Chương 96: Thay đổi.

Linh Thần

Chương 96: Thay đổi.

Bách Lý Thiên Kỳ nhận ra được sự khác biệt của bản thân vì trúng độc, thế thì thân là một dược sư, Tang Thanh làm sao mà nhìn không ra chứ. Lúc này, khuôn mặt hắn so với đáy nồi còn đen hơn, mà hàn khí thì còn lạnh hơn cả Vân Khinh Tuyết, nhưng nó không ảnh hưởng đến Mặc Duy Phong, mà là đến hai người bị hắn nhắm vào.

Tang Thanh khi chiến đấu, trừ khi là sinh tử chiến và gặp đối thủ hèn hạ vô liêm sỉ dám dụng độc trước, còn không thì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hạ độc. Tuy nhiên, hiện tại không đến sinh tử chiến mức độ, lại dám hạ cấm độc Đoạn Linh Tán, thế thì...

- Kỳ, lui lại đi.

Lúc này, Tang Thanh âm trầm đi đến chỗ Bách Lý Thiên Kỳ, đồng thời đưa cho y Giải Độc đan, đồng dạng là đan dược vô giai như Dưỡng Linh đan, mà lần này là đưa linh giai, chứng tỏ rằng độc trong người y không ít, hơn nữa hắn muốn đích thân ra tay.

- Tang Tử, ngươi rồi cũng sẽ bại lui.

Lưu Tinh âm trầm cười nhạo, nhưng Tang Thanh thì chỉ lạnh lùng liếc qua một cái khiến y lạnh sống lưng, sau đó thì thu hồi tầm mắt mà nói với Bách Lý Thiên Kỳ:

- Uống xong sẽ đột phá.

- Hiểu.

Nói rồi thì Bách Lý Thiên Kỳ rời đi, lúc này Tang Thanh mới quay sang nhìn bọn chúng, đôi mắt tựa như hàn băng ngàn năm có thể đông chết người và nói:

- Có gan làm, phải có gan nhận hậu quả.

- Để xem lát nữa ngươi còn mạnh miệng được hay không.

Lưu Vũ cười to nói, sau đó thì hai huynh đệ họ bắt đầu tấn công, tuy nhiên... Tình trạng bọn họ hiện tại y như Bách Lý Thiên Kỳ, nhưng mà so với y thì nặng hơn rất nhiều. Lúc này, Tang Thanh cười đầy trào phúng, sau đó thì nói:

- Ta nói rồi, đã có gan làm thì phải có gan nhận hậu quả. Trúng Đoạn Linh Tán, đừng nghĩ sử dụng linh lực nếu không muốn thành phế vật.

- Bỉ ổi!

Lưu gia huynh đệ vừa dứt lời thì chúng liền bay về phía sau, đụng trúng một cây cổ thụ và còn bị ghim ở trên đó. Về phần Tang Thanh, hắn đã dùng cùng thủ đoạn khi đối phó Tang gia nhị lão để xử lý hai tên kia:

- Bỉ ổi? Gieo gió gặt bão thôi mà.

- Aaaaaaa!!!

Lần này thì Tang Thanh không chút nương tay nào mà dùng Dẫn Xà phấn liều lượng gấp đôi lúc trước, thế nên Lưu gia huynh đệ xem như là thăng thiên rồi. Tuy nhiên, hắn còn đang suy nghĩ về một việc... Giữ cho bọn họ sống hay giết chết?

Tang Thanh biết Lưu gia cùng Mộ Dung gia không dễ chọc, mà Thánh Vân Tông thì lại càng không dễ chọc. Hơn nữa, hắn hiện tại cần thời gian để phát triển, thế nên... Liếc sang Lưu gia huynh đệ bị rắn ăn gần chết, hắn thả Ám Vũ ra xua lũ rắn đi, sau đó thì cho bọn chúng một con đường sống.

Tang Thanh vĩnh viễn không phải là kẻ nhân từ không đúng chỗ, hơn nữa hắn biết chính mình cần cái gì nhất, thế nên sau khi chữa trị cho hai vị này, hắn liền đem ký ức liên quan đến tiểu đội họ của cả bốn người xoá đi vĩnh viễn và thay đổi hẳn, để tránh phiền phức không đáng có.

Sau khi thực hiện xong, Tang Thanh liền quay trở về trại, đồng thời quan sát thì thấy Bách Lý Thiên Lân đã thành công khế ước, thực lực cũng theo đó mà đột phá đến Ngưng Linh đỉnh phong, còn tại sao không đột phá lên Dẫn Linh là do y thất bại trong lúc liên kết nên thực lực giảm xuống. Mặc Duy Phong thì vẫn làm nhiệm vụ canh gác, còn Bách Lý Thiên Kỳ thì đang chuẩn bị đột phá, nhân hoạ đắc phúc.

Nhìn thấy mọi thứ đều ổn, Tang Thanh thở nhẹ ra, sau đó thì để cho Mặc Duy Phong tu luyện, bản thân thì đứng canh gác cho mọi người, đồng thời cùng Bách Lý Thiên Lân trò chuyện về kinh nghiệm tạo liên kết.

- Cái này không thể làm ngày một ngày hai...

Bách Lý Thiên Lân sau khi nghe Tang Thanh nói thì hiểu ra, nhưng mà y sẽ phải thử khá nhiều mới có thể thành công. Lúc này, hắn vỗ vai y và nói:

- Mọi thứ đều thay đổi từ lượng cho đến chất mà.

- Được rồi, phải cố gắng, nếu không mọi người sẽ cười nhạo ta cho xem.

Bách Lý Thiên Lân quyết tâm luyện tập, thế là Tang Thanh liền để yên cho y luyện tập, bản thân thì suy nghĩ về những chuyện sau này.

Hiện tại, Tang Thanh còn bảy tuần nữa trước khi trở về tông môn, vì vậy nên hắn muốn tận lực tìm kiếm tài nguyên nhiều nhất có thể, ít nhất là đủ cho hắn tu luyện trong một năm. Tuy nhiên, hắn biết rõ phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí nên hắn không vội, bởi vì nếu có cơ duyên, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

- Vân, ngươi nhất định phải còn sống.

Nghĩ đến Hạo Vân, đến ba chiến hữu năm đó cùng bản thân sóng vai, lại nghĩ đến người kia thì Tang Thanh nắm chặt tay, đôi mắt tràn ngập quyết tâm nhìn lên bầu trời, bên trong như muốn nói rằng: Nếu các ngươi còn sống, ta nhất định sẽ tìm cách cứu ngươi, mà nếu các ngươi chết, cho dù đại náo địa phủ ta cũng sẽ lôi hồn phách ngươi về. Đây, là lời hứa của ta dành cho các ngươi./.