Chương 128: Cố Mộng.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 128: Cố Mộng.

Vầng dương từ từ ngoi lên phía xa, hiển lộ hồng sắc rực rỡ như kẻ nam tử bực tức vì bị hạ nhục mà rọi thẳng những quang mang đó và Thái Dương Sơn, đăm đăm chiếu vào thân ảnh tiếu ngạo xếp bằng trên thạch phiến nhô ra trên đám khinh vân mỏng manh.

Trần Khánh Dương ném cái nhìn phóng túng ngược hướng những quang mang đó, hắn đang rất đắc chí. Sau bao nhiêu ngày khiêu chiến vào mỗi 3 giờ sáng thì cuối cùng, hắn cũng đã thắng được quả cà chua đỏ mọng tức tối kia.

- Hừm! Giận vậy sao? Là do ngươi quá khinh thường ta mà thôi a! Ha ha ha!

Buông một câu với ánh dương, hắn tiếp tục xem bình minh trải dài một dải. Nhớ về tiền kiếp hắn cũng rất thích việc khiêu chiến này, từng có đoạn thời gian mỗi ngày đều dậy sớm luyện tập thể thao để đợi ngắm mặt trời. Việc đó như là một thói quen vậy. Mãi cho tới khi tốt nghiệp đại học, hắn mới lăn lộn trong đời, mệt mỏi từ bỏ đi thói quen đó.

Nhìn vầng dương kia, chợt Trần Khánh Dương nhớ lại những tháng ngày tiền kiếp. Phụ thân hắn cũng có thói quen ngắm bình minh, cho nên hắn cũng thừa kế niềm vui nho nhỏ đó vậy. Tuy là tiền kiếp sóng gió, hắn có nhiều bất đồng với gia thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì những giây phút đầm ấm vẫn là không thể xóa nhòa. Khẽ thở dài một hơi trầm tư, mặt bỗng chuyển sắc, mi tâm cau lại, hắn lẩm nhẩm một mình:

- Cũng là mặt trời, cũng là sáng sớm...nhưng mà lạnh quá ba ơi!....Haiz...Ba mẹ giờ này có lẽ đã trở dậy ăn sáng rồi nhỉ?...Ngày dài.....Aiz....

Những hình ảnh gia đình lúc này như một thước phim quay chậm, lần lượt chạy qua đại não. Trần Khánh Dương cảm thấy lạnh lẽo, cô độc. Một sự cô độc không thể nào lí giải. Hắn băn khoăn không biết từ khi hắn yểu mệnh, gia đình kia lúc này thế nào, cha mẹ hắn có khóc nhiều không, em trai hắn giờ đây có lẽ cũng buồn.

Nào đâu còn ai để đánh vật như trước kia nữa, cũng chẳng có ai mắng hắn tơi tả. Hắn thèm. Thèm cái gì nhỉ? Ừ, thèm được nghe những lời mắng đó, thèm được trở lại cái không khí kia. Trước đây hắn vô cùng bực bội mỗi lúc bị mắng, hắn cực kì ghét việc nghe những lời thóa mạ, cực kì hận những câu la ó mà trong khi hắn bị oan. Nhưng lúc này lại khác, hắn thèm điều đó. Thèm được em trai trộm tiền rồi đổ oan, thèm bị mắng mỏ.

Tự tôn cao là vậy, nhưng lúc này thì Trần Khánh Dương sẵn sàng đổi tất cả chỉ để trở lại thế giới kia, quây quần cùng gia đình trầm ấm những hôm 30 cùng nhau gói bánh tét. Rồi canh nồi nấu xuyên đêm. Nhớ lại những khi gia đình nhỏ 4 người đi du lịch Nha Trang, Vũng Tàu, cha hắn luôn chỉ dạy nhiều điều mới mẻ, mẹ hắn luôn mỉm cười nhìn vào đứa con trai lớn chính là hắn ở tiền kiếp.

Nhưng giờ thì đâu còn những điều đó nữa chứ! Có muốn đổi thì ai đổi, thần thánh nào đổi? Hắn không biết, hắn bất lực. Tự trách bản thân quá vô tâm tiểu tiết, buông một tiếng thở dài:

- Haiz...Ba, mẹ, nếu biết có ngày hôm nay thì lúc đó con cũng chẳng như vậy rồi...Haiz....Nếu có một ngày con phá được thời-không, chắc chắn sẽ tìm về nhà mình. Ba mẹ cố gắng đợi nhé, đừng khóc nhiều vì con, ở đây rất tốt, con có nhiều bạn bè, cũng có nhiều người thân, nhưng...nhưng....

Một giọt mỏng trào ra bên mắt trái, Trần Khánh Dương cắn răng nghẹn ngào. Hắn không nói gì được nữa. Nói bây giờ thì ai nghe chứ? Ai hiểu chứ? Cũng chỉ là độc thoại mà thôi! Thời gian trôi qua rồi, làm sao có thể lấy lại. Nghĩ tới cảnh bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn không thể nào mà kiềm được nước mắt.

