Chương 103: Uỷ thác.

Linh Thần

Chương 103: Uỷ thác.

- Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?

Lão giả sau khi nhìn đan dược thì liền nói một câu, bên trong đôi mắt hoàn toàn là chờ mong, mà Tang Thanh thì đạm nhiên cười, sau đó thì nói:

- Xin lỗi ngài, nhưng ta đã có sư phụ.

- Đã có? Là ai?

Lão giả ngạc nhiên nói, nhưng Tang Thanh lần này không trả lời mà lại lái sang vấn đề khác, bởi vì hắn còn đang muốn đi sang luyện khí đường lấy huy chương:

- Thưa trưởng lão, ta có thể nhận huy chương chưa?

- Tiểu tử thối, nhận lấy.

Lão giả tức giận đưa cho Tang Thanh một cái huy chương có chín sao đồng, đại biểu cho hắn đạt được phàm giai cửu phẩm thực lực. Tiếp lấy huy chương, hắn nói lời cảm ơn rồi đi sang Luyện Khí Đường, gây chấn kinh thêm một lần nữa rồi mới trở về viện tử.

- Vậy là xong.

Tang Thanh quay về phòng và ngồi uống trà, đồng thời nhìn hai cái huy chương và nói. Lúc này, Ám Vũ đang muốn nói gì đó thì đột ngột bay đến bên cửa sổ và trước mặt nó xuất hiện một con rắn nhỏ màu lam, nhưng vốn dĩ là thần thú phượng hoàng lại mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu lam xà thì điều này có chút kỳ lạ, ít nhất là cho đến khi Tang Thanh lên tiếng:

"Thiên Không, lại làm gì để cho Viễn bắt ngươi đi đưa tin thế?"

"Thanh lão đầu, Tiêu Viễn đại ma vương bên kia bảo ta đến bảo hộ ngươi."

Thiên Không, tiểu lam xà lúc này đã bò đến trên bàn lên tiếng, nhưng một câu nói của nó khiến cho Ám Vũ có một loại xúc động muốn đốt nó thành tro, bất quá hiện tại nó không làm được nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhìn. Về phần Tang Thanh, khi nghe xong câu nói này thì hắn cười nhạt và trả lời:

"Ta nhớ rằng Viễn rất thích ăn súp rắn."

"Ặc, chỉ là đùa thôi, Thanh lão đầu không cần bận tâm."

Thiên Không lấy đuôi lau mồ hôi, nó hiển nhiên là biết hậu quả gì sẽ xảy ra nếu như Tang Thanh báo tin cho Tiêu Viễn, thế nên nó liền nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm, giả bộ như nó chưa nói gì hết. Lúc này, hắn nhìn nó và cười, nhưng nụ cười khiến cho nó sởn gai ốc lên và nói:

"Thanh lão đầu, ngươi cười lên thật đáng sợ."

"Ám Vũ, đem con rắn này nướng chín."

Tang Thanh nói rồi thì tu luyện, để cho Ám Vũ đôi mắt loé sáng lên và bắt đầu đốt Thiên Không đến mức kêu cha gọi mẹ, uỷ khuất trả lời:

"Thanh lão đầu, ta biết sai rồi, tha cho taaaaaaaaaaa."

"Còn dám bảo nghĩa phụ là Thanh lão đầu, ta hoả táng mi luôn."

Ám Vũ người đầy sát khí nhìn Thiên Không, khiến cho nó co rúm người lại, đồng thời trong lòng thầm vẽ vòng tròn, bởi vì nó mệnh khổ, suốt ngày chỉ bị ăn hiếp.

Nói là tu luyện, kỳ thật Tang Thanh đang suy nghĩ một việc. Nếu như Thiên Không được uỷ thác đến đây, tức có nghĩa là đã có người thay hắn trả giá này, mà người trả thì hắn biết chắc rằng chỉ có thể là một trong hai người...

