Chương 127: Nhân Tính.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 127: Nhân Tính.

Khinh phong mơn trớn ánh trăng khuya, không gian tịch mịch đến u buồn của một dải Thanh Hoa Lâm hiu hắt. Lúc này đã là nửa đêm rồi cho nên chim muông cũng đều đã an giấc. Nhưng bầu không khí tĩnh lặng đó bỗng chốc bị khuấy động hết vài khắc khi quang mang nhàn nhạt của khuyết nguyệt hắt lên bộ lông óng ả rực rỡ kim sắc của một con cự điểu vừa phi hành trên cao.

Sau một chuyến khảo sát thực địa, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lúc này đương phi hành giữa không gian mông lung phía trên những dải khinh vân mỏng manh. Tốc độ của loài Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thì khỏi phải bàn, mà đây lại là tu vi Thượng cấp cho nên loáng cái đã đi được mấy dặm. Có điều, lúc này thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu xem chừng có điều gì trầm tư cho nên hắn chỉ di chuyển với tốc độ rất bình thường như mấy con bằng điêu lượn lờ tìm mồi mà thôi.

Trong hình hài bản thể vốn có của cự điểu, đôi mắt trầm tư của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu không giấu được vẻ suy tư mà hắn không thể diễn tả được bằng lời. Vốn là một chuyến đi khảo sát theo những gì mà Thú đường dưới tay hắn quản lí đã báo cáo lại các mỏ khoáng sản mà thôi, không nghĩ rằng lại gặp phải một tình cảnh đáng thương.

Cách đó mấy canh giờ, lúc trời còn hoàng hôn, khi đi qua một vách núi sừng sững thì bỗng dưng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nghe được tiếng gọi non nớt của đồng loại. Hắn tò mò ghé xuống thử, phát hiện một con phi điểu non nớt chưa mọc hết lông cánh đang còn kêu gào thảm thiết vì đói. Mà gần đó là xác một con phàm điểu bị trúng tên. Dựa theo những gì thấy được thì hẳn là phi điểu mẹ đi tìm mồi, bị trúng tiễn của đám "anh hùng cái thế" gì gì đó mà trọng thương. Nhưng nó vẫn không chịu an nghỉ, vẫn cố gắng bay trở lại về tổ. Chỉ cần nhìn cái xác phi điểu cách chiếc tổ được đan cầu kì bởi những nhánh cây nhỏ kia chừng vài trượng, trong chân vẫn đang quắp chặt một con chuột nhỏ là đã hiểu ra rồi.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu vốn trước kia sinh tồn đấu đá bao phen, đã nhìn thấy cảnh này đôi lần, không có gì là lạ. Bởi vậy mà hắn chỉ lẳng lặng đem xác con phi điểu mẹ cùng với miếng mồi kia đặt về tổ mà thôi. Xem như con phi điểu non may mắn được một bữa cuối cùng, bữa ăn phải trả giá bằng máu huyết của mẹ nó vậy.

Khi rời đi, vốn Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng không nghĩ ngợi gì cho lắm. Loài thú điểu vốn tình cảm rất mờ nhạt, không phải là trực hệ huyết thống thì chúng dường như chẳng màng tới sinh tồn của nhau làm gì. Bản tính đó vẫn tồn tại lâu dài kể cả khi tu vi thượng thừa, tuổi thọ ngàn năm. Ấy vậy nhưng không rõ vì lí do gì mà lúc này thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lại canh cánh trong lòng việc đó.

Hình ảnh phi điểu non nớt, hình ảnh xác con phi điểu mẹ, hình ảnh miếng mồi cuối cùng, hình ảnh chiếc tổ cô quạnh, tất cả như muốn bóp nát trái tim đang thổn thức trong lồng ngực hắn vậy. Những thứ đó khơi gợi là quá khứ sâu xa, một quá khứ u buồn.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu là loài sinh sống tại những đỉnh núi đá chọc trời phía Tây Cổ Vực. Chúng rất mạnh mẽ khi trưởng thành, vì vậy mà có bản tính tranh đấu, chiếm giữ lãnh thổ cho riêng mình.

Lúc mới nở, chính Hoàng Kim Thiên Linh Điểu của Thái Dương Môn đây cũng là ở một ngọn núi phía Tây Cổ Vực. Hắn được phụ mẫu chăm chút từng li từng tí. Phải biết rằng hắn chính là nhi tử độc nhất của đôi linh điểu kia. Bởi tu vi càng cao, chức năng sinh sản càng bị suy giảm, năng lượng tàng trữ trong từng huyết mạch quá lớn cho nên khó mà thụ thai. Mà phụ mẫu của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng đều đã chuẩn bị đột phá Thượng cấp tu vi hết thảy, linh trí tương tự như nhân loại, sức mạnh phi phàm, quyết không phải loại thú điểu tầm thường. Kết đôi rất lâu mới có được hắn ra đời.

