Chương 120: Phong Ấn Ngũ Hành.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 120: Phong Ấn Ngũ Hành.

Đứng trước phiến phong ấn cao 9 thước có khắc nhiều cổ tự cầu kì ẩn hiện quang mang ánh kim. Trần Khánh Dương mặc dù đã đến đây rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể nghĩ ra được điểm bất thường của sự việc. Suy đi xét lại thì đây không phải là huyễn cảnh hay huyễn trận gì cả.

Nhớ lại một chút chuyện đêm qua, khi trở lại tư phòng thì hắn phát hiện được một tên nam đệ tử lén lút dòm ngó Triệu Ngữ Yên bên trong. Cũng may là chưa xảy ra sự việc gì lớn nhưng ít nhất là hắn cũng xác định được cái đạo quán này chất chứa đầy những tà khí ngút trời. Chính là vì khi trừng trị tên đệ tử ki thì sau đó Trần Khánh Dương nhặt được một túm nhỏ lông cáo.

Trở về hiện tại, Trần Khánh Dương đang đứng nhìn trân trân phiến phong ấn trung tâm trước mặt. Lùi một bước về phía sau, bên phải là Triệu Ngữ Yên, còn bên trái lại là một tiểu cô nương có 9 cái đuôi cáo trắng toát. Tiểu cô nương đó chính là Cửu Vĩ Linh Hồ, tu vi Thượng cấp nhưng hình hài nhân loại chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn mà thôi, là tọa kỵ hộ tá cho tên Hàn Mộc đạo sư kia. Sở dĩ lúc này dùng chữ "tên" làm tiền tố bởi vì thử nghĩ mà xem, mới đêm qua còn giảng đạo lí đến điếc cả tai mà lúc này lại có thể xuất ra một tọa kỵ non nớt, yếu đuối để giúp Trần Khánh Dương phá phiến phong ấn. Hơn nữa thì tiểu cô nương này dường như là bị ép đột phá chứ không hẳn là tự thân tu luyện, bởi nhãn quan của Trần Khánh Dương phát hiện thấy một tia căn cơ bất ổn, có thể sụp đổ bất kì lúc nào.

Nói về tiểu cô nương Cửu Vĩ Linh Hồ thì tóm gọn lại theo ngôn ngữ tiền kiếp chính là loli và dễ thương. Mà hiện tại ăn vận một bộ váy ngắn tới đầu gối, phía trên lại còn hở hết cả đôi vai nhỏ bé. Ánh mắt bất lực, cam chịu khiến Trần Khánh Dương chợt nhớ lại khi mới gặp Đại Miêu. Trong lòng hắn dậy lên một nỗi xót xa không tên.

Lúc này đứng trước phiến phong ấn, có 3 lựa chọn cho hắn, một là rút thanh Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm ra, tiếp nhận cái thứ gọi là truyền thừa gì đó rồi dùng nó để tiêu diệt Xích Mộc Tử Yêu. Hoặc là rút thanh kiếm cắm trên đỉnh phiến phong ấn giải thoát cho Xích Mộc Tử Yêu và dẹp sạch cái đạo quán đầy tà khí này. Hoặc nữa là viện một lí do nào đó mà cáo lui, sau đó cùng sư tỷ cao chạy xa bay, tránh khỏi cái chốn quỷ quái đây. Ánh mắt trầm tư, nhật thực bắt đầu xảy ra nhưng hắn vẫn chưa có động tĩnh gì.

Triệu Ngữ Yên đứng bên cạnh cũng trầm tư. Thật ra không hẳn là trầm tư mà nàng đã trở lại dáng vẻ bình thường lúc trước, bàng quan hờ hững với tất cả mọi thứ xung quanh, trừ tên tiểu đệ mà thôi.

- Ây! Thiên cẩu nuốt mặt trời! Thiên cẩu nuốt mặt trời rồi!