Không phải là Tang Thanh phóng đại, nhưng hai người đều là nhà tiên tri, tính toán ra chính xác tương lai, thế nên việc để Thiên Không đến đây chắc chắn là để thay đổi tương lai mà hai người đã tính ra. Nghĩ đến đây thì hắn liền quay sang nhìn Ám Vũ, thế là nó dừng tay, còn Thiên Không thì vội vàng dùng nước dập lửa rồi nói:

"Thanh lão đầu, ta sai rồi..."

"Trẻ nhỏ dễ dạy. Lần này Viễn có nói gì không?"

Tang Thanh cười nhìn Thiên Không đang đau lòng xoa xoa đuôi, lúc này nó cũng trả lời, nhưng giọng nói có chút quái dị:

"Thanh lão đầu, trừ Viễn ma vương ra thì bằng hữu này của ngươi đã vượt qua phạm trù tuổi thọ bán thần rồi."

"Hạo! Vân!"

Vượt qua tuổi thọ bán thần, chỉ có thể là Hạo Vân. Với thời gian ngàn vạn năm như vậy, bán thần cũng đã sớm tử vong, nhưng cố tình rằng Hạo Vân vẫn tồn tại, một sự tồn tại phi lý đến không ngờ, thế nên Tang Thanh mới có thể nghiến răng mà nói đầy phẫn nộ.

Ở một bên nhìn thấy Tang Thanh phẫn nộ, Ám Vũ liền len lén quắp Thiên Không bay ra xa xa một chút, bởi vì nó còn chưa muốn lên đường, kể cả con rắn nào đó cũng vậy.

Tang Thanh phẫn nộ rồi bình tĩnh, nhưng hắn quay sang nhìn Thiên Không với ánh mắt sắc như kiếm, khiến cho nó không dám nhiều lời mà bò lại, sau đó thì nói:

"Thanh lão đầu, ngươi muốn hỏi gì nữa?"

"Hạo Vân có nói hắn ở đâu không?"

Tang Thanh nhẹ nhàng nhịp bàn, nhưng Thiên Không biết nếu nó không nói thật... Chuẩn bị thành canh rắn là vừa, thế nên nó cắn cắn cái đuôi nhớ lại, sau đó thì nói:

"Viễn ma vương bảo là khi ngươi đến Tiên Linh cảnh và đi gặp người kia, tự khắc sẽ rõ."

"Tiên Linh... Ít nhất cũng phải hai năm."

Tang Thanh khẽ thở dài, nhưng đôi mắt ánh lên tinh quang. Nếu lên Tiên Linh có thể biết tin tức của Hạo Vân, vậy thì niên đấu xong, hắn liền nhận nhiệm vụ ra ngoài tu luyện!

"Thanh lão đầu, người kia bảo ngươi rằng lần này đi ra ngoài, tuyệt đối không được quay lại Bách Vũ sâm lâm."

"Hiểu rồi."

Tang Thanh tin tưởng độ chính xác của lời tiên tri, hay nói đúng hơn là tin tưởng người kia, thế nên hắn liền bỏ qua nhiệm vụ ở Bách Vũ sâm lâm. Tuy nhiên, đó là chuyện sau này, còn bây giờ... Hắn phải giải quyết niên đấu đã.

Tang Thanh không phải dạng người nước tới chân mới nhảy, thế nên hắn đã tìm hiểu về niên đấu và thấy được đây là hình thức lôi đài, thập cường được trở thành nội môn đệ tử, mà hạng nhất còn có thể chọn lão sư cho bản thân cùng với nhận được một kiện linh khí.

Tang Thanh với việc chọn lão sư không có hứng thú, mà linh khí lại càng không có hứng. Hắn bây giờ chỉ bị giới hạn thực lực, thế nên tuỳ tiện chọn đại là được, còn ra sao thì không quan tâm. Lại nói, bí mật của hắn quá nhiều, thế nên nếu có thể hạn chế thì cứ hạn chế thôi.

Đang nghĩ đến đây thì Tang Thanh đột ngột quay đầu lại nhìn về hướng cửa sổ và hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thanh nhã như lan, lại tinh nghịch đáng yêu, nhưng mấu chốt là nàng giống Vân Khinh Tuyết đến bảy phần. Lúc này, nàng cười đầy sinh động, đồng thời nói:

- Xin chào, tỷ phu.