi tung quân kì lẫn y phục xung quanh phấp phới. Đòn Sát Quang Chỉ này không phải chỉ ở tầm như lần trước sử dụng nữa. Sau thời gian nghiền ngẫm tập dượt, hắn có thể đục thủng 2 lớp hộ thuẫn Ngũ tinh Lam phẩm nhẹ nhàng như cắt bánh mà vẫn xuyên được thêm một lỗ trên tảng đá thử nghiệm. Hắn cười lớn:

- Ha ha ha ha! Giỏi thì đỡ một chiêu này xem kẻ nào làm chó! Nhớ kỹ cái tên Sát Quang Chỉ!

Dứt câu thỏ thẳng ngón tay đang rực rỡ quang mang cực thịnh như mặt trời buổi sớm vào địch nhân trên không. Hắn tự tin muôn phần vào đòn này. Đơn giản, tốc độ ánh sáng thì dẫu là Đế giả đi chăng nữa cũng là không bao giờ tránh kịp được. Huống hồ chiêu này hắn đã lĩnh ngộ đạt đến một mức độ hư cấu rồi.

Tuy nhiên, hắn không biết, cũng chẳng ai biết, hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ thần trên cao âm thầm nhếch môi khinh bỉ. Chỉ là bị lớp mặt nạ che đi mà thôi.