Ấy vậy nhưng lúc lớp lông tơ mịn màng bạch sắc của hắn vừa rụng xuống chừa chỗ cho mấy sợi lông vũ óng ả quang mang kim sắc nhú lên thì phụ mẫu hắn cũng là bị đám "anh hùng cái thế" bắn rụng. Bản thân hắn thì bị truy ra tổ, bị bắt đi làm vật mua bán trao đổi.

Lưu lạc suốt mấy năm ròng khờ khạo, cuối cùng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lọt vào tay một vị môn chủ trẻ tuổi, khí khái đức độ. Lúc đột phá Bát giai Trung cấp, có thể nói chuyện được trôi chảy thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu vẫn im lặng. Linh trí của hắn lúc đó có mối thâm thù với nhân loại, quyết không đội trời chung, kể cả có là chủ nhân thì hắn cũng vẫn tìm cách hạ thủ, nhưng chưa tìm ra được cơ hội thích hợp.

Thế nhưng người tính...à nhầm, là linh điểu tính không bằng trời tính. Hắn rốt cuộc bị cảm hóa bởi vị chủ nhân đó. Ngay cả việc ấn kí nô dịch là điều tất yếu để giữ thú nô trung thành mà vị chủ nhân của hắn cũng không dùng tới, cứ để hắn tự do tự tại như vậy. Thậm chí khi đã là Trung cấp đỉnh phong, thì chủ nhân kia đã già, vẫn chăm nom hắn rất mực, còn hơn cả nhi tử của lão nữa.

Một ngày, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu tìm ra chân tướng sự việc năm xưa, chính là người của một bang hội săn bắn nhỏ đã gây nên thảm tử với phụ mẫu hắn. Hắn quyết tâm trốn đi báo thù. Vậy nhưng thực lực chưa đủ để làm việc ngu ngốc đó, hắn bị đả thương trầm trọng, suýt chút nữa thì bị biến thành nô bộc.

Đang lúc hiểm cảnh thì vị lão chủ của hắn từ đâu xuất hiện, còn đem theo một nhóm người nội môn đánh tan tác đám bang hội kia, lại còn bắt thêm vài tên đã trực tiếp ra tay khi trước mà để cho Hoàng Kim Thiên Linh Điểu tùy ý phán xử. Việc đó làm hắn cảm động cùng cực.

Nhưng thiên kiếp xảy đến, báo thù chưa qua được bao lâu, hắn còn chưa mở miệng được câu nào suốt khoảng thời gian dằng dặc thì lão chủ vẫn lạc khiến cho lòng hắn đau đớn khôn nguôi. Vị môn chủ kế nhiệm mặc dù cũng đối tốt với hắn rất mực, nhưng là tình cảm tông môn, không thể so sánh được với vị chủ nhân mà hắn kính trọng.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu sau cái chết của chủ nhân thì trong lòng hắn như cũng đã chết theo luôn vậy. Hắn sống như một cái xác không hồn, càng chẳng nói chuyện với ai, ngoại trừ lẩm nhẩm tự trách bản thân có mắt không tròng ra thì bao giờ cũng u uất cực độ.

Nhưng đến khi Linh Tiểu Vân chào đời thì mọi chuyện đã khác. Không hiểu sao mà khi nghe tiếng khóc đó, trong lòng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu chợt như đón lấy một luồng sinh khí mới. Lớn lên một chút, nụ cười của tiểu cô nương này có một mị lực kinh hồn, khiến cho một cái xác rỗng như Hoàng Kim Thiên Linh Điểu được bơm tràn những sinh lực, dục tiếu trùng sinh.

Thấy được điểm đó, môn chủ tiền nhiệm, chính là cha của Linh Tiểu Vân đã giao cho Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nhiệm vụ hộ vệ, túc trực bên cạnh nhi nữ của mình. Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ oái oăm, nhưng với Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thì thực như thiên duyên hàng lâm vậy. Tuy ban đầu có vẻ không lãnh đạm, suốt ngày trông ngóng cô tiểu thư bé nhỏ đến nhàm chán. Nhưng sự việc biến đổi là ngay từ khi biết đi, Linh Tiểu Vân cũng đã bám riết hắn cả ngày. Hắn đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, hắn làm gì cũng nhìn cũng ngó, còn vấn vương hơn cả thân phụ.

