Chương 95: Lại gặp vô sỉ (2).

Linh Thần

Chương 95: Lại gặp vô sỉ (2).

Lúc mà ba người vừa đạt thành thảo luận, cũng là lúc mà Vô Sỉ tiểu đội xuất hiện. Nhìn thấy bốn người kia ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, Bách Lý Thiên Kỳ cười nhạo một tiếng, sau đó thì nói:

- Yêu, đây không phải là Vô Sỉ tiểu đội sao? Thế thì hôm nay chúng ta sẽ bị cướp?

- Nói đúng lắm, Lý Kỳ. Mau giao đồ ra, cho các ngươi bình yên!

Mộ Dung Liên tức giận nói, nàng ta không ngờ rằng trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, hơn nữa lại còn bị một thằng nhãi cùng tuổi gọi là "tiểu nha đầu", khiến cho nàng ta nuốt không trôi nỗi nhục này. Lúc này, Bách Lý Thiên Kỳ cười nhạo nàng ta, sau đó thì nói:

- Xú nữ nhân, muốn ta giao đồ ra thì đánh bại ta đi.

- Lời hay đấy, Kỳ.

Tang Thanh mỉm cười nói, hắn biết Bách Lý Thiên Kỳ bình thường ít nói, nhưng đã nói thì ai cũng sẽ chửi độc mồm độc miệng, giống như hôm nay vậy. Lúc này, nhìn Mộ Dung Liên tức đến nổi gân xanh, Mộ Dung Vy nhanh chóng vỗ vai nàng ta một cái, sau đó thì nói:

- Các vị, nói chuyện như thế với nữ tử có phải là quá thất lễ?

- Tiểu nha đầu còn chưa có trưởng thành mà tâm đầy ý xấu thế này, mai mốt có đẹp cũng không ai lấy đâu.

Tang Thanh trào phúng nói và câu này khiến cho Mộ Dung Vy phẫn hận, bởi vì từ trước đến giờ, không ai dám nói với nàng ta như vậy. Lúc này, Mặc Duy Phong chỉ sợ thiên hạ không loạn còn chen thêm vô một câu:

- Xú nam sửu nữ, trời sinh.

- Tiểu tử thối, vừa nói gì?

Lưu Vũ mặt đen nói, khuôn mặt y không có anh tuấn nhưng cũng không có xấu đau xấu đớn đâu đấy, thế mà Mặc Duy Phong một câu liền đem bọn họ biến thành ma quỷ hiện thế. Tang Thanh nhìn thấy mọi thứ và vốn là để hai người lo, nhưng bởi vì Lưu Vũ một câu "tiểu tử thối" nên hắn trào phúng lên tiếng:

- Sửu nhi từ đâu nhảy ra, mau quay về nhà.

- Ngươi vừa nói gì!?

Tang Thanh dám nói ra hai từ "sửu nhi", đương nhiên là đã có chuẩn bị trước. Không chạm thì thôi, nhưng đã đụng... Thế thì phải trả lại nhiều hơn thế, đó là quy tắc của hắn. Lúc này, cho dù là Lưu Tinh bình thường âm độc nhẫn nại cũng bị chọc cho tức giận, đủ thấy rằng lời nói này có bao nhiêu uy lực.

- Đi chết đi!

Mộ Dung Liên cùng Mộ Dung Vy đồng thời ra tay, nhưng mà đối với Tang Thanh, Dẫn Linh nhất tinh của bọn họ chẳng là cái đinh gì với hắn. Nhẹ nhàng phất tay triệt tiêu đòn đánh, hắn lập tức tiễn cả hai người lên đường, còn Bách Lý Thiên Kỳ thì đang một chọi hai với Lưu gia huynh đệ, tuy có chút chật vật nhưng vẫn vượt qua được.

- Con lại không có phần.

Mặc Duy Phong oán giận nói, một người so với một người lại càng mạnh hơn, một chọi mười đều được thế nên y lại không được đánh. Lúc này, Tang Thanh vừa cho Mộ Dung tỷ muội đòn kết liễu nghe thấy thì ngẩng đầu lên nói:

- Khi con đạt Ngưng Linh bát tinh thì đối thủ này sẽ là của con.

- Ngưng Linh bát tinh a...

Mặc Duy Phong vẻ mặt xụ xuống, vẫn là do y quá yếu. Lúc này, Tang Thanh hơi cười, sau đó thì nói:

- Dẫn Linh cảnh so với Ngưng Linh cảnh khác biệt nhiều lắm, hơn nữa khi con mở ra Dẫn Linh cánh cổng, lúc đó tu luyện mới chính thức bắt đầu.

- Dạ.

Mặc Duy Phong nghĩ nghĩ rồi cũng thôi, dù sao thì Tang Thanh cũng nói đúng. Chỉ khi bước vào Dẫn Linh cảnh, mới là bắt đầu tu luyện, bởi vì mọi thứ so với lúc trước sẽ khó khăn hơn, nhất là khi có lôi kiếp đang chờ đợi. Thân làm tiền bối, hắn trải qua lôi kiếp đã rất nhiều, thế nên đối với nó, linh hồn đã sớm quen thuộc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cơ thể hắn dù được hắc lôi cải tạo qua, nhưng đối với lôi kiếp thì kiếp này là lần đầu tiên, thế nên hắn không thể nào chơi liều được mà phải chuẩn bị một số thứ.

Quay lại với Bách Lý Thiên Kỳ, y hiện tại đang đối chiến với Lưu gia huynh đệ. Tuy rằng thực lực còn chưa phải là Dẫn Linh cảnh, nhưng ngoại trừ so với loại biến thái như Tang Thanh thì hai tên trước mặt y đây cũng chỉ là mấy tên hề nhảy nhót qua lại hòng gây sự chú ý.

Tuy nhiên, Bách Lý Thiên Kỳ hiện tại đã phát chán, thế nên y liền vận dụng Ám Dạ Trầm Kiếm, dự định đem hai người thổi bay khỏi nơi này. Tuy nhiên, khi y điều động linh lực thì kinh mạch đột ngột đau đớn như muốn nứt ra, khiến cho y phải cắt đứt việc dùng linh kỹ.

Nhìn ra được sự khác thường của Bách Lý Thiên Kỳ, Lưu Tinh âm trầm cười và nhìn y như con cá nằm trên thớt mặc bọn họ dày xéo và nói:

- Trúng Đoạn Linh Tán rồi thì đừng nghĩ đến việc sử dụng linh lực.

- Vô liêm sỉ.

Bách Lý Thiên Kỳ tức giận nói, cho dù đã từng nghe qua giang hồ hiểm ác, nhưng dụng độc như thế này thì cũng là lần đầu tiên y thấy. Không dùng được linh lực, y nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, nhưng rất nhanh mọi thứ liền thay đổi, bởi vì.../.