Nhiều tiếng kêu nháo nhác của đám đệ tử đông tới mấy trăm người phía sau lưng Trần Khánh Dương. Thế nhưng hắn vẫn bất động. Trời đất dần trở thành một màu u tối ảm đạm, mà lúc này chẳng hiểu vì lí do gì mà không gian nổi lên một trận cuồng phong liên miên thổi tung mấy lá cờ bát quái cắm xung quanh đó run lên phần phật.

-"Bên dưới cái giếng là một mật đạo...con sông ngầm...dẫn tới một không gian bị phong ấn...tiếp đó là một Xích Mộc Tử Yêu trên cánh đồng hoa Xích Tử Mộc...đạo quán...đạo sư...thanh kiếm...phá phong ấn...ngũ hành tương khắc...À! Như vậy là nếu hủy đi một lúc 5 trụ phong ấn thì cấm chế sẽ được mở ra...lông cáo...mùi chồn...việc này thực hết sức quỷ dị!?!"

Trầm tư suy nghĩ miên man trong đầu, Trần Khánh Dương vẫn chưa thể nào lí giải được sự việc đang diễn ra. Hắn vẫn tiếp tục xâu chuỗi sự việc lại nhưng dường như chẳng có được lời đáp nào cho thỏa đáng hết cả.

-"Hừm, đâm lao thì theo lao, để ta xem các ngươi bày trò gì!"

Tự cảm thán một câu, hắn quyết định nhắm mắt đưa chân, tới đâu thì tới, dù sao hiện tại hắn cũng đã mạnh lên rất nhiều sau khi lĩnh ngộ Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức rồi. Nghĩ liền làm liền, Trần Khánh Dương quay lại nói với tiểu cô nương Cửu Vĩ Linh Hồ:

- Bắt đầu được rồi, phiền cô nương!

Chẳng nói chẳng rằng, Cửu Vĩ Linh Hồ vận lên một luồng linh khí tràn ngập sôi sục bên trong kinh mạch, xuất ra ngoài liền trở thành những kình phong cuồng nộ thổi bạt cả cơn cuồng phong đất trời ban nãy, tung những quá cờ kia theo hướng ngược lại, liền đó bắt một đoạn thủ ấn kì dị rồi nâng tay lên như đỡ một vật gì lên cao.

Theo đó thì một luồng kình khí ngưng vật tạo thành một tấm hộ thuẫn hình tròn bằng khí lực xuất hiện bên dưới chỗ Trần Khánh Dương đứng, sau đó lại nâng hắn lên cao nhanh như thang máy vậy. Đứng trên luồng kình khí đó, Trần Khánh Dương rất mau đã lên cao phía trên phiến phong ấn Kim trụ. Đến nơi thì hắn nhún chân một cái đã đáp luôn lên đỉnh phiến phong ấn kia. Ngay lập tức khi đặt chân xuống thì luồng cuồng phong ban nãy lại mất ảnh hưởng của chân khí Cửu Vĩ Linh Hồ, lập tức quay trở lại táp vào mặt hắn một nhát rõ mạnh, chừng như muốn ném tên nhân loại không biết trời cao đất dày kia xuống đất.

Cuồng phong dữ tợn gào rít, tà áo Trần Khánh Dương bay phần phật như đang đứng trước cơn bão Tembi khiến cho hắn suýt nữa ngã nhào. Thế nhưng hắn cũng rất mau đã vận lực kháng lại ảnh hưởng của cơn gió. Chân khí tuôn trào, cuồn cuộn như sóng dữ, thế nhưng kì thực thì hắn chỉ vận lên có một nửa thực lực mà thôi, cũng chính vì vậy mà chân trái làm trụ, chân phải lùi ra sau một bước để cản lại lực đẩy khủng bố đang muốn thổi tung tất cả.

Sau một hồi nỗ lực giằng co với trận gió dữ, ngay khi nhật thực đạt tới đỉnh khiến mặt trời trông thành một chiếc giới chỉ trên cao liên tục tỏa ra quang mang sáng chói đã bắt đầu dịch chuyển sang một chút, Trần Khánh Dương đã đặt được tay lên đốc kiếm. Liền đó nhẹ nhàng rút ra.

