Chương 124: Thu Phục Hoa Yêu.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 124: Thu Phục Hoa Yêu.

Chân khí cuồn cuộn tuôn trào như lốc dữ, kình phong thổi tung mấy dặm. Lại một lần nữa Xích Mộc Tình Cốc chìm trong những đất đá tung trời đến nỗi những ngọn mộc thụ tiểu thảo còn lại cũng đều đã bật gốc mà tung lên trời hàng trăm vạn diệc phiến lấp lánh xanh biếc. Mặc dù nhật thực đã qua, nhưng bên dưới thung lũng chỉ còn một thứ quang mang màu nâu mờ mờ mà thôi.

- Hì! Muốn đấu cứng sao? Không tìm được bản thể của bổn nương thì còn khuya nhé!

Xích Mộc Tử Yêu cũng không vừa, vận lên yêu nguyên ngút trời đối kháng lại luồng chân nguyên của đối phương. Kình phong va chạm tạo thành những bạch vụ tá lả tứ tán, thổi tung mọi thứ trên đường đi. Trần Khánh Dương nhằm vào thông đạo dẫn tới hang ổ của Xích Mộc Tử Yêu mà liên tục xuất ra kiếm khí công phá, còn Xích Mộc Tử Yêu thì ra sức ngăn chặn những luồng kiếm khí sắc lạnh đó. Ả không hiểu là tại sao tên tiểu tử này lại không phi thân vào bên trong tìm kiếm mà lại đứng bên ngoài chém lấy đâm để như vậy.

Mỗi một đạo kiếm khí bắn ra liền có một đạo chưởng ấn ngưng hình thành đóa Xích Mộc Tử ngăn lại. Kiếm khí nhạt nhòa, chưởng ấn tan vỡ thành hàng vạn cánh hoa đỏ rực rỡ bắn ra tứ tán rồi biến mất vào không trung. Cứ thế, một bên công một bên thủ, chẳng mấy chốc đã giao phong tới mấy trăm chiêu bất phân thắng bại.

Lúc này thì Trần Khánh Dương lại tụ kình, đâm ra một kiếm, mà kiếm đó chính là Vạn Kiếm Quy Tông, đẩy những thảo mộc phiến đang trên bay giữa cơn cuồng phong bạo động bắn về phía cửa thông đạo với tốc độ kinh hoàng. Mỗi chiếc lá như một lưỡi gươm đem theo kình khí xung thiên lao vun vút về phía đó.

Xích Mộc Tử Yêu lúc này biết được ý định lấp cửa thông đạo kia, bằng cách đó sẽ cắt đi kết nối giữa ả với bản thể Xích Mộc Tử hoa khiến cho ả không nhận được yêu nguyên từ bản thể nữa mà trở nên suy nhược. Liền dịch chuyển lại chắn trước cửa thông đạo, vận yêu nguyên lên tối đa, toàn lực chống đỡ. Từ bên trong thông đạo thổi ra một làn cuồng phong đem theo những cánh Xích Mộc Tử bắn ra tua tủa như hàng vạn mũi tên cản phá lại chiêu thức của đối phương.

Kể ra thì dài dòng, chứ thật ra mọi việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt thì đã xảy ra những va chạm kịch liệt khiến mỗi vị trí bạo phát đều bắt ra một luồng xung kích mạnh mẽ cùng tiếng nổ đinh tai. Hàng vạn vụ nổ liên tiếp thành chuỗi liên tục vang lên đến nỗi Triệu Ngữ Yên và Cửu Vĩ Linh Hồ dù đã được một vòng cấm chế bảo vệ nhưng vẫn phải đưa tay bịt chặt đôi tai lại mà vẫn chịu dư chấn đến choáng váng.

Dứt chiêu, Trần Khánh Dương thở dốc, thanh Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm trong tay tắt lịm quang mang, trở nên một thanh kiếm bình thường màu vàng nhạt mà thôi. Đan điền hắn đã khô khốc, và cả không gian bên trong thanh kiếm cũng đã không còn một chút khí tức nào nữa rồi. Hắn rơi như một con diều đứt dây xuống bên dưới mà đập mình vào chỗ đất phẳng phiu.

Đưa tay ôm ngực, nuốt vào trong một ngụm máu vừa tuôn trào khỏi cuống họng, chống gươm ngồi dậy. Trần Khánh Dương lúc này đã trở nên tàn tạ như khi giao thủ với đám hắc y nhân. Thế nhưng dù cho y phục rách rưới, tóc tai tản mát thì hắn vẫn treo trên môi một nụ cười âm hiểm mà đưa đôi mắt quyết liệt nhìn vào Xích Mộc Tử Yêu.