Hoàn cảnh của Thái Dương Môn lúc đó rất điêu tàn, còn tàn như thế nào thì nhớ lại khi mà Trần Khánh Dương nhậm chức là đã thấy rõ. Thậm chí có những ngày mà môn chủ còn phải tổ chức phường săn để tìm thêm thực phẩm bồi bổ đệ tử, thì biết là môn phái lịch sử kia đã thành cái phân khúc nào rồi.

Nhưng những sự kia thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng chẳng màng gì cho lắm, hắn vẫn là u sầu trầm tư, cả ngày ngoài việc trông nom Linh Tiểu Vân ra thì hầu như cũng chỉ đi ra đi vào vài nơi cho có mà thôi. Ấy vậy nhưng từ lúc Linh Tiểu Vân cứ lẽo đẽo theo hắn mãi thì sự ngây thơ của đứa trẻ này lại dần làm cho trái tim đã nguội lạnh của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu dần dần ấm áp trở lại lúc nào không hay.

Dần dà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đã cười trở lại sau một lần bị trái đào rơi vào chân. Thực ra đối với hắn thì có núi sập cũng chẳng hề hấn gì, nhưng Linh Tiểu Vân thì lại lo lắng ngây ngô tới mức mà suốt ngày hôm đó, cứ chốc chốc lại bắt hắn cởi giày ra cho tiểu cô nương kiểm tra "vết thương", mặc dù chả có vết xước nào. Điều đó làm Hoàng Kim Thiên Linh Điểu phải phì cười, và đó cũng là nụ cười đầu tiên trong suốt quãng đời dài dằng dặc đầy những ủy khuất của hắn.

Từ đó, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu xem Linh Tiểu Vân không chỉ là tiểu thư của mình, là cháu của chủ nhân, mà còn là một điều gì đó vô cùng quan trọng khiến cho hắn phải bao giờ cũng nghĩ tới đầu tiên. Cũng vì vậy mà phụ thân của Linh Tiểu Vân vui vẻ mời Hoàng Kim Thiên Linh Điểu làm nghĩa phụ của nhi nữ. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu khảng khái chối từ, nhưng hắn lại kết bái huynh đệ với môn chủ, và làm nghĩa thúc của Linh Tiểu Vân.

Mãi đến năm Linh Tiểu Vân được 5 tuổi thì bạo bệnh khởi phát, cả Thái Dương Môn bất lực, phụ thân Linh Tiểu Vân bất lực, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng bất lực. Tiểu cô nương này sống được tới hiện tại cũng là nhờ vào ý chí sinh tồn mạnh mẽ của bản thân và lượng chân khí dồi dào mỗi ngày đều cố gắng áp chế căn bệnh đó từ phụ thân của Linh Tiểu Vân.

Vậy mà nhân sinh khổ ải, đến một lúc kia, môn chủ tiền nhiệm Thái Dương Môn bị ám toán trong Thanh Hoa Lâm, môn phái như rắn mất đầu, Lư Hoa Vũ trưởng lão tiếm quyền làm loạn, không ai cản được. Bạo bệnh của Linh Tiểu Vân thiếu đi chân khí của phụ thân thì lại bùng phát khiến cho tiểu cô nương dở sống dở chết, lại còn bị địch nhân lăm le hạ thủ.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu dù rất muốn làm được gì đó, nhưng vốn hắn là linh thú phi điều, lực lượng khác hẳn với nhân loại cho nên không thể dụng công kiềm tỏa bạo bệnh kia xuống được. Vậy là có một màn đưa Linh Tiểu Vân chạy khỏi sơn môn tìm cách chữa trị. Thế nhưng sự tình càng lúc càng tệ khi mà đi tới danh y nào cũng đành bó tay vô phương. Hắn biết được Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn, nhưng cũng vô dụng vì không biết là ở đâu mới kiếm ra được thứ đó.

Thiên mệnh run rủi cho hắn khi dùng tới mạng lưới thú tộc thì hay được việc có một đôi Hắc Mao Yêu Sư cũng đương tìm danh y chạy chữa cho mấy tiểu sư bạo bệnh vô phương. Rồi cũng biết được có một nhân loại tinh thông y thuật, ra tay cứu chữa cho mấy tiểu sư một cách đơn giản. Vậy là hắn mới tìm cách có được những thông tin về đại phu nhân loại đó, liền ra tay bất ngờ đột kích vào Hồng Vũ Sơn cướp người.

Nói thì đơn giản, nhưng kế hoạch chóng vánh đó được hắn sắp đặt rất tỷ mỉ, bởi hắn quá rõ ra khi đi qua Hắc Long Đầm, kiểu gì cũng xảy ra đụng độ. Đâu có cường thú nào mà chịu để kẻ khác băng ngang lãnh địa của mình đơn giản được. Thế là xảy ra kịch chiến lần thứ nhất nhưng lúc đó không vướng víu nên hắn đơn giản là có thể thoát đi mau chóng.

Liều mạng đột kích vào Hồng Vũ Sơn, nói thì thấy đơn giản, nhưng bản thân Hoàng Kim Thiên Linh Điểu quá rõ là ở đó có những cao thủ nhân loại đủ sức đánh tay đôi với đỉnh phong Thượng cấp thú tộc, không hề đơn giản. Như hắn thì nếu xui xẻo chỉ cần bị người ta vỗ cho một cái là tan xương, nhưng vì Linh Tiểu Vân mà hắn bất chấp, nhân lúc Hồng Vũ Môn mới đón đoàn tân đệ tử tới, mọi sự còn nhiễu nhương chưa an tọa thì dùng tất cả sự liều lĩnh mà xông vào đó tìm kiếm.

Đặc điểm duy nhất mà hắn biết được đại phu hắn cần chính là việc không thể dùng chân nguyên để thăm dò kinh mạch tên đại phu kia được. Việc tìm người như mò kim đáy bể, xác suất tìm được có lẽ cũng chỉ tương đương với giải độc đắc của Vietlot mà thôi.

Qua những gì mà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nghe ngóng được thì tay đại phu kia tính tình khá lập dị khác người, bởi vậy mà hắn đoán bừa tên kia sẽ không đi thăm thú nơi ở mới, rồi dựa vào phỏng đoán vô căn cứ đó mà hành sự, tấn công vào khu kí túc xá kia. Ai ngờ đời thế mà may mắn, đoán bừa mà lại trúng thật, mua bậy mà lại ôm nguyên giải Vietllot vào tay...à, là vào chân mới phải nha!

Vậy nhưng cầm "tiền tỷ" trong tay còn chưa kịp vui mừng thì bị kẻ khác đập cho rơi xuống đầm. Lúc đó thì không còn từ gì có thể diễn tả được sự hụt hẫng thất vọng khốn cùng của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu được. Kẻ mất tiền thì vẫn có thể kiếm lại, nhưng tay đại phu kia mà tử nạn thì xem như là Linh Tiểu Vân chết chắc, thà là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu tự vẫn còn hơn nỗi đau đó. Bởi thế mà hắn liên hồi quần thảo quanh Hắc Long Đầm tìm kiếm. Hễ thấy Hắc Giáp Yêu Long bay lên thì bỏ chạy, mà không thấy nữa thì lại tìm.

Sự hớt hải tột cùng đó vậy mà lại được báo đáp khi hắn vừa chạy khỏi đầm vào một lần bị rượt đuổi thì thấy tay đại phu kia đang nằm im lìm trên mặt tuyết trắng cách đầm một đoạn. Mặc dù chả hiểu gì nhưng hắn vẫn xem như là rất may mắn tìm lại được bạc tỷ đánh rơi. Mà cũng chẳng rõ do đâu xảy ra đại chiến kinh thiên giữa Huyền Vũ Yêu Thú với Hắc Giáp Yêu Long, việc đó hắn không màng tới, chỉ là ngó qua một chút, tại vì ngay khi nhặt trở lại tên đại phu nhân loại kia thì băng ngang đầm chẳng gặp trở ngại nào nữa. Ngay cả Tứ Dực Bạch Yêu Giao cũng chẳng thấy bóng dáng.

Rồi chuyện tiếp theo thì không cần phải nói, hắn càng ngày càng cảm thấy phục tên tiểu đại phu, tiểu môn chủ mà hắn cướp được từ trong tay Hồng Vũ Môn. Một phần nữa có lẽ là bởi Trần Khánh Dương kia sẵn sàng đổi máu để cứu Linh Tiểu Vân một mạng khiến cho hắn cảm thấy cảm động khôn nguôi, ghi lòng tạc dạ món nợ đó. Mà thứ hắn tìm không ra, thì tiểu môn chủ kia lại có thể đem về được. Vậy là Linh Tiểu Vân của hắn ít nhất có thể đợi được đến khi tiểu môn chủ của hắn có thể đưa ra phương pháp dứt điểm căn nguyên bạo tàn kia. Hắn nóng lòng mong ngóng ngày đó, ngày mà Linh Tiểu Vân có được sự sống bình thường của một sinh linh, ngày mà hắn thôi không còn phải lo lắng gì về thiên kiếp nữa.

Nghĩ ngợi hồi lâu, đôi cự dực hoàng kim bỗng dưng đổi hướng ngược lại, phi hành về phía cũ. Có lẽ đây là lúc mà một cá thể của loài phi điểu vốn bàng quan mọi sự, cao ngạo trên mây như hắn thực sự vứt đi bản tính mà thu về thứ gọi là nhân tính rồi chăng?