Thanh Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm vừa ra khỏi phiến đá thì lập tức phun ra luồng quang mang chói chang những sắc vàng, rực rỡ như mặt trời giữa trưa mà ngay khi Trần Khánh Dương đưa kiếm chỉ thiên thì lại tạo thành một luồng quang mang lốc xoáy tích tụ lại trên mũi kiếm, phóng một cột sáng thẳng đứng lên trời cao.

Cả khu vực lúc này mặt đất chợt run rẩy liên hồi như có hàng trăm cơn địa chấn chồng chất liên nhau làm cho đá lở cây đổ, mà ngay cả đạo quán bao bọc xung quanh cũng có nhiều phòng sập đổ. Kình phong ban nãy chỉ thổi một hướng thì hiện tại bỗng dưng lại xoáy thành một vòi rồng lớn lấy Trần Khánh Dương làm tâm, kéo thẳng lên cao theo luồng quang mang huy hoàng từ mũi kiếm, gom hết những bạch vân xung quanh lại thành một vòng xoáy hệt như bão tố phong ba, thiên địa biến sắc dị tượng.

Vòi rồng đó mạnh mẽ một cách kinh hoàng, chỉ trong chốc lát đã cuốn phăng cây cối nhà cửa, thậm chí có đến những phiến đá to như đầu người cũng bị hút lên cao rồi mới bắn ra bốn phương tám hướng. Nhóm đạo sĩ lúc này run rẩy sợ sệt, ai nấy dán người xuống đất không dám đứng lên mặc dù họ đều nằm bên trong cơn lốc, cũng là nơi không bị ảnh hưởng gì.

Triệu Ngữ Yên và cả tiểu cô nương Cửu Vĩ Linh Hồ cũng bị uy áp kia đè xuống đến mức phải quỳ một gối, nhưng ít ra thì Triệu Ngữ Yên vẫn còn có thể ngước lên, dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn vào tên tiểu tử đang cầm kiếm trong tay. Hắn hiện thân như thần thánh quang lâm, mà vô tình cái bóng của hắn cũng che trúng chỗ nàng đang khụy gối, điều này là vô tình, nhưng trong lòng Triệu Ngữ Yên thì lúc này chợt dâng lên một niềm mến mộ với sư đệ của mình.

Trận cuồng phong ác liệt này liên tục diễn ra, mà ngay lúc này thì không hiểu vì sao Trần Khánh Dương lại cứ đứng trân trân không mảy may dịch chuyển một chút nào. Chính là bởi hắn bị một đạo hồn kí cùng với thiên địa chi khí bên trong thanh Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm kia tụ lại quán đỉnh, chui tọt vào mi tâm, nhập vào đầu hắn một cỗ tin tức mênh mông trời biển.

Ánh mắt ngốc trệ, Trần Khánh Dương bỗng dưng tiếp thu lĩnh ngộ một bộ kiếm quyết mới giống với tên gọi của thanh kiếm trong tay, cũng gọi là Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm Quyết. Bộ kiếm quyết này chỉ có một chiêu duy nhất, chiêu thức vô danh của một cao thủ nào đó cách đây rất lâu để lại vào trong thanh kiếm này.

Hơn một canh giờ sau thì dị tượng chấm dứt, gió yên mây lặng, Trần Khánh Dương quỳ một gối, chống kiếm xuống phiến phong ấn, đưa tay còn lại ôm thái dương. Nhìn mặt hắn đang nhăn nhó cùng cực, nghiến răng nhắm mắt là cũng hiểu cơn đau kinh hoàng đang thâm nhập não hải rồi.

Ngay lúc này thì bỗng dưng đám đạo sĩ nhất loạt rút gươm vây quanh phiến phong ấn trung tâm đã tắt lịm đi những quang mang ban đầu. Tên Hàn Mộc đạo sư cũng thi triển lăng không, bay đến gần chỗ Trần Khánh Dương, lăm lăm thanh gươm sáng quắc trong tay, hắn cười lớn:

- Ha ha ha ha! Thực không ngờ thế mà lại được a! Tiểu tử, phúc khí của ngươi tốt lắm, hiện tại thì chết đi được rồi!