- Hì, còn tưởng là ngươi thế nào, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi! Ha ha ha ha – Xích Mộc Tử Yêu lúc này cất tiếng cười quỷ dị vang trời, ả biết là đối thủ đã sức cùng lực kiệt, chỉ cần khẽ tay thì mọi thứ đều trở thành dinh dưỡng cho cánh đồng Xích Mộc Tử sắp trải dài thung lũng này nữa mà thôi.

- Hầy! Thực không ngờ nàng lại mạnh mẽ đến vậy! Quả là thực lực Thượng cấp đỉnh phong a! Thế thì ta chấp nhận lấy nàng làm nương tử, thế nào? Được chứ hả?

- Ây! Ban nãy còn có kẻ bạo liệt lắm cơ, hiện tại lại muốn thuận theo ta sao? Ha ha ha

- Uhm, là ta có mắt không tròng, không thấy thái sơn rồi!

- Hừ, hiện tại thì ta cũng không cần chàng nữa đâu hỡi anh hùng! Chịu khó một chút, sẽ không đau đâu a!

Xích Mộc Tử Yêu từ từ tiến lại vị trí của Trần Khánh Dương. Dù sao thì con mồi cũng đã không thoát khỏi tay cho nên ả cũng không cần phải vội vàng làm gì nữa, động tác khoan thai hệt như tiên nữ giáng trần. Khẽ cúi xuống, đưa tay nâng cằm nam nhân kia lên một chút.

- Chàng nói là chàng thuận ý ta, nhưng ánh mắt thế này hẳn là không cam tâm nhỉ?

- Thực không cam tâm, có ai mà lại chấp nhận thua dưới tay nương tử chứ!

- Ha ha ha! Thú vị! Thú vị đó a! Nếu vậy, ta để cho chàng sống thêm một đoạn thời gian, xem chừng chàng gầy gò quá, để ta tẩm bổ cho chàng a!

- Ha ha ha ha ha! – Bỗng dưng Trần Khánh Dương ngửa mặt lên trời mà cất một tràng cười lớn, đoạn hắn tiếp lời – Xem chừng ngươi vẫn chưa biết việc gì đang xảy ra rồi!

- Hửm? Ý gì?

- Nhìn lại sơn động mà xem!

Xích Mộc Tử Yêu hơi nhíu mày, quay lại nhìn về phía thông đạo dẫn tới hang ổ của ả thì thấy một làn khói đen kịt bốc ra ngùn ngụt, mà ngay cả đỉnh núi bên trên có một lỗ hổng thông thiên cũng phả ra một đám khói cao ngút trời. Bất giác giật mình, Xích Mộc Tử Yêu không thể lí giải nổi chuyện gì vừa mới xảy ra, ả sững sờ nhìn vào đám khói đang nghi ngút bốc lên cao như thể cơn bạo hỏa từ những vụ cháy rừng đó. Đoạn lập tức tiến trở lại sơn động nhưng đám khói khi đem theo một mùi gay gắt khó ngửi khiến ả vừa bay vào một đoạn đã phải lui ngược trở ra.

- Sao vậy? Ta còn tưởng là băng tuyết quán đỉnh có thể dập tắt bạo hỏa bất cứ lúc nào kia chứ! Hiện tại nếu nàng cũng trở thành sủng vật của ta giống Cửu Vĩ Yêu Hồ thì còn kịp đó nha!

Nghe giọng nói khả ố của Trần Khánh Dương mà Xích Mộc Tử Yêu không khỏi rùng mình một cái. Bởi nãy giờ mải mê xung đột mà ả quên mất là không thấy bóng dáng con yêu thú kia đâu. Một phần nữa là lúc bày ra ấn kí nô dịch thì Trần Khánh Dương cũng đã tiện tay xóa luôn hạt giống kí sinh trên linh hồn thể của Cửu Vĩ Yêu Hồ rồi, thành ra ả không còn kiểm soát được con yêu thú đó nữa, mà lúc này con yêu thú đó lại chính là tay sai của Trần Khánh Dương.

- Ngươi...Chết tiệt! Đã vậy ta cho ngươi đi trước một bước!

- Ầm!