Đôi trân châu đen tuyền nay đã dấy lên những đường vân đỏ. Cố kiềm giọt lệ nóng hổi mà không được, Trần Khánh Dương ủy mị uất ức mấy phần. Cơ thể run run mấy chút, đầu óc trống rỗng mông lung, hắn cố không nghĩ tới những quá khứ kia nữa, để tập trung sống phần đời xuyên không này. Quai hàm hiện lên những thớ cơ siết chặt, hai nắm tay đương bấu vào vạt áo, níu kéo điều gì, cũng đã chuyển sang sắc tím. Hô hấp trì trệ bất đồng, run run tức tưởi.

- Hầy da! Môn chủ quả thực hơn người a! Khinh công bực này quá là khủng bố!

- Nói gì vậy! Môn chủ cái thế võ công, khi trước có lần hai chiêu đánh chết 2 tên đầu lĩnh Thông Thiên Hội đó nha! Chính mắt ta thấy đây này!

- Thực? Nhìn môn chủ còn gầy hơn ta nữa là!

- Cái đầu ngươi rỗng tuếch! Ta cũng tham gia trận đó đây! Oai oai hùng hùng Thái Dương Môn huynh đệ theo môn chủ đánh cho đám kia chạy tóe khói, chẳng vậy mà ta được thưởng thanh kiếm này đấy!

- Ầy! Mấy sư huynh thực là thích nha! Muội cũng muốn như vậy a!

- Hừm, các sư đệ sư muội cứ chăm chỉ luyện tập, kiểu gì chẳng có ngày chúng ta thỏa sức tung hoành chứ!

- Vâng, sư huynh dạy chí phải!...Ơ...môn chủ đâu rồi?

- Hmmm...Chắc là trên đỉnh rồi....Aiza...Ta không trèo nổi nữa rồi a!

- Hây! Gắng lên, hẳn là môn chủ đang đợi đó! Hôm qua cũng vậy mà!

Tiếng đám luận bên dưới đám khinh vân càng lúc càng gần, xem chừng là nhóm thân đệ tử của các trưởng lão ngày ngày cũng bắt chước theo chân vị tiểu môn chủ tập luyện leo núi cũng đã gần đến nơi rồi. Những tiếng xì xào đó khiến Trần Khánh Dương trở về với thực tại. Nuốt khan một cái, hắn quệt đi giọt lệ đã lạnh buốt trên gương mặt. Đoạn chỉnh đốn lại mấy thứ nữa, hắn không muốn bộ dáng ủy mị này lọt vào mắt ai cả. Liền đó cũng hắng giọng một cái rồi nói vọng xuống:

- E hèm...Mọi người đều rất tốt nha! Nhanh hơn hôm đầu được mười lăm phút rồi đấy!

Một đệ tử trèo lên tới, thò đầu qua đám bạch vân tươi cười:

- Môn chủ anh minh a! Quả thực thần công, đi nhanh như vậy!

- Ừm! Mọi người đã mệt, hiện lên đây nghỉ ngơi rồi chúng ta lại xuống.

- Tạ môn chủ!

Lần lượt mỗi đệ tử trèo qua đám bạch vân đều đứng trên thạch phiến khổng lồ kia mà thở lấy thở để, mồ hôi ròng ròng. Vậy nhưng không có ai than vãn cả mà đều phóng tầm mắt nhìn về phương đông rực rỡ, thưởng thức cảm giác bồng lai tiên cảnh này.

Nói gì thì nói, đây là phiến đá lớn trông cứ như thể "ngai vàng" của Simba, vua sư tử trong bộ phim hoạt hình cùng tên ở tiền kiếp vậy. Rộng rãi thoáng đãng, lại còn nằm ngay trên những phong vân lại càng khiến cảnh sắc trở nên hùng vĩ hơn bội phần tiên đảo. Khinh phong dìu dịu, bạch vân trôi nổi dưới chân, làm gì có ai mà không ngẩn ngơ được kia chứ! Đám đệ tử này đều là đã theo chân môn chủ đi lên đi xuống nơi này không dưới chục lần, vậy nhưng mỗi lần thì cảnh sắc lại khác đi đôi chút khiến trong lòng ai nấy cũng đều háo hức ít nhiều.

Ngắm nhìn cảnh vật hùng vĩ từ trên cao, lòng người luôn có một sự thanh thản đến kì lạ, hồn người như thể thả trôi theo những ngọn khinh phong dìu dịu, đem theo những dải bạch vân mỏng manh, dịu dàng vương vấn dưới đôi chân. Với cao thủ thì đây là điều quá đỗi bình thường, nhưng với nhóm người còn chưa qua Tướng cấp tu vi ở đây thì là một điều gì đó thật là mới lạ bình yên. Ai nấy cũng đều mong những khoảnh khắc này sẽ còn kéo dài mãi, bình an tu luyện, huynh đệ tỷ muội quây quần bên nhau, chỉ như vậy là đủ cho một nhân sinh ngắn ngủi rồi.

Cứ như vậy, nhóm người ngự trên thạch phiến giữa thương khung bao la mà dõi theo vầng dương rực rỡ. Phong vân vạn vạn tuế nguyệt vẫn nguyên sơ như thời khắc lúc này. Đâu nào có ai biết được Thiên Đạo là vốn bất công, lúc này còn quây quần bên nhau đó, chốc sau đã lìa xa. Nhưng đó lại là chuyện khác cho nên hiện tại cứ biết là thái dương đã thịnh, nhóm người lại lục tục kéo nhau hạ sơn.