Thanh kiếm trong tay Hàn Mộc chém xuống, nhưng kịp thời bị cản lại bởi thanh Lưu Vân Kiếm của Triệu Ngữ Yên. Một tay nắm chặt Lưu Vân Kiếm cản phá đòn thế, tay còn lại nàng cũng cầm thanh bạch kiếm mà khi trước Trần Khánh Dương đưa cho, tấn công lại Hàn Mộc.

- Tên đạo sĩ thối, còn ra tay với sư đệ ta sao? Tiếp chiêu!

- Hừ! Tiện nhân, chết mà cũng tranh, đã vậy ta cho ngươi hồn phi phách tán!

Giao khẩu đôi câu, giao thủ chục chiêu, xem chừng Hàn Mộc có phần áp đảo Triệu Ngữ Yên hơn nhiều. Thực tế mà nói thì ngay khi nàng thập phẩn công lực còn chẳng ăn thua với tên đạo sĩ này chứ đừng nói tới việc chỉ mới khôi phục 4 phần công lực như hiện tại. Tuy là yếu thế hơn nhưng Triệu Ngữ Yên vẫn không nao núng, tụ kình lên lưỡi kiếm múa ra tứ phía kiếm khí rợp trời va chạm với kiếm khí ngưng hình của đối phương tạo nên vô vàn vụ nổ váng trời liên tiếp nối nhau.

Đâm qua chém lại một hồi, đến khi chạm ngưỡng hiệp thứ 30 thì Triệu Ngữ Yên cũng không thể gắng gượng được nổi nữa, bị đánh rớt thanh Bạch Kiếm trong tay trái ra. Tên đạo sĩ cười nhạt một cái liền tung ra một cước, đạp trúng giữa ngực Triệu Ngữ Yên làm nàng văng lui mấy chục trượng về phía trụ phong ấn. Thế nhưng trước khi va chạm với thạch trụ thì nàng được một bàn tay dịu dàng bắt lấy.

Trần Khánh Dương ngay khi khôi phục được thần thức, thở hắt ra mấy hơi đã có thể điều hòa hô hấp trở lại, trông thấy sư tỷ trúng thương thì lập tức nhảy tới ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, xoay thêm mấy vòng mới dừng lại, tà áo tung bay nom như phim chưởng.

Nhìn vào đôi mắt long lanh của Triệu Ngữ Yên, hắn cười nhẹ một cái rồi đặt nàng ngồi xuống ôn tồn:

- Sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, chỗ này giao lại cho đệ là được rồi!

- Nhưng đệ...

- Không sao, ta nói vậy thì tỷ cứ làm vậy đi!

- Ha ha ha! Cũng tình tứ đó chứ! Để giành lại xuống suối vàng mà mặn nồng đi! Xông hết lên! – Tên đạo sĩ hét vang.

Liền đó thì mấy trăm đệ tử chĩa gương xông vào phía Trần Khánh Dương quyết tâm tru diệt. Trần Khánh Dương lúc này lười nói, chẳng muốn động miệng, cứ im lặng mà vận lên luồng chân khí đẩy tới 8 phần. Điều kì lạ là chân khí của hắn hiện tại cuồn cuộn như sóng thần tuôn trào ra bên ngoài, cuốn thành kình phong khủng bố khiến đám đệ tử kia tối tăm mặt mũi, lấy tay che mặt để khỏi bị những viên đá sỏi cùng với bụi đất bắn vào. Có lắm tên buộc phải hiện nguyên hình là Bát giai Trung cấp Cửu Vĩ Yêu Hồ. Ngay cả tên Hàn Mộc cũng cảm thấy có chút không ổn, lập tức lắc thân hóa thành một con cáo 9 đuôi, toàn thân đen tuyền một sắc, liên tục tỏa ra những hắc vụ ngút trời hòa cùng với đám hắc vụ nhỏ hơn bốc ra từ trên người đám đệ tử, mà đôi mắt nó cũng hiện một vòng bí văn đỏ rực chứng tỏ là cả đám này đều là Thượng cấp tu vi.