Xích Mộc Tử Yêu lao tới tung ra một trảo ấn ngưng hình tới hơn một trượng, nhưng ngay lập tức bị một trảo ấn khác chặn lại. Sau tiếng nổ kinh thiên đó thì Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện ngay sau lưng Trần Khánh Dương, nhe nanh đe dọa.

- Nghiệt súc! Muốn phản ta sao!

- Hầy! Mấy ngàn năm nô dịch cả một yêu tộc, ngươi nghĩ xem hiện tại chủ nhân sẽ xử ngươi thế nào đi! Ha!

Vừa là mệnh lệnh Trần Khánh Dương âm thầm đưa ra, vừa là mối thù dưới thời trị vì của Xích Mộc Tử Yêu cho nên Cửu Vĩ Yêu Hồ này rất oán hận. Nói cho cùng thì cả dòng tộc của hắn chết dưới lưỡi kiếm của Trần Khánh Dương cũng là do ả tiện nhân này bày ra thủ đoạn nhằm tiêu hao lực lượng của đối phương cho nên có bao nhiêu tức giận đều đổ lên đầu Xích Mộc Tử Yêu cả.

Nói một chút về mệnh lệnh thì những thú tộc chịu nô dịch ấn ký đều có thể biết được chủ nhân muốn gì, chỉ cần là chủ nhân ấn kí đó tập trung thần thức rồi nhẩm lệnh trong đầu thì nô bộc lập tức biết được. Rất giống với thuật truyền âm, chỉ khác một điểm là ngoài sợi dây truyền báo giữa chủ nô và nô bộc ra thì kể cả ca thủ muốn nghe trộm cũng vô vọng, không cách gì thâm nhập được.

Trở lại hiện tại thì Xích Mộc Tử Yêu bản thể bị hỏa diễm ngút trời bên trong sơn động thiêu đốt, hiện tại phải dồn yêu nguyên trở vào lập nên cấm chế thủ hộ, thành ra uy lực của hoa hồn bên ngoài này bị giảm sút nghiêm trọng, chỉ còn 6 phần yêu nguyên cho nên lúc này mà nói, đánh với Cửu Vĩ Yêu Hồ khó như lên trời. Hiện tại thì Xích Mộc Tử Yêu đã lâm vào thế bị động tiến thoái lưỡng nan. Ả muốn quay vào trong để cứu lấy bản thể thì sẽ bị Cửu Vĩ Yêu Hồ đeo bám, nếu dẫn nó tới bản thể thì khác nào vạch áo cho người xem lưng, chắc chắn bị không chế mười mươi. Còn nếu cứ ở đây ngăn cản thì không biết liệu cấm chế thủ hộ hoa kia còn chịu được bao nhiêu lâu nữa, xem chừng cũng chỉ có một diệt vong tử lộ mà thôi.

Căm phẫn nhìn vào tên thiếu niên trọng thương chống kiếm quỳ một gối kia mà không làm gì được hắn, Xích Mộc Tử Yêu cảm thấy bất lực. Một sự bất lực khốn cùng. Trước kia một mình ả tả xung hữu đột với quần hùng liên tiếp mấy tháng ròng vẫn thắng thế áp đảo, mãi về sau mới bị một cao thủ đánh chạy vào trong sơn động đó. Thế nhưng cũng chỉ là bị đẩy lui mà thôi, còn bên trong sơn động cố thủ thì không kẻ nào làm gì được cho nên mới phải bày ra một phong ấn ngay trên long mạch dẫn vào bên trong, cắt đứt luồng sinh khí, trói buộc bản thể của ả trong đó. Mà cái vị cao thủ kia cùng với nhóm người đã đánh đuổi ả thì toàn là Đế giả hết thảy. Còn hiện tại thì nàng bị đả bại bởi một con cáo mượn oai hùm, bảo sao không uất cho được.

Càng dây dưa lâu thì bản thể càng gặp nguy cấp, Xích Mộc Tử Yêu đành cắn răng đưa ra một quyết định mạo hiểm:

- Hừ, Xem như ngươi là anh hùng cái thế, bổn nương thua tâm phục khẩu phục!

- Ha! Chỉ một câu thua là được sao! Lúc trước ngươi ra tay với sư tỷ ta, ta còn chưa tính đó nha!

- Hừ, muốn gì?

- Muốn gì à? Muốn ngươi chết không chỗ chôn thây a! Hỏa diễm rực rỡ lắm đó a! Ha ha ha ha.