Nói một chút về Cửu Vĩ Yêu Hồ và Cửu Vĩ Linh Hồ cho quý vị đỡ ngỡ ngàng. Chúng đều là Hồ Ly 9 đuôi, có điều Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc thì sử dụng sức mạnh cơ bắp, yêu nguyên cường hãn cùng với thân thể cứng rắn trong khi Cửu Vĩ Linh Hồ thì lại sử dụng sức mạnh của tinh thần tương tự với linh giả. Dĩ nhiên là nếu so với linh giả đồng cấp tương ứng thì những con Cửu Vĩ Linh Hồ có nguồn linh lực dồi dào và mạnh mẽ hơn nhiều, có khi đánh được tới hơn chục linh giả đồng cấp cũng còn rảnh tay được. Tóm lại là yêu tộc thì đầu óc ngu si, tứ chi phát triển trong khi linh tộc thì thông minh sáng lạn nhưng mà yếu sinh lí.

Lại nói thêm một chút về đám Cửu Vĩ Hồ, phàm à Yêu Hồ hay Linh hồ cũng đều có một phẩm chất thiên bẩm là giả dạng nhân loại. Tu càng lâu, chúng càng có thể mô phỏng khí tức tu luyện giả một cách hoàn hảo khó mà phát giác. Bề ngoài nhân loại, khí tức cũng mô phỏng thì quả thực là yêu nghiệt cả rồi. Nhưng cũng vì vậy mà một số lượng Cửu Vĩ Hồ có thể trà trộn và chung sống với nhân loại, ẩn giấu bản thân rất kỹ càng. Không hiếm trường hợp chúng trà trộn vào tận những tông môn lớn, nhưng việc đó thì xa vời, hiện tại quay trở lại trận đấu.

Ngay lúc này thì tiểu cô nương Cửu Vĩ Linh Hồ dang tay chắn trước mặt Trần Khánh Dương mà nói với đám Cửu Vĩ Yêu Hồ kia:

- Bá bá, xin đừng! Một khi mà bá bá đã động sát tâm thì không thể tu luyện tiếp được nữa đâu!

Con Cửu Vĩ Yêu Hồ đầu đàn lúc này lăng không, cười một tràng khả ố rồi cất giọng tràn ngập sát khí như huyết hải tanh tưởi:

- Kha kha kha! Ngươi cút ra một bên! Cái gì mà tu luyện, bổn yêu chỉ cần giải trừ phong ấn là xong, hiện tại ăn thịt mấy tên nhân loại này hồi phục tu vi là được rồi! Ngươi còn đứng đó, bản yêu ăn luôn cả ngươi!

- Bá bá, người có ơn cưu mang, Tiểu Linh Hồ không dám quên, nhưng hiện tại xin người đừng làm vậy mà! Huynh ấy đã giải trừ phong ấn rồi đó thôi!

- Tiện nhân! Câm ngay! Ta nuôi ngươi để làm thực phẩm bổ sung linh trí thôi, ráng được một ngàn năm nữa cho ngon, còn ngoan cố thì hiện tại ta ăn sớm cũng được!

Tiểu cô nương Cửu Vĩ Linh Hồ dâng lên một dòng châu sa trên mắt. Nàng biết chứ, nhưng bấy lâu nàng chỉ cố lừa dối bản thân mà thôi. Lúc này thì cảm giác cô độc giữa chốn khác loài đã dâng đến cực độ rồi. Bỗng có một bàn tay xốc vào nách Cửu Vĩ Linh Hồ, lại đặt nàng ngồi xuống ngay cạnh Triệu Ngữ Yên. Đang còn ngơ ngác không kịp hiểu chuyện gì thì Trần Khánh Dương đã nở ra một nụ cười hiền hậu, khẽ lau dòng lệ trên má nàng, hắn từ tốn:

- Được rồi, mọi việc đã có ta, nhị vị tiểu thư Thái Dương Môn nghỉ ngơi đi, giao cho ta là được rồi!

Liền đó chẳng để 2 cô nương kịp hiểu là hắn vừa nói cái gì đã lập tức quay gót, vận kình tuôn ra chân khí cuồn cuộn trở lại. Hắn cũng không nói thêm một lời nào, nắm chặt Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm xông vào giữa đám hắc vụ.

Không rõ là lão giả nào đã đặt chỗ phong ấn này, nhưng hình như vị đó rất cường hãn, lại nhìn thấu tương lai cho nên ngoài một ấn kí linh hồn ấn lên thanh kiếm thì cũng đưa vào không gian rỗng bên trong đó một lượng chân khí khủng bố đến nỗi đầy ắp cả lưỡi kiếm. Mà thanh kiếm này chính là Ngũ tinh Tử phẩm thần khí, phàm là thần khí thì mới có không gian rỗng bên trong giống như là túi trữ vật hay là trữ vật giới chỉ vậy. Nói tới đây thì hẳn là quý vị lại bảo tác gia buff quá tay, thì đúng là có buff thật, nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là chính vì chứa nội công dồi dào cho nên thanh gươm này, một khi đã ra khỏi phiến phong ấn thì chỉ có thể dùng một lần, bao giờ cạn kiệt chân nguyên, tự động tan rã, trở thành một thanh phế phẩm bạch cấp mà thôi.

Điều đó Trần Khánh Dương cũng biết, bởi linh trí thanh kiếm vừa nói với hắn khi nãy rồi. Linh trí này chọn hắn làm chủ, biết là bản thân chỉ sống được một thời gian ngắn nữa thôi cho nên kết hợp với kinh mạch trên tay Trần Khánh Dương, mở rộng thông đạo, gia cường kinh mạch cho hắn có thể chịu đựng được một nguồn chân khí lớn trào qua.

Chính vì cầm thần khí có quá nhiều điểm số cộng dồn cho nên lúc này một Trần Khánh Dương còn chưa tụ đan Soái cấp, vẫn chưa tự thân lăng không được mà hắn cứ đi tới đâu thì có một nhóm yêu thú Thượng cấp không bị hất tung lên trời thì cũng bị trảm làm đôi bổ làm ba, mùi máu huyết ngập tràn cả sơn cốc, yên đan lăn lóc ngập luôn vào những vũng máu đang tuôn trào tụ lại thành con suối sôi sục.

Xem một màn này mà Cửu Vĩ Yêu Hồ không khỏi có chút rùng mình. Vốn ngũ phiến phong ấn kia không chỉ là phong ấn một mình Xích Mộc Tử Yêu mà còn phong ấn cả bản thân hắn cùng với những đồng bọn nữa. Hiện tại thanh Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm bị rút ra thì một trụ phong ấn bị vô hiệu hóa khiến cho đám này được giải trừ phong ấn hết một phần năm. Mà thực ra khó nhất là chúng không thể rút được thanh kiếm ra thôi, chứ còn mà một khi đã rút ra được rồi thì tự chúng cũng phá được nốt 4 trụ còn lại.

Nhưng mà quả thật, con Cửu Vĩ Yêu Hồ này quá nóng lòng cho nên đã sơ hở nhiều chỗ chí mạng. Trần Khánh Dương lúc này như sát thần liên tục trảm diệt ngót ngét hơn trăm đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ mà vẫn chưa dừng lại. Máu bắn lên nhuộm hắn thành một con quỷ đỏ từ trầu tới chân, nhỏ ròng ròng xuống đất, đi tới đâu thì tiếng tử âm oán khóc vang lên tới đó. Và đương nhiên, hắn cũng đoán ra được ít nhiều là là đám yêu thú này không thể chạy trốn được rồi.