Trần Khánh Dương suy đoán đúng. Xích Mộc Tử Yêu không thể tự bạo ở đây được, bởi khi tự bạo, bất kể là sinh linh gì cũng đều phải dụng tới nguồn gốc chân khí chính là đan điền, não hải, còn đối với yêu thú, linh thú, thì dùng linh đan, yêu đan để tạo thành một trái bom tự sát. Đối với thiên sinh linh vật cũng vậy, cần có bản thể trong tay thì mới tiến hành tự bạo được. Chính vì thế mà tình huống này thì sinh sát đã nằm trong tay Trần Khánh Dương cả rồi, Xích Mộc Tử Yêu chỉ có thể là thỏa hiệp, không hơn không kém, còn nếu chống cự tới cùng thì cũng chỉ là giãy chết mà thôi, hơn nữa lại là một cái chết chẳng dễ chịu chút nào a!

- Hừ, thôi được, chỉ cần chàng tha cho ta mạng này, chàng muốn gì ta cũng có thể chiều ý!

- Ha! Cái ta cần là trợ thủ chứ không phải là nữ nhi, ngươi xem có được không?

Xích Mộc Tử Yêu thực sự là muốn tự bạo một nhát cho xong. Trở thành nô bộc thì ai mà biết được cuộc sống sẽ thế nào, vui buồn cũng phải ngó mặt chủ, muốn làm gì cũng tùy ý chủ nhân. Có điều là hiện tại ả đã lực bất tòng tâm mất rồi. Cắn nhẹ môi, đáy mắt tuôn ra một dòng lệ nhạt nhòa, Xích Mộc Tử Yêu uất ức cất giọng:

- Được, chỉ cần ngươi muốn, ta là của ngươi!

Ả khóc rồi, là khóc thực sự, khóc như một cô nương trẻ tuổi bị người ta ngược đãi cưỡng bức. Nỗi uất hận trong lòng không thể nuốt trôi, nhưng nếu còn một sinh lộ, thì tương lai không nói trước được điều gì. Cắn răng nuốt nỗi căm hận ngút trời, Xích Mộc Tử Yêu đành phải huy động lực lượng, thôi động chủ hồn bên trong cơ thể bay tới lơ lửng trước mặt Trần Khánh Dương.

Nói một chút về chủ hồn thì vốn dĩ nó nằm trong hoa hồn, nhưng khi hoa yêu muốn hiện hình thành một thứ gì khác để tung tăng bên ngoài thì đó chính là hoa hồn ngưng vật mà tiến ra, dĩ nhiên là nó đem theo chủ hồn rồi. Nhưng sợi dây tâm linh liên kết với bản thể thì không có cách nào chấm dứt được, mộc yêu có thể đem bản thể tới bất cứ nơi đâu nó muốn, miễn là không quá thời gian mà bản thể có thể sinh tồn thì vẫn bình an vô sự. Cần phải biết, bản thể của hoa yêu hay mộc yêu, suy cho cùng thì cũng chỉ là một thảo mộc như bao thảo mộc khác mà thôi, nhỡ may bị khống chế thì không khác nào đưa chủ hồn ra cho người khác bóp nát cả. Hơn nữa, hoa hồn tồn tại bên ngoài một thời gian thì nhất định phải trở vào bản thể, nếu quá lâu sẽ khiến bản thể diệt vong, chính hoa hồn cũng sẽ từ từ tàn lụi. Chính vì như vậy mà hiện tại Xích Mộc Tử Yêu đã đưa chủ hồn vào tay Trần Khánh Dương.

Cũng chẳng mất bao lâu thời gian, Trần Khánh Dương đã bố trí một cụm ấn kí nô dịch vào chính giữa quả cầu lung linh bạch quang đang nghi ngút tỏa ra một làn hắc vụ mỏng kia. Đoạn hắn gượng chống kiếm đứng lên, trên môi nở một nụ cười mất nết khả ố vô tiền khoáng hậu mà nói:

- Để ngươi chịu thiệt rồi! Dẫn Cửu Vĩ Yêu Hồ đi lấy bản thể ra đây đi, chúng ta nghỉ ngơi một chốc, ngươi có thể hấp thụ những máu huyết ở đây, cũng lập tức thu hết yêu đan lại cho ta!

Đoạn hắn lập tọa, nuốt một viên đan dược vào miệng rồi vận công khôi phục chân nguyên, cũng mở cấm chế thủ hộ cho Triệu Ngữ Yên. Trong lúc Triệu Ngữ Yên cùng với Cửu Vĩ Linh Hồ tất tưởi chạy lại chỗ sư đệ thì Cửu Vĩ Yêu Hồ hừ lạnh một tiếng rồi theo Xích Mộc Tử Yêu tiến vào thông đạo phía xa.

Bước vào thông đạo đang nghi ngút khói, Cửu Vĩ Yêu Hồ hít một hơi sâu, nén khí trong lồng ngực mà thổi một phát mạnh đẩy ngược đám khói đen trở lại vào bên trong. Lúc này thì Xích Mộc Tử Yêu mới vỡ lẽ là nàng bị gạt. Một cú gạt quá đậm đến nỗi âm thanh tắc ngẹn trong cuống họng không nói ra được câu nào, cứ trân trân nhìn vào đống củi lớn chính giữa thông đạo có đắp mấy cành lá lớn kia.

Thì đúng là vậy, Trần Khánh Dương chẳng qua thu hút sự chú ý, âm thầm sai khiến Cửu Vĩ Yêu Hồ lẳng lặng gom củi thổi lửa, một đống đặt ngay thông đạo có đắp nhiều cành lá tươi khiến cho khói phả mù mịt, lại còn có nhiều lọ gia vị lớn nhỏ mà hắn tìm được trong nhà bếp của đạo quán đổ vào cho nên Xích Mộc Tử Yêu bị đám khói đó ngăn trở. Bên trong không gian rộng lớn kia thì Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng tìm ra được vị trí lúc trước mà chủ nhân hắn đã dọn sẵn củi lửa cho nên cứ thế mà đốt, rồi lại gom đống thân Xích Mộc Tử xung quanh ném vào khiến cho lửa cháy đượm hơn, phả ra khói ngút trời, bay lên cao rồi thoát ra khỏi lỗ hổng lớn bên trên.

- Thì ra là vậy... – Mãi lâu sau Xích Mộc Tử Yêu mới thều thào được một câu, cú lừa này quá đau đớn.

- Hì! Chủ nhân này có vẻ thông minh thiên bẩm, tư chất hơn người, theo hắn rất có tương lai đó nha! Mà này, hiện tại cảm giác làm nô bộc thế nào? Vui không? Hi hi hi

Cửu Vĩ Yêu Hồ mặc dù không hạ thủ được vì đã có lệnh cấm của Trần Khánh Dương, nhưng nhìn bộ dạng thảm hại đến phát khóc của Xích Mộc Tử Yêu mà hắn cảm thấy hả lòng hả dạ. Bao nhiêu lâu bị sai khiến, lại còn cứ cách một đoạn thời gian lại phải đưa một nhóm Cửu Vĩ Yêu Hồ vào trong này để làm dinh dưỡng duy trì cho Xích Mộc Tử Yêu. Cũng vì vậy mà đến thời gian này thì chỉ còn lại toàn là Thượng cấp yêu thú mà thôi. Thế mà rồi cũng lại bị lấy ra làm bia thịt cho kẻ khác chém giết cho nên hiện tại hắn đang cười trên nỗi đau của Xích Mộc Tử Yêu một cách thống khoái. Hắn còn muốn giày vò ả tiện nhân này nhiều hơn nữa kia.

Xích Mộc Tử Yêu thì đã quá nghẹn ngào khuất tất rồi cho nên cũng chẳng mảy may đoái hoài gì tới Cửu Vĩ Yêu Hồ nữa. Nàng cứ giữ nguyên bộ dáng ướt mi nhạt nhòa mà tìm tới chỗ bản thể của mình, rồi cũng đưa mắt nhìn tên khốn Cửu Vĩ Yêu Hồ chơi đùa với mấy chiếc lá non của nàng mà bất lực.

Dĩ nhiên, lệnh của Trần Khánh Dương chỉ là không được làm tổn thương tới Xích Mộc Tử Yêu, chứ đâu có cấm hắn dùng cái lưỡi mất nết kia mà ve vuốt từng chiếc lá một cách khả ố vô cùng. Đôi khi lại nhe nanh múa vuốt sủa như chó vào đóa Xích Mộc Tử rực rỡ kia. Mãi tới hơn 2 canh giờ sau thì Cửu Vĩ Yêu Hồ mới thấy chán, liền xộc luôn 10 chiếc móng như đoản đao xuống mà đem luôn cả một khối đất cùng với bản thể Xích Mộc Tử Yêu ra